Anh là người trong trái tim em, vì thế dù anh có làm gì với em, em cũng không sợ.
.
Hạ Sâm Triệt bắt taxi đưa Kỷ Vi về nhà. Trên đường về anh chỉ nghĩ đến việc sẽ giải thích với Xuân Phi như thế nào. Anh rất muốn đến chỗ hẹn, nhưng vì trước đây đã từng hứa với Kỷ Vi làm bạn trai của cô ấy một lần. Chuyện đó từ lâu lắm rồi, lâu đến nỗi anh đã quên nó, không ngờ lúc này Kỷ Vi lại nhắc tới, anh không thể nuốt lời được.
Căn phòng yên tĩnh tới mức dường như không có hơi người.
Cô ấy là một người yếu ớt, là một đứa trẻ mà người ta không có cảm giác đang tồn tại. Nhưng anh có thể cảm nhận được hơi thở của cô, nó tồn tại ở khắp mọi nơi, nhìn thì có vẻ yếu ớt nhưng lại rất mãnh liệt.
Xuân Phi không có nhà, kim đồng hồ đã chỉ vào hai giờ sáng. Anh bắt đầu thấy lo, gọi điện thoại cho cô nhưng cô không nghe máy. Anh đặt một ngọn đèn dưới đất, nằm trên giường đọc bài. Trong lòng thầm nghĩ chắc là cô ấy về nhà, đang cùng mọi người vui đùa trong phòng khách, để điện thoại trên phòng.
Có lẽ vì đi hát Karaoke với các bạn, tiếng nhạc quá lớn, át cả tiếng chuông điện thoại.
Cũng có thể đi thơ thẩn trên đường, điện thoại bị người ta lấy trộm cũng không biết…Càng nghĩ anh càng thấy rùng mình. Một cô gái yếu ớt lang thang một mình giữa đêm tối, thật là nguy hiểm.
Hạ Sâm Triệt bứt tóc, gần như đã chắc chắn Xuân Phi ở bên ngoài một mình, cũng chắc chắn cô ấy không nghe điện thoại là vì có chuyện chẳng lành. Anh lo lắng bước đến cạnh cửa sổ, hy vọng có thể nhìn thấy hình bóng nhỏ bé dưới ngọn đèn đường. Nhưng bên ngoài cửa sổ chỉ là một mảng tối u ám. Hạ Sâm Triệt thắp đèn trên cây thông Noel.
Ánh sáng nhấp nháy giống như đom đóm bừng sáng khắp phòng.
Nguồn sáng nhỏ bé, yếu ớt, miệt mài chăm chỉ, thật giống cô ấy.
Đúng lúc Hạ Sâm Triệt mặc áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài thì vang lên tiếng xoay cửa. Người Xuân Phi phủ đầy tuyết. Cô vừa bước vào cửa, những bông tuyết trên người bắt đầu tan ra, nhỏ giọt xuống sàn nhà, hóa thành vũng nước nhỏ. Vốn tưởng rằng công viên phun tuyết nhân tạo, nhưng trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay đã đến, những bông tuyết xinh đẹp tung tăng trong gió rét buốt. Trận tuyết đầu tiên không phải là quá muộn.
Xuân Phi ngước mắt nhìn Hạ Sâm Triệt ăn mặc rất chỉnh tề. Một câu nói phát ra từ cổ họng tắc nghẹn:
- Anh cũng vừa về à. Em đi ngủ trước đây. Chúc ngủ ngon!
- Em đã đi đâu? Hạ Sâm Triệt không nghĩ ngợi gì mà vội hỏi.
- Đi loăng quăng thôi. Cô cũng trả lời mà không hề suy nghĩ, câu trả lời không thật lòng.
- Điện thoại của anh hết pin, vì thế không gọi điện cho em được. Xuân Phi, anh xin lỗi, tối mai anh đền có được không, anh mời em đi ăn.
- Không cần. Giọng nói của cô thấp đến nỗi có thể bỏ qua – không sao đâu, cứ coi như ngày cá tháng tư đến sớm.
- Thực ra tối nay anh đón giáng sinh cùng Kỷ Vi, báo đáp cô ấy vì đã giả làm bạn gái của anh. Anh đã hứa với cô ấy sẽ giả làm bạn trai của cô ấy bất cứ khi nào cô ấy cần.
- Anh không cần giải thích với em – Đóng giả cả việc khi tiếng chuông vang lên thì hôn nhau sao? Xuân Phi cảm thấy có một luồng khí luồn vào người mình.
- Xuân Phi, tối mai chúng ta đi bù có được không?
- Không có thời gian.
Xuân Phi thay dép rồi đi vào phòng ngủ đóng sập cửa lại, dường như không thèm nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của anh. Thực ra cô chỉ sợ mình sẽ mềm lòng, bởi vì dễ dàng mềm lòng như vậy khiến cô càng giận bản thân mình hơn.
Hạ Sâm Triệt nhìn cánh cửa lạnh lẽo, đột nhiên cảm thấy buồn. Cô ấy giận thật. Những ngày như thế này mà bị leo cây thì ai cũng sẽ tức giận. Không phải anh không biết ý đồ của Kỷ Vi. Cô ấy là một cô gái hiếu thắng, sẽ cảm thấy thù địch với sự xuất hiện của một cô gái khác. Anh biết tình cảm mà Kỷ Vi giành cho mình. Không biết từ lúc nào mà mỗi khi nhìn thấy anh, ánh mắt của cô ẩn chứa đầy niềm ngưỡng mộ? Chắc là sau khi Xuân Phi xuất hiện.
Cuộc chiến giữa con gái với nhau tuy không có khói lửa của thuốc súng mà giết người vô hình.
Nhìn khuôn mặt hụt hẫng của Xuân Phi, đột nhiên anh thấy mình không thể ngồi yên mặc kệ được. Những cô gái thông minh như Kỷ Vi nên hiểu cách dừng lại đúng lúc.