Thực đơn trong nhà ăn lại điều chỉnh. Món khoai tây sốt xì dầu mà Xuân Phi thích ăn nhất đã chuyển thành món khoai tây sốt cà chua.Xuân Phi bưng khay đựng thức ăn mà mặt mũi ỉu xìu, người đứng sau khó chịu thúc giục:
- Này, bạn kia, nhà ăn của nhà bạn à?
Xuân Phi quay lại nhe răng cười:
- Thế thì của nhà bạn à?
Vì phương châm nam sinh không tranh giành với nữ sinh, anh chàng đứng sau lầm lì chờ cô gái thông minh lanh lợi chọn thức ăn như chọn học sinh ưu tú.
Tiểu Thái đứng ở cửa nhà ăn giục cô:
- Nhanh lên, đói sắp chết rồi đây này.
Trên đường về nhà, Tiểu Thái nói đông nói tây, xếp những tấm ảnh của hội trưởng hội học sinh đã chụp trộm được trong buổi lễ đón học sinh mới thành chiếc quạt.
Anh chàng hội trưởng này quả nhiên có khí thế, khuôn mặt nghiêm nghị đến nỗi có thể “kẹp chết ruồi”.
Cô nói rất hào hứng, khi quay sang thì thấy Xuân Phi không có chút phản ứng gì.Xuân Phi cúi đầu, ủ rũ nhìn xuống đất, khuôn mặt ẩn chứa nỗi u uất.Tiểu Thái hỏi:
- Này, lần trước cái anh chàng đẹp trai gọi cậu đến giúp có liên lạc với cậu không?
- Không
.- Lạ thật, trông có vẻ anh ta đối xử rất tốt với cậu, lại còn cứu cậu nữa.- Hình như anh ấy đối xử tốt với tất cả mọi người.
Vậy thì là lăng nhăng.- Tiểu Thái!
- Được rồi, được rồi, đừng kích động như thế.
Tiểu Thái nhếch mép cười, nghĩ bụng: Xuân Phi vẫn là người rất dễ tức giận như thế, sau kỳ nghỉ, ngoài việc da trắng hơn một chút thì cô ấy hoàn toàn không có chút tiến bộ nào cả. Đi bộ từ Học viện Giai Kỳ về tòa nhà Hương Hải chỉ mất mười phút.
Cây quế bì bên đường in bóng khổng lồ như muốn nuốt chìm con đường. Ánh đèn bên đường tỏa ánh sáng yếu ớt. Những cơn gió thu thổi đến, mùi hương của lá cây lan tỏa trong không gian.
- Xuân Phi, sao chỗ này đáng sợ thế?
- Tiểu Thái nhìn thấy cô đi dưới bóng cây nói.
- Có quỷ mới biết được. - Xuân Phi làu bàu.
Tòa nhà Hương Hải có ba mươi hai tầng. Đây vốn là phòng tân hôn của một người cậu họ xa của Xuân Phi. Chỉ có điều, vừa trang trí phòng xong thì cậu liền chia tay với vợ sắp cưới. Cậu sợ rằng ở đó sẽ thấy đau lòng, lại biết trường của Xuân Phi ở gần đây nên chủ động để Xuân Phi đến ở.
Thậm chí Xuân Phi còn có ý nghĩ rất xấu xa: May mà cậu và vợ sắp cưới chia tay, nếu không thì chắc chắn bố mẹ sẽ không chịu bỏ tiền để cho cô sống ở ngoài.
Bố cằn nhằn nhiều nhất là chuyện: “Tiền lương cộng tiền thưởng cả năm của bố cũng chỉ có tám mươi nghìn tệ. Bố bỏ năm mươi nghìn tệ cho con học trường quý tộc là vì cái gì? Chẳng phải là vì con sao?”.Mẹ cằn nhằn nhiều nhất là chuyện: “Nếu mày bằng một nửa của anh mày thì chúng tao đã tạ ơn trời đất rồi”.
Xuân Phi vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy giọng nói của một nam sinh. Giọng nói nhỏ nhẹ tuy đã bị át đi bởi tiếng hét của Tiểu Thái nhưng cô vẫn nghe thấy ba tiếng “ông anh tốt”.
Tô Kính Hy và An Dương Thuần Uyên đứng dựa người vào tường, nói chuyện rất hăng say.
- Cô nàng phiền phức, sao bây giờ mới về, chờ em mãi.
Nói xong câu ấy, Tô Kính Hy mới nhìn thấy cô gái đứng sau Xuân Phi. Anh ngượng ngùng đứng ngây ra.
- Oa, Xuân Phi, cậu sống chung với nam sinh.
- Tiểu Thái ngạc nhiên thốt lên - lại còn hai anh.
Xuân Phi hận một nỗi không thể bóp chết cô ta.- Đây là anh trai mình và bạn của anh ấy.Tiểu Thái ngượng ngùng cúi đầu. Đúng là cô gái ăn nói không biết suy nghĩ.