Năm ấy, Yue tuổi đúng vào dịp lễ hội hoa đăng năm một lần, cô một mình lén chạy ra ngoài sông ngắm đèn lồng. Con sông vừa dài vừa nhỏ gần như sáng rực lên bởi những chiếc đèn lồng xinh đẹp thả từ khắp mọi nơi.
Nghịch ngợm vấn cao Yukata của mình lên, Yue hí hửng lội xuống nước, cảm giác đứng giữa những chiếc đèn lồng lung linh thật tuyệt, tạo nên ta nghĩ mình chính là tinh linh giữa dòng sông.
Đang cao hứng, bất chợt cô thấy dưới chân mình hình như có cái gì không ngừng theo dòng nước va đập vào bắp chân làm cho da gà toàn thân cô nổi hết cả lên.
Cứng ngắc từ từ cúi đầu nhìn xuống, thấy một vật quấn trong lớp vải đen ngòm rách nát, thon thon, dài dài làm người ta không khỏi liên tưởng đến bàn tay của ai đó bị chặt đứt. Nghĩ đến đây Yue không khỏi hoảng sợ, vội vàng bật người nhảy vọt lên trên bờ. Nhưng cú nhảy lại mang theo luôn vật lạ ra khỏi dòng nước, rơi lọt thỏm vào người cô. Cố gắng trấn định trong chốc lát, Yue từ từ, nhẹ nhàng cầm lên làm vật được bộc trong mảnh vải lộ ra bên ngoài. Thì ra đó là con búp bê xinh đẹp chế tác tỉ mỉ.
Đến từ gia tộc nghệ nhân búp bê Yue cực kì vui mừng. Là người kế thừa chức nghiệp vu nữ của người mẹ quá cố, cô cần phải làm rất nhiều việc nhưng điều quan trọng đó là cần có búp bê kí kế ước, mà đến giờ cô vẫn chưa có.
Trong gia tộc việc tìm búp bê thích hợp luôn là điều khó khăn, không phải cứ chọn đại một con là được. Có người cả đời cũng không thể tìm ra chỉ có thể làm phế vật ăn bám gia tộc - cô không muốn như vậy.
Mong mỏi tìm kiếm bao lâu không ngờ hôm nay dạo chơi lại dính phải vận cứt chó (Moon: -_-”) nhặt được đồ tốt, Yue mắt sáng rực, hưng phấn không thôi.
“Hắc hắc, sau bao nhiêu khó nhọc tìm kiếm bằng máu, mồ hôi và nước mắt cuối cùng cũng đưa Đường Tăng về Tây Thiên thỉnh kinh được rồi. Ahahaaa” người nào đó vui vẻ đến nỗi lên cơn động kinh-_-!
Bởi vì lên cơn động kinh nên người đẹp của chúng ta nghiễm nhiên đi vào nhà bằng cửa chính với khuôn mặt tỉnh queo như đúng rồi. Và...
“Em gái, anh trai chờ em đã lâu!”
Giọng nói âm u truyền từ sô pha tới...
Bị phát hiện! --!