Bút Kí Huyền Môn

chương 87: rơi vào tuyệt cảnh 1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngay lúc này luồng hắc khí kia ngưng tụ thành một hình dáng của một tên tướng quân to lớn khủng bố mặc khôi giáp rách tả tơi, cả người chỉ còn là một bộ xương khô, trên tay còn cầm một thanh đại đao dài hơn hai trượng, trên lưỡi đao còn quanh quẩn một luồng khí màu đỏ như máu tươi, lơ lửng trên không trung, lão già kia sau khi bị thứ kia thoát ra bên ngoài thì lập tức ngã vật xuống đất.

Tất cả mọi người lúc này thần trí còn chưa kịp ổn định, ngay cả vương gia trước đây cũng đã chinh chiến trận mạc không ít, thấy qua không ít cảnh thương vong mà ngay lúc này đây còn cảm thấy tinh thần không được vững vàng, chỉ đến khi Dương Vũ hét lên một tiếng kêu mọi người lùi ra phía sau bọn hắn và Đằng Thanh thì vương gia mới hồi phục tinh thần mà làm theo lời hắn.

Dương Vũ hướng mắt về phía sau, hướng phía Thu Linh nói

-mau dẫn mọi người chạy khỏi đây

Thực chất hắn chỉ lo cho nàng là người yếu ớt nhất, chứ thực chất nàng ta cũng không có tiếng nói đối với đám quan binh kia, chỉ là ngay lúc này bọn họ tâm thần đã loạn, việc duy nhất có thể làm chỉ có thể là chạy, Thu Linh liền lập tức làm theo, nói lớn mấy tiếng rồi lập tức dẫn vương gia cùng đám quan binh kia chạy ra bên ngoài, lúc này chỉ còn lại Dương Vũ và Đằng Thanh đối mặt với tên quỷ thủ kia

-ta vẫn luôn thắc mắc tại sao ngươi không trực tiếp tới tìm ta, thì ra chân thân của ngươi đã bị hủy hoại, chỉ còn lại một phần nguyên thần

Dương Vũ vừa nói, tay rút ra hắc hạo diệt thần châm, Đằng Thanh cũng không do dự mà vũ hóa bản thân thành chân thân thanh xà, to lớn không kém tên quỷ thủ kia, con quỷ thủ kia không nói một lời, gào lên một tiếng rống giận, lập tức bầu trời như bị mây đen che phủ, vũ bão nổi lên làm cho cát bụi bay mịt mù, từ thân thể hắn từng luồng quỷ khí ngưng tụ thành một loại lực lượng cường đại rồi dần dần chuyển đến phía lưỡi đao, biết hắn chuẩn bị tấn công nên Dương Vũ liền không muốn bị ở thế hạ phong, lăng không lên phía trước, trong khoảnh khắc tung ra sáu đạo phù bay về phía tên quỷ thủ kia, niệm chú

“càn khôn vô cực

Tạo hóa vô biên

Đạo sinh thiên địa

Thiên địa sinh pháp

Thái thượng tam thanh cấp cấp như luật lệnh “

Lập tức sáu đạo phù sáng lóe lên tạo thành một vầng sáng chiếu toàn thân con quỷ kia, Đằng Thanh ngay lúc này cũng phi thân lên tính quấn lấy con quỷ thủ kia mà chiền đấu, thế nhưng không thể ngờ ngay lúc Đằng Thanh đã gần chạm tới thì hắn liền mở miệng thét lên một tiếng, một dòng quỷ khí cường đại phun ra làm cho Đằng Thanh bị bay ra xa rơi xuống đất trở lại hình dáng con người, cả sáu đạo phù kia cũng bị đánh nát rơi lả tả xuống đất, Dương Vũ cũng biết trước được rằng tu vi của hắn cường đại, một chiêu này của hắn mục đích duy nhất cũng chỉ để đánh lạc hướng hắn, ngay sau khi hắn ta trấn vỡ được sáu đạo phù thì Dương Vũ liền lao lên, một kích dùng hắc hạo diệt thần châm mà đánh tới, dồn hết sức lực mà đánh một kích này mong rằng sẽ gây ra được thương tổn nhất định thế nhưng con quỷ thủ đó đã nhìn thấu được âm mưu của hắn, ngay lập tức dương đại đao ra đỡ đòn, trong khoảnh khắc hai loại binh khí va đập vào nhau tạo nên một trận kình lực làm rung chuyển mọi thứ, ngay cả đám người vương gia cùng Thu Linh đứng cách bên ngoài đã khá xa nhưng vẫn còn cảm nhận được, cảm thấy không lành, Thu Linh liền chạy đi thế nhưng vương gia một phần là lo cho Dương Vũ, vì dù sao hắn ta cũng là phò mã của ông ta, nếu như hắn sảy ra chuyện gì thì thực lòng ông ta cũng không biết ăn nói sao với ái nữ của mình, một phần khác cũng không thể trước mặt binh lính mà chạy trốn, như thế cũng chẳng còn chút thể diện nào, vậy nên cũng chỉ biết đứng như trời trồng ở đó.

Lúc này phía bên trong, Dương Vũ và con quỷ thủ kia vẫn đang dồn hết sức để đánh bại đối phương, Dương Vũ cũng thật không thể ngờ, chỉ duy nhất một phần nguyên thần mà con quỷ thủ này vẫn còn khủng bố như vậy, liên tục phát ra quỷ khí lên đại đao để chống trọi với thần châm của hắn, ở một góc sân, Đằng Thanh ban nãy bị trúng một kích mà có vẻ như đã thừa sống thiếu chết, tuy nhiên vẫn cố gượng dậy rút ra đoản kiếm, phi thân lên thi triển quỷ thuật tích tụ mọi luồng yêu khí của mình lên trên lưỡi kiếm, ý đồ đâm tới, tưởng rằng một kiếm này đã có thể định đoạt được thế trận nhưng ngay lập tức sau lưng có thứ gì đó đánh tới, đòn đánh rất hung hiểm làm Đằng Thanh không kịp né tránh, ngã xuống đất thổ ra một búng máu, nhìn lên thì mới thấy đó chính là quỷ anh kia, Dương Vũ còn đang phải gồng sức thi triển hết sức lực mà dồn cương khí vào thần châm nhưng khi nhìn Đằng Thanh bị đánh lén thì trong lòng chợt nổi lên một chút sao động, tức khắc tâm thần bất ổn, nguồn cương khí đột nhiên bị đứt quãng cho nên vô tình tạo một cơ hội tốt cho tên quỷ thủ kia, hắn hét lên một tiếng vào mặt Dương Vũ, rồi thu hết quỷ lực về lưỡi đao mà đánh tới Dương Vũ, vì không có cương khí hộ thân cho nên khi bị trúng một kích này thì liền bị đánh bay ra xa, cả thân thể bị đập vào một bức non bộ gần đó,rơi xuống đất thổ ra một búng máu

Con quỷ thủ kia còn không muốn chừa cho hắn một con đường sống, lập tức chém đại đao về phía hắn, thấy bị công kích tới tuy thân thể thập phần đau nhức thế nhưng cố gắng gượng lăn qua phía bên cạnh, đường đao kia vừa chém xuống thì liền tạo ra một đao ảnh mang theo quỷ khí bay về phía trước, trên đường đi còn in hằn sâu trên mặt đất, “may thật, chút nữa bị chém làm hai” Dương Vũ thầm nghĩ

Phía bên kia, Đằng Thanh đang phải vật lộn với quỷ anh, tuy đã cố sức dùng cách cũ thế nhưng thương thế không cho phép hắn có được sự tập trung nhất định nên liên tục bị công kích, chỉ còn cách lăng không sung quanh để né tránh, trong lòng bất chợt nảy ra một thứ gì đó, tuy không chắc chắn cho lắm nhưng xem ra cũng không còn cách nào khác, Đằng Thanh vừa lăng không sung quanh, vừa lấy ra mấy đoạn chỉ đỏ cùng đi đồng, buộc mỗi đầu của chỉ đỏ vào đinh đồng rồi vội vàng cắm xuống đất, tuy nhiên quỷ anh dường như cũng ý thức được hắn đang tính làm điều gì đó, càng ra sức truy sát hắn hơn, dùng hư vô biến ảnh mà không ngừng gây sát thương lên người hắn, Đằng Thanh lúc này đã không còn sức mà lăng không né tránh, chỉ biết tận sức cắm số đinh đồng kia suống, đến cái cuối cùng thì cũng là lúc hắn cảm thấy bản thân đã dần kiệt sức, nhìn lại thì đã thấy số đinh đồng kia đã tạo thành một hình ngũ giác, lại lấy ra từ trong người năm lá cờ đen cắm ở năm cạnh rồi ngồi bệt ở giữa, quỷ anh kia không hiểu hắn đang làm cái gì, một hơi bay tới trước mặt hắn ý đồ lấy mạng, thế nhưng vừa bay vào thì Đằng Thanh đã kịp né một kích này, nhảy ra khỏi trận đồ mà hắn bày ra, lấy một lá bùa dán lên một ngọn cờ rồi nở một nụ cười

-để xem ngươi có thể rở trò gì nữa?

Quỷ anh kia hét lên một tiếng giận dữ, tính bay tới phía hắn nhưng khi vừa chạm vào danh giới của sợi chỉ đỏ kia thì liền bị đánh ngược lại trở vào bên trong, cứ năm lần bảy lượt như vậy, thì ra Đằng Thanh bán mạng của mình để tạo ra một ngũ lôi định hồn, trận pháp phong ấn thuộc vào loại mạnh nhất đối với quỷ hồn trung cấp

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio