Nhưng sự háo hức của tôi bị dập tắt ngay khi nhìn thấy thanh kiếm mà ông đưa cho tôi. Nhìn thanh kiếm này trông còn cũ kĩ hơn cả bản mặt của Nam Quan sư phụ. Tôi vỡ mộng.
Nam Quan sư phụ nói,tôi phải cầm cái thanh kiếm cũ rích này đi vào rừng đốn cây, không cần đốn nhiều, chỉ cần đốn cây. Từ giờ cho đến giờ cơm tối phải đốn xong.
Tôi tỏ vẻ, việc này quá dễ dàng, tôi chắc chắn đốn xong trước giờ cơm. Nhưng có vẻ tôi quá coi thường " cái cây" trong lời nói của Nam Quan sư phụ. Cái cây bé nhất cũng to bằng một vòng tay người ôm.
Tôi vung kiếm, bổ mạnh về phía thân cây, thân cây chỉ trầy đi ít lớp vỏ ngoài. Vừa bổ, tôi vừa đánh cược xem là thanh kiếm này gãy trước hay là thân cây kia gãy trước.Lúc tôi đốn được một phần năm thân cây,thanh kiếm vẫn chưa gẫy. Tôi thấy thanh kiếm này nên đặt tên là Nam Quan kiếm bởi vì nó rất giống với Nam Quan sư phụ, già nhưng chưa hỏng.
Nếu như thanh kiếm này mà gãy,tôi chỉ còn nước dùng răng bổ vào cây cho đến khi cây đổ.
Giữa trưa, tôi nghỉ tay ngồi dựa vào một tảng đá tương đối sạch sẽ ăn cơm. Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng động từ phía rừng trúc bên kia.Tôi đoán là một con thú nhỏ,cho nên, vì một bữa tối có nhiều thịt để ăn hơn, tôi từ rừng cây gỗ bên này tiến về phía có tiếng động. Lúc tôi chỉ còn cách "nó" tầm bước chân, tôi thế nhưng lại bước hụt. Xoạt!
Tôi nghĩ, bữa tối chắc chạy mất rồi, đang định chống tay đứng dậy thì nghe thấy một giọng nam:"Ai?"
Giọng nói này thật quen thuộc!
Trong đầu tôi có một giọng nói, nói tôi phải trốn đi, thế nhưng lúc tôi nhận thức được việc làm của mình thì tôi đã đứng thẳng dậy, mặt đối mặt với nam nhân kia.
Trần Thần!Trong đầu tôi hiện lên hai chữ.
Hắn như thế nào lại ở đây, tôi đã đến tận nơi này tại sao vẫn gặp hắn...
Lúc trước,khi rời đi, tôi nghĩ tôi đã quên moi kí ức về hắn, tôi nghĩ nếu gặp lại hắn một lần nữa, tôi hoàn toàn có thể ở trước mặt hắn,đứng thẳng lưng,nhìn thẳng vào mắt hắn và nói rằng: bây giờ ta sống rất tốt,ta quên ngươi rồi...
Nhưng đấy chỉ là tôi nghĩ thế, còn thực tế, lúc này, tôi nhìn thấy trong mắt hắn có ngạc nhiên cũng có vui mừng nhưng mà tôi không thể ở trước mặt hắn, đứng thẳng lưng,nhìn thẳng vào mắt hắn nói với hắn câu kia.Tôi sợ, sợ mình không kìm lòng được, tôi lúc này phát hiện ra mình chưa từng quên hắn.
Cho nên, tôi quay lưng lại, hướng về phía rừng cây gỗ đi.Tôi càng đi càng nhanh, nói đúng hơn là chạy trối chết. Đột nhiên,cổ tay tôi bị một người nắm lấy.
Hắn nói:" Tử Nguyên!"
Tôi đứng lại, gỡ bàn tay đang nắm lấy cổ tay tôi ra, tôi nghe thấy giọng nói của chính mình:" Vị công tử này, ngươi nhận nhầm người rồi.Ta không phải Tử Nguyên."
Tôi nói rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức tôi không tin câu nói vừa rồi là phát ra từ miệng mình.Hoá ra tôi cũng có thể bình tĩnh đến thế.
" Vậy tại sao ngươi lại bỏ chạy?" Tôi nghe thấy hắn nói như vậy. Tôi cụp mắt xuống, đúng, tại sao tôi lại bỏ chạy? Hai tay hắn nắm lấy vai tôi, ép tôi nhìn thẳng vào mắt hắn:"Trở về đi, ngươi cứ ở trên núi mãi cũng không ổn, dù sao ngươi..."