Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

chương 116: truy tìm đại boss mạt thế (27)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Akito

Bên người Ninh Thư dắt theo một cái máy học lại, Ninh Thư nói cái gì, hắn liền học theo, một lần lại một lần làm cho Ninh Thư đau cả đầu.

Vì cái gì cô luôn gặp được những người không bình thường, hơn nữa bất luận cô làm cái gì, tang thi biến dị cũng đều học theo.

Đậu xanh rau má giết lại không giết được, mỗi ngày ở bên nhau, khiến Ninh Thư cảm thấy quá sốt ruột a, cái đầu bị đại thúc gội đến hói cũng bắt đầu mọc tóc rồi.

Quá tưởng niệm đại thúc, đột nhiên liền hiểu được tâm tình của đại thúc khi đối mặt với cô cũng giống như tâm tình của cô khi đối mặt với tên tang thi này, ngu xuẩn khiến người ta muốn bóp chết.

Có đối lập mới có so sánh, so sánh với tang thi biến dị, Ninh Thư cảm thấy mình vẫn rất thông minh đấy, nếu để cho Giáo Y đại thúc đối mặt với tên tang thi này, đại thúc đã sớm đem tên tang thi này nhân đạo hủy diệt.

“Hoa Đóa Nhi, gọi tôi là Hoa Đóa Nhi.” Ninh Thư chỉ vào mình, hướng tang thi biến nói ra từng chữ từng câu.

“Hoa… Nhi” Tang thi biến dị học theo.

“Hoa, Đóa, Nhi.” Ninh Thư lặp lại.

Tang thi biến dị: “Hoa, Nhi.”

Được rồi, ba chữ đối với tang thi biến dị mà nói quá khó khăn, Ninh Thư cũng lười đến sửa đúng cho hắn, Hoa Nhi liền Hoa Nhi đi.

“Hoa Nhi, Hoa Nhi.” Tang thi biến dị chỉ cần học được một từ, liền càng nhắc lại không ngừng, giống như đọc kim cô chú* vậy.

*Kim cô chú: xem Tôn Ngộ Không nhé ^^.

Có đôi khi tang thi biến dị chạy ra ngoài, sau đó lúc trở về, trên tay đều cầm trái tim máu chảy đầm đìa, ý bảo cho Ninh Thư ăn.

Ninh Thư: …

Giải thích với tên này thật lâu, cuối cùng mới khiến cho tên này hiểu được là cô không ăn thứ này, sau đó liền không mang về trái tim máu chảy đầm đìa cho cô nữa.

Ninh Thư thấy hắn như vậy, trong lòng cũng không có bao nhiêu bài xích hắn, phỏng chừng tên này nha căn bản cũng không nhớ rõ hắn đã từng đả thương cô, dù sao con người chết ở dưới tay hắn nhiều lắm.

Chẳng qua Ninh Thư thật ra cũng nghiêm túc dạy tang thi nói chuyện, giữa hai con tang thi có thể đi vào giao lưu đơn giản, để cho tiện giao lưu, Ninh Thư lấy một cái tên cho tang thi, gọi là Tiểu Minh.

Sau đó tang thi biến dị vui vẻ tiếp nhận cái tên này, tiếp đó mỗi ngày cứ nhắc mãi không phải Tiểu Minh, thì là Hoa Nhi.

Ngây người ở kho hàng bỏ hoang hồi lâu, Ninh Thư cũng cảm thấy buồn chán, liền quyết định đi tìm Sồ Phượng, định đến căn cứ chỗ trưởng quan xem xét, có lẽ Sồ Phượng cũng đang ở căn cứ đó.

“Tiểu Minh, tôi đi đây. Cậu không cần đi theo tôi.” Ninh Thư ý định một mình mò mẫm đi dạo, có thể tìm thấy Sồ Phượng đương nhiên là chuyện tốt.

Bất quá Ninh Thư cảm giác mình sẽ tìm được Sồ Phượng thôi, Sồ Phượng hận cô như vậy, cốt truyện sẽ cho Sồ Phượng cơ hội báo thù rửa hận.

Tiểu Minh nhìn vào Ninh Thư, lắp bắp hỏi: “Đi… Nơi nào, …”

“Không biết.” Ninh Thư nâng hai tay tùy ý nói.

“Tôi đi.” Tiểu Minh nói.

“Cậu muốn đi theo liền đi theo đi.” Tốt xấu gì cũng là một tiểu đồng bọn có sức chiến đấu cường đại,

chính yếu nhất chính là tên này có kỹ năng có thể triệu hoán tang thi.

Ninh Thư vẫn luôn hoài nghi vì cái gì cô không thể triệu hoán tang thi.

Sau đó đằng sau Ninh Thư kéo theo một cái đuôi nhỏ, mỗi ngày mò mẫm đi dạo, không có việc gì liền dạy

Tiểu Minh nói chuyện, nhưng thực ra Tiểu Minh nói chuyện cũng càng ngày càng lưu loát hơn.

Ninh Thư thử thăm dò lấy ra gen dịch, liền muốn nhìn một chút Tiểu Minh có thể hay không muốn cướp gen dịch của cô, sự thật chứng minh Ninh Thư suy nghĩ nhiều, Tiểu Minh tựa hồ không thích uống gen dịch, lựa chọn giữa hai bên gen dịch và trái tim, Tiểu Minh kiên định lựa chọn trái tim.

Ninh Thư đoán chừng Tiểu Minh quen ăn một loại đồ ăn, không muốn thay đổi thực đơn, cho nên thời điểm Ninh Thư đói bụng, liền thoải mái lấy gen dịch ra uống.

Đi vài ngày, cơ bản đều nhìn không thấy người, có chăng đều là một ít tang thi du đãng, nửa cái bóng người cũng nhìn không thấy, khiến cho Ninh Thư sinh ra một loại ảo giác con người đều bị diệt sạch.

Ninh Thư hướng Tiểu Minh nói: “Về sau hạn chế giết người một chút, đặc biệt là dị năng giả.”

“Vì sao?” Tiểu Minh nghi hoặc nhìn Ninh Thư, đối với Tiểu Minh mà nói, con người chẳng qua là đồ ăn tao cần tao cứ lấy mà thôi.

“Mọi người đều bị cậu giết hết rồi, cậu về sau ăn cái rắm a.” Ninh Thư tức giận nói, con người sinh tồn khó khăn, tang thi cấp thấp bị đói khát tra tấn, sống không bằng chết, tang thi biến dị lại quá cường đại.

Tiểu Minh cái hiểu cái không, đôi mắt xoay chuyển hiển nhiên đang tự hỏi.

Ninh Thư suy nghĩ, hiện tại con người hình như có thể lợi dụng năng lượng trong tinh hạch của tang thi để tăng cấp dị năng, phỏng chừng không lâu sau con người sẽ trở nên cường đại.

Ninh Thư từng cạy mở qua đầu tang thi, trong đầu tang thi có một tinh thể bất quy tắc, có tang thi có, có tang thi lại không có, có cái nhỏ bằng hạt gạo, có cái lớn bằng ngón tay cái.

Ninh Thư suy đoán đây là nơi phát ra lực lượng của tang thi, Ninh Thư hỏi Tiểu Minh có loại vật này hay không, Tiểu Minh gật gật đầu.

Ninh Thư sờ sờ đầu của mình, đột nhiên muốn biết trong đầu mình phải hay không cũng có loại hạt này, loại dị vật này ở trong đầu không đau không ngứa, cảm giác rất kỳ lạ.

Cảm thấy tang thi và con người đối lập nhau nhưng hai bên lại yêu cầu lẫn nhau, tang thi muốn ăn thịt con người, con người lại muốn tinh hạch của tang thi để tăng cấp dị năng.

Loại tranh đấu này cũng không biết khi nào mới có thể chấm dứt, đừng có đem vị diện này phá hủy luôn.

Ninh Thư với Tiểu Minh lắc lư hồi lâu, rốt cuộc cũng thấy xe, Tiểu Minh phản xạ có điều kiện liền muốn triệu tập tang thi, bị Ninh Thư ngăn lại, Tiểu Minh nghi hoặc mà nhìn Ninh Thư, hỏi: “Vì sao?”

“Chúng ta lén lút theo sau, nhìn xem những người này thuộc căn cứ nào.” Ninh Thư nói.

“Vì sao?” Tiểu Minh lại hỏi.

“Tôi muốn tìm người, đương nhiên phải đi theo sau.” Ninh Thư nói.

“Vì sao không đi qua hỏi?” Tiểu Minh vẫn tiếp tục hỏi.

Đậu xanh rau má, chương trình mười vạn câu hỏi vì sao a, Ninh Thư tức giận nói: “Cậu nghe tôi luôn đúng, nếu chúng ta cứ đi qua như vậy, sẽ bị công kích.”

“Tôi có thể… Kêu tiểu quái.” Tiểu Minh nói: “Không sợ bọn họ.”

Tiểu quái trong miệng Tiểu Minh chính là tang thi cấp thấp không có lý trí, Tiểu Minh còn tặng cho những tang thi này xưng hô fashion như vậy.

Cảm thấy chủ đề càng ngày càng lệch, Ninh Thư nói thẳng: “Câm miệng, chúng ta đi theo sau.”

“Câm miệng, câm miệng, câm miệng…” Tiểu Minh mở ra hình thức cái máy học theo.

Ninh Thư: …

Ninh Thư đuổi kịp chiếc xe chạy phía trước, lén lút để không bị những người này phát hiện, Tiểu Minh đằng sau cũng học theo.

Mỗi lần chứng kiến Tiểu Minh tốt cũng học, xấu cũng học, trong lòng Ninh Thư cảm thấy mình tội ác tày trời, cũng không biết về sau Tiểu Minh sẽ có bộ dạng gì, trong lòng Ninh Thư thì thầm một tiếng A Di Đà Phật.

Hi vọng về sau Tiểu Minh sẽ là thanh niên tốt năm giảng bốn mỹ.

Đi theo xe tới căn cứ, bay lên căn cứ, Ninh Thư quan sát cái căn cứ này, chỉ có thể lặng lẽ cảm thán một tiếng duyên phận, cô cư nhiên đi tới căn cứ trước kia.

Tính toán này của cô không phải là tự mình tìm đường chết, chạy đến trước mặt Sồ Phượng muốn chết sao.

Trông thấy căn cứ, bạn học Tiểu Minh lại phản xạ có điều kiện muốn triệu tập tiểu quái của hắn, Ninh Thư túm lấy hắn, nói: “Chúng ta đến bên cạnh căn cứ tìm một chỗ nghỉ ngơi.”

“Vì sao?” Tiểu Minh hỏi.

“Tôi không chắc người muốn tìm có ở trong căn cứ này hay không.” Ninh Thư đáp lại.

“Tiểu quái đến rồi, bọn họ sẽ đi ra ngoài, bọn họ sợ tiểu quái.” Tiểu Minh nghiêm túc nói.

Không, bọn họ càng sợ cậu, Ninh Thư nghe thấy Tiểu Minh muốn dùng phương thức xử lý đơn giản thô bạo như thế, có loại cảm giác không có cách nào phản bác được.

“Đừng cứ điều động binh lực như thế, chuyện của mình tự mình làm.” Ninh Thư bày ra một bộ dạng nghiêm túc.

Tiểu Minh ủy khuất mà ‘nga’ một tiếng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio