Dịch: Bunnycrusher
Ninh Thư bố trí tụ dương trận xong, dương khí xung quanh chậm rãi tụ tập lại Nhà thờ Tổ, nhưng âm tà sát khí ở nơi đây lại quá dày đặc.
Chỗ dương khí ít ỏi này thật sự chỉ như muối bỏ bể.
Ninh Thư nhắm mắt bắt đầu đọc chú ngữ, đến nỗi chuyện giữa Ôn Lương và Ôn Thắng Kiệt cô cũng mặc kệ, để Ôn Lương tự mình xử lý.
Nếu Ôn Lương thực sự lại bị Ôn Thắng Kiệt lừa, lấy vốn làm bài học cũng tốt.
Ôn Thắng Kiệt cảm thấy khí tức trong cơ thể hỗn loạn không thôi, đến tận giờ lão vẫn chưa hiểu được tại sao kim đan trong người mình lại biến mất không thấy đâu.
Sắc mặt Ôn Thắng Kiệt càng lúc càng trắng, cử động thân thể một chút cũng khiến máu tươi chảy ra.
Ôn Thắng Kiệt gian nan lấy đan dược ra chữa thương, Ôn Lương trực tiếp đá bay.
“Ngươi…” Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, Ôn Thắng Kiệt chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày lão sẽ bị một tiểu súc sinh loạn quyền đánh chết.
“Ta chết thì ngươi cũng chẳng được lợi gì, chỉ ta mới biết được muội muội ngươi hiện đang ở nơi nào, ta chết rồi, ngươi sẽ chẳng bao giờ tìm thấy muội muội nữa.” Vì kế lớn sau này, Ôn Thắng Kiệt trước mắt chỉ có thể tạm thời nhún nhường.
Trước kẻ thù giết cha mẹ mình, Ôn Lương vất vả lắm mới có thể khắc chế cảm giác hận không thể uống máu ăn thịt lão.
“Muội muội của ta ở đâu?” Ôn Lương hỏi.
“Ta biết nó ở đâu, ta sẽ chỉ đường, nhưng ngươi phải hứa không được giết ta.” Ôn Thắng Kiệt ôm ngực đòi điều kiện.
“Vậy ngươi nói cho ta biết, muội muội của ta có phải ở Âm Dương Tông không?”
Trên mặt Ôn Thắng Kiệt nở một nụ cười đầy ẩn ý, “Đương nhiên là ở Âm Dương Tông.”
“Vậy, ngươi chết được rồi!” Ôn Lương đánh một quyền xuyên qua ngực Ôn Thắng Kiệt, trong bàn tay đầm đìa máu cầm một trái tim, quả tim còn nảy lên hai cái.
“Hự…” Ôn Thắng Kiệt cứng lại, nụ cười quỷ dị trên mặt vẫn còn chưa tiêu tán, lại có chút không thể tin nổi cùng mờ mịt, dĩ nhiên lão không cho rằng Ôn Lương lại có thể động thủ.
Nếu chừa lại cho Ôn Thắng Kiệt một mạng, về sau nếu lão ta có thể bình phục,chắc chắn Ôn Lương sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa Ôn Thắng Kiệt lại còn giết chết song thân của Ôn Lương, làm sao cậu có thể bỏ qua cho lão được!
Ninh Thư nhìn thấy Ôn Lương quyết đoán hạ đòn sát thủ, vui mừng trong lòng.
Diệt cỏ phải diệt tận gốc.
Đã gọi là huyết hải thâm thù, chỉ đến khi một bên chết đi mới có thể hoàn toàn kết thúc, một đòn giết chết là tốt nhất.
Hiện giờ Ôn Thắng Kiệt không giết Ôn Lương bởi vì lão đang bị thương, vậy rồi sau đó thì sao?
Huyết Hồn Kỳ là pháp khí bản mệnh của Ôn Thắng Kiệt, giờ chủ nhân đã chết, khói đen trong Huyết Hồn Kỳ không có người khống chế nữa, phân tán dần ra khắp nơi.
Những linh hồn này ngày ngày bị âm tà sát khí bào mòn hành hạ, trong lòng chỉ sót lại giết chóc, nhìn thấy người sống lập tức công kích không nghĩ ngợi, chỉ sợ lọt ra ngoài sẽ khiến thế giới gặp họa.
Mà chúng sẽ ngày càng mạnh mẽ.
Huyết Hồn Kỳ có tác dụng khống chế và thu nạp những linh hồn lang thang kiểu này.
Ninh Thư vội vàng gọi Ôn Lương: “Mau luyện hóa Huyết Hồn Kỳ đi.”
Ôn Lương vừa nghe tiếng của Ninh Thư, móc lá cờ trong lồng ngực của Ôn Thắng Kiệt, “Làm thế nào đây?”
“Dùng máu ở đầu tim.” Tiểu hồ ly lanh chanh nói, “Ngoại nói, nhân loại muốn tế luyện pháp bảo luôn sử dụng cách này.”
Ôn Lương nhìn về phía Ninh Thư, Ninh Thư chậm rãi nói, “Không cần tới máu đầu tim, chi cần máu bình thường là được rồi.”
Luyện hóa bằng máu đầu tim khi và chỉ khi muốn biến Huyết Hồn Kỳ thành pháp khí bản mệnh thôi.
Máu ở đầu tim kết hợp với ấn ký tinh thần sẽ tiến hành tế luyện pháp bảo bản mệnh.
Ninh Thư không hi vọng pháp bảo bản mệnh của Ôn Lương là Huyết Hồn Kỳ, muốn tăng sức mạnh của Huyết Hồn Kỳ cần phải không ngừng thu thập linh hồn, như vậy thì sớm muộn gì cũng phải giết người.
Ôn Lương rõ ràng tin tưởng Ninh Thư hơn, nghe lời Ninh Thư, rạch một vết lên lòng bàn tay, máu tươi nhỏ xuống Huyết Hồn Kỳ.
Tiểu hồ thấy vậy lập tức hừ một tiếng, cực kì bất mãn.
Huyết Hồn Kỳ chậm rãi hấp thụ máu của Ôn Lương.
Ôn Lương lập tức cảm thấy có một sợi dây kết nối giữa mình và Huyết Hồn Kỳ, cảm thấy thần kì không thôi.
“Mau thu hồi những linh hồn này lại.” Ninh Thư nói với Ôn Lương, “Bảo vệ Linh đài, tâm niệm không được lay động.”
Ôn Lương nghe lời Ninh Thư, vội vàng nhắm mắt lại.
Ninh Thư: …
Nhắm mắt làm giè?
Ôn Lương chỉ mới luyện hóa Huyết Hồn Kỳ, nên chưa thể hoàn toàn nắm giữ được nó, qua một lúc lâu cũng không có chút động tĩnh nào.
Ôn Lương mở mắt, thấy được linh hồn cắn khắp vai và đùi mình, cau mày nói: “Huyết Hồn Kỳ không nghe the khống chế của mình.”
“Chắc vẫn còn tàn dư ấn ký tinh thần của Ôn Thắng Kiệt.” Ninh Thư nhìn âm tà sát khí trong khói đen đang chậm rãi lan đi, trực tiếp phóng tinh thần lực của mình vào Huyết Hồn Kỳ.
Sâu phía trong Huyết Hồn Kỳ có một thứ trong suốt giống linh hồn, thứ này chắc là dấu vết tinh thần của Ôn Thắng Kiệt.
Tia ý thức này vừa nhìn thấy Ninh Thư tức khắc bay tới đầy dữ tợn, nó muốn cắn nuốt ý thức của Ninh Thư.
Ninh Thư trực tiếp phát ra lực tinh thần to lớn, mạnh mẽ xóa sổ dấu vết của Ôn Thắng Kiệt.
Ninh Thư thu hồi tinh thần lực của mình, gọi Ôn Lương: “Nhóc thử lại xem.”
Ôn Lương nhắm mắt lại, bắt đầu khống chế Huyết Hồn Kỳ.
Ninh Thư tỏ vẻ, tật xấu cần sửa, cứ nhắm mắt như vậy, lỡ người ta chạy tới đánh lén thì biết làm sao.
Rất nhanh Huyết Hồn Kỳ bắt đầu hấp thu khói đen xung quanh, những linh hồn trong khói đen có kẻ không cam lòng có kẻ sợ hãi rít gào.
Ôn Lương vừa lắng nghe thanh âm, vừa nỗ lực tìm kiếm linh hồn cha mẹ mình, nhưng có quá nhiều linh hồn hỗn loạn trong khói đen, vậy nên không thể tìm ra được.
Ước chừng khoang nửa canh giờ, Huyết Hồn Kỳ mới hoàn toàn thu hồi được tất cả linh hồn.
Nhà thờ Tổ âm trầm trước đó trở nên sáng sủa hơn, ánh mặt trời chiếu xuống khiến khuôn viên dần ấm áp hơn.
Người trong viện nằm ngang nằm dọc, kẻ nào cũng mang khuôn mặt dữ tợn, sắc mặt khủng khiếp, vô cùng vặn vẹo, hình như đã thấy thứ gì đó cực kì khủng bố.
Rõ ràng linh hồn họ đã bị linh hồn trong khói đen cắn nuốt sạch sẽ.
Một số người thần chí không còn rõ ràng, ánh mắt hỗn độn mờ mịt, giống như đã phát điên, là dấu hiệu cho thấy trạng thái linh hồn không đầy đủ, cũng có thể đã chịu chấn động mạnh.
“Tiểu Hắc, chúng ta mau đi thôi.” Ôn Lương nói với Ninh Thư, sắc mặt cậu còn rất tái nhợt, rõ ràng việc khống chế Huyết Hồn Kỳ đối với cậu lúc này vẫn còn rất khó khăn.
Ôn Lương tìm tòi lục lọi chút tiền trong Nhà thờ Tổ, Ninh Thư thấy vài tấm ngọc giản lập tức kêu Ôn Lương thu lại, tu sĩ đều dùng ngọc giản để chứa đựng tin tức.
Ôn Lương thu hết tất cả ngọc giản, lập tức mang Ninh Thư và hồ ly nhỏ rời khỏi đây.
Tổ hợp một người hai hồ ly rời khỏi Nhà thờ Tổ, Ôn Lương không màng thân thể mệt mỏi, đi loanh quanh thị trấn mua một ít đồ dùng sinh hoạt cơ bản.
Ôn Lương mua vài mồi đánh lửa, còn dùng giấy dầu bọc lại.
Trước kia không có mồi lửa, không thể sưởi ấm, không thể nướng thịt, phải chịu không biết bao nhiêu khổ nhọc, hiện tại ngẫm lại, mùa đông vừa qua chúng ta trải qua thật nghiệt ngã quá mà.
Cậu còn mua nước ấm và lương khô, thêm một ít thuốc trị thương và bột cầm máu.
“Mua mứt hoa quả nữa, ta thích ăn mứt hoa quả!” Hồ ly lập tức nói.
Ôn Lương lại lọc cọc đi mua mứt hoa quả.
Mứt hoa quả là đồ ăn vặt của người nhà giàu, Ôn Lương cũng tỏ vẻ luyến tiếc không dám ăn.
“Chúng ta đi đâu đây? Ta đã đánh bại được một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thế là ta được tự do rồi!” Tiểu hồ ly ăn mứt hoa quả, sung sướng hỏi.
Ninh Thư: ha ha…
“Ta phải tới Âm Dương Tông, tìm Ôn Nhu.” Ôn Lương sửa soạn lại bọc đồ, “Đi ngay lập tức.”
Ninh Thư không ngoài ý muốn, Ôn Lương đã có tin tức của em gái chắc chắn sẽ đi tìm.
“Được, ta đi cùng nhóc.” Ninh Thư nói.
“Cám ơn cậu, Tiểu Hắc.” Đáy mắt Ôn Lương lấp lánh ánh nước.