Dịch: Bunnycrusher
Cách giải sầu tốt nhất là gì, đó chính là mạnh lên, mà không mạnh lên ngay được thì ăn uống tới no nê cũng ổn.
Ninh Thư đến tửu lầu gọi một bàn đồ ăn, vừa ăn vừa nghểnh tai nghe ngóng mọi người xung quanh nói chuyện.
Nghe người ta buôn chuyện một chút cũng không phải là ý tồi.
Trước mặt Ninh Thư đột nhiên xuất hiện một bóng người, là Mai Tử Khanh.
Ninh Thư cảm thấy như đã rất lâu rồi mới gặp lại em gái này.
“Làm cái gì, mà tôi nhắn tin cho cô mãi cũng không thấy trả lời lại vậy, cứ như mất tích rồi ấy.” Mai Tử Khanh nói, “Tôi còn tưởng cô bị giết chết rồi.”
Ninh Thư nuốt đồ ăn trong miệng xuống, chùi chùi tay, “Không gian hệ thống của tôi xảy ra chút vấn đề, hệ thống nói chuyện cũng hỏng luôn rồi, cô tìm tôi có chuyện gì không?”
“Khó trách, cũng không có phải chuyện gì lớn, không phải lần trước tôi mượn cô một trăm lực tín ngưỡng sao, giờ tôi trả lại cho cô.” Mai Tử Khanh vẫy tay với tiểu nhị, gọi một ấm trà.
“Cũng không cần gấp gáp vậy đâu.” Ninh Thư nói với Mai Tử Khanh, “Thích ăn gì cứ gọi đi.”
“Không có gì.” Mai Tử Khanh uống một ngụm trà, chuyển cho Ninh Thư 110 lực tín ngưỡng.
Ninh Thư nhìn một chút, “Sao lại có thêm 10 điểm?”
“Cứ coi là lãi đi.” Mai Tử Khanh nói.
Ninh Thư trả lại 10 lực tín ngưỡng cho Mai Tử Khanh, “Đừng khách sáo như vậy, chúng ta cũng coi như là chỗ bạn bè.”
Mai Tử Khanh cười cười, uống một ngụm trà, “Nhanh trở thành nhiệm vụ giả siêu cấp đi, rồi sẽ được thăng cấp lên không gian trên, không gian đó nhiều tài nguyên hơn ở đây nhiều.”
Không gian Mai Tử Khanh đang nói tới còn cao cấp hơn không gian ảo này.
Ninh Thư gật đầu, “Đang nỗ lực từng ngày, chỉ có điều hơi khó khăn.”
Ninh Thư cũng không biết khi nào cô mới trở thành nhiệm vụ giả siêu cấp được.
Đối với nguyện vọng này Ninh Thư không tha thiết gì lắm, không kiến tạo được thế giới của riêng mình, thì cho dù có trở thành nhiệm vụ giả siêu cấp cũng dễ dàng bị sát hại trong nhiệm vụ.
Chỉ cần cô có được thế giới của riêng mình, thì cho dù bản thân không phải nhiệm vụ giả siêu cấp, cô cũng đã đặt được nền móng cho con đường nắm giữ vận mệnh của mình.
Cấp bậc, không đại diện cho thực lực.
Lúc này Ninh Thư chỉ có thể trông chờ vào việc tìm được căn nguyên thế giới, trong tay cô lúc này cũng mới chỉ có căn nguyên thế giới thuộc tính mộc (Hà Hoa).
Mấy cái căn nguyên khác cũng chưa tìm được.
Ninh Thư cảm thấy, đường đi càng đi càng dài…
Mai Tử Khanh nói chuyện với Ninh Thư một lúc, nhìn đồng hồ rồi tạm biệt rời đi.
Ninh Thư nhìn bóng lưng của Mai Tử Khanh rời đi một lúc lâu, tiếp tục chiến đấu với đống đồ ăn còn lại, sau đó chậm rãi dạo bộ trên đường phố.
Ninh Thư từ một vài cửa hàng nhỏ mua về một thêm vài món đồ, định bụng trang trí một chút cho không gian hệ thống.
Sau khi trở lại không gian hệ thống, nhìn không gian đã thay đổi hoàn toàn, tâm tình của Ninh Thư cũng vui vẻ hẳn.
Ninh Thư lấy Tuyệt Thế Võ Công ra, vừa mở ra đã ngửi được mùi hương tươi mát của cỏ cây, lấp đầy khoang mũi, tràn ngập sinh cơ, Hà Hoa, căn nguyên thế giới thuộc tính mộc, còn hơi đong đưa.
Một ngày nào đó, cô sẽ gom đủ căn nguyên thế giới để có thể tạo ra một thế giới của riêng mình.
Lúc đó lực tín ngưỡng sẽ cuồn cuộn không dứt.
Ninh Thu rút một quyển sách từ kệ ra, ngồi trên sô pha đọc một lúc.
Càng đọc sắc mặt Ninh Thư càng không đúng lắm, quyển sách này nói về ái hận gút mắt của một đôi nhiệm vụ giả yêu nhau, trong đó nội dung gút mắt quả thực quá ngược tâm.
Mọi việc phát triển tới mức hủy diệt hẳn một vị diện, hủy diệt xong còn chưa chấm dứt, lại tới vị diện khác tiếp tục rối rắm.
Ninh Thư:???? (⊙_⊙)
Ninh Thư đóng sách lại, lại mở sách ra, hình như cô mở sách không đúng cách rồi.
Nhiệm vụ giả cũng là người, cũng có ái hận gút mắt, cũng có thất tình lục dục, chỉ là không biết câu chuyện này là thật hay là hư cấu.
Ninh Thư ném sách vào thùng rác, ở thế giới nhiệm vụ gặp được mấy chuyện cẩu huyết như vậy thì cũng thôi đi, thế quái nào trở lại không gian hệ thống rồi vẫn còn phải nhìn thấy những chuyện cay mắt tới vậy.
Quả nhiên, muốn ăn mà không muốn làm thì chỉ có ăn c*t mà thôi, ở mấy quán vỉa hè bỏ vài đồng tích phân mua một bó sách lớn là không ổn.
Ninh Thư lại chọn một quyển sách khác, đọc xong thì quay sang hỏi 2333: “Giờ tôi đã có thể thấy người ủy thác lại được chưa?”
“…. Vẫn chưa, chờ tới khi hai viên ngọc dung hợp, lỗ đen biến mất rồi hẳn tính sau, cô cũng đừng tới gần lỗ đen ấy quá, lỡ bị hút vào tôi không có cách cứu cô đâu.” 2333 nói.
Ninh Thư:... ☉_☉
“Cho tôi vào nhiệm vụ đi.” Ninh Thư nói.
Đầu Ninh Thư hơi choáng váng, có cảm giác linh hồn dần hòa làm một với cơ thể, bên tai có tiếng bình bịch ầm ĩ, mở mắt ra thì thấy một mảnh đen nhánh trước mặt.
Bên ngoài có tiếng người đang ngâm xướng mơ hồ, nhưng ngay cả một chữ Ninh Thư nghe cũng không hiểu.
Hơn nữa phổi rất nóng, nín nhịn tới mức gần như muốn nổ phổi.
Thiếu oxy!!! Σ(゚Д゚)
Ninh Thư vươn tay sờ xung quanh, cô bị nhốt trong một không gian cực kì nhỏ hẹp.
Bên ngoài còn vang lên tiếng bịch bịch, nghe hơi giống tiếng đóng đinh quan tài.
Chôn sống? Σ(゚Д゚)
Ninh Thư lập tức dừng động tác, vận động càng mạnh càng dễ tiêu hao dưỡng khí ít ỏi trong quan tài.
Sao gần đây luôn gặp phải mấy tình huống khó đỡ như vậy chứ?!!
Ninh Thư ngộp khí, phổi như có kim đâm, đến ý thức cũng bắt đầu mơ hồ mờ mịt.
Ninh Thư mặc niệm tâm pháp Tuyệt Thế Võ Công trong đầu, linh khí ít ỏi xung quanh mạnh mẽ dung nhập vào thân thể Ninh Thư.
Có linh khí trong người, Ninh Thư cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, không còn bị ngộp thở nữa.
Ninh Thư vừa tu luyện vừa bắt đầu tiếp thu cốt truyện.
Nguyên chủ tên Lưu Tiểu Nha, là một nữ hài tử mười bốn tuổi, nguyên nhân phải nằm ở chỗ này vì Lưu Tiểu Nha phải kết hôn, song lại là minh hôn.
Minh hôn thông qua ‘bà mối quỷ’, tìm người hợp sinh thần bát tự với người chết.
Minh hôn nghĩa là sống chung với người chết, bởi vì là người quỷ thù đồ, cho nên người bị chọn sẽ phải chết.
Chỉ có nữ tử mới bị đem đi tuẫn hôn*, chứ không có chuyện nam tử bị tuẫn hôn.
* Tuẫn: đem người sống chôn theo người chết gọi là tuẫn.
Gia đình của Lưu Tiểu Nha là bá tánh bình thường, gia cảnh bần hàn đào đất kiếm ăn.
Phú hộ tại vùng này muốn tìm cho nhi tử đã chết của mình một thê tử xứng đáng để minh hôn, lúc đầu cha mẹ của Lưu Tiểu Nha cũng không đồng ý, nhưng trong nhà thực sự không còn gì để ăn.
Hơn nữa Lưu Tiểu Nha chỉ là một cô nhóc gầy yếu, thế là chỉ cần một túi mười lượng bạc đã bị bán đứt cho phú hộ.
Mười lượng bạc là một số tiền không nhỏ, nhà của Lưu Tiểu Nha một năm cũng chẳng thể kiếm nổi một lượng bạc.
Lưu Tiểu Nha bị đưa tới nhà phú hộ, tắm rửa sạch sẽ, khoác áo cưới lên người, rồi bị nhốt vào quan tài.
Cứ như vậy mà chôn sống.
Ninh Thư:!!!! (⊙_☉)
Không biết có phải do mệnh Lưu Tiểu Nha chưa đứt hay không, thái thái nhà phú hộ bỗng mơ thấy một giấc mộng, trong mơ gặp được con trai, cậu ta nói rằng không được để tức phụ chết.
Tạm thời bỏ qua việc đấy có phải là thật hay không, nhưng dù sao Lưu Tiểu Nha cũng nhặt lại một cái mạng, trong họa có phúc trở thành thiếu nãi nãi.
Đổi lại phải thủ tiết cả đời.
Dù sao so với chết, kết quả này vẫn tốt hơn một chút, nhưng mà Lưu Tiểu Nha không thấy thế.
Lưu Tiểu Nha cảm thấy Lý gia có quỷ, đôi khi nàng còn nhìn thấy một đôi tay trắng ởn, móng tay nửa đen nửa đỏ đột nhiên vươn ra từ trong chăn.
Mỗi lần đi ngủ đều có cảm giác bị ngàn tảng đá lớn đè lên người, còn có ảo giác nghe thấy có người gọi mình.
Lưu Tiểu Nha nói với người của Lý gia rằng mình gặp quỷ, nhưng không một ai tin nàng.
Mỗi ngày Lưu Tiểu Nha đều phải sống trong nơm nớp lo sợ, người tiều tụy hẳn đi, ngay cả môi cũng không còn huyết sắc nữa, biểu tình hoảng hốt.
Con quỷ kia nói nàng là thê tử của hắn, còn hắn là Tam Lang.
Lão tam của Lý gia chính là quỷ trượng phu của Lưu Tiểu Nha.
Lưu Tiểu Nha cực kì sợ hãi, mỗi ngày đều có cảm giác như lạc vào hầm băng, cả người không có một chút hơi ấm.