Dịch: Phong Thanh
Ninh Thư không tin 2333 không có cách.
“Sao phải kéo thêm người vô tội vào, đã vậy lại còn tính toán trên đầu ta nữa.” Công đức đã khó kiếm thì chớ, móa nó lại còn trừ điểm công đức của cô??
Có biết cô đau lòng đến nhường nào không hả?!?!
Không đủ công đức, sao cô đủ điều kiện lên cấp thành nhiệm vụ giả siêu cấp đây?
2333 nói: “Ngươi cũng biết, năng lượng của ta còn được bao nhiêu đâu.”
“Sao ngươi tối dạ thế. Thử nghĩ mà xem, nếu La Giang không hiến tế được linh hồn của ba mẹ hắn, hệ thống sẽ thấy hắn không có giá trị lợi dụng nữa. Mà một khi đã vậy, hệ thống chắc chắn sẽ rời khỏi La Giang.”
“Khi hệ thống đã thoát ly rồi, ngươi có thể xâm chiếm cắn nuốt nó, cướp đoạt pháp tắc khí vận và năng lượng của nó. Đến lúc đó, vậy chẳng phải ngươi có thể bù đắp năng lượng, chỉnh sửa được số liệu của mình rồi sao. Thấy sao, chẳng phải để ngươi kiếm lời còn gì?”
2333: “Đừng có ở đây tẩy não ta.”
“Đâu có đâu, ta chỉ phân tích phải trái thiệt hơn cho ngươi nghe thôi mà.”
“Nói đi, có cách gì không?” Ninh Thư hỏi, bởi cô phát hiện một điều, đó là chính cô lúc này cũng không có cách nào giúp cho họ giữ được linh hồn.
Cũng chẳng có cách nào giúp linh hồn tạm rời khỏi cơ thể.
Nếu sử dụng phương pháp của đạo sĩ Mao Sơn thì lại bị vị diện này áp chế.
Dù sao đây cũng là xã hội hiện đại.
Chỉ cần để linh hồn ba mẹ La Giang rời khỏi cơ thể,…
Nhưng nếu linh hồn rời khỏi cơ thể rồi thì định đặt ở chỗ nào?
Ninh Thư vẫn chưa trải qua loại chuyện này.
2333 nói: “Nếu La Giang thật sự hiến tế linh hồn ba mẹ hắn thì ta sẽ chờ đến lúc hệ thống chinh phục mỹ nữ hấp thu linh hồn, ta sẽ ra tay cướp lấy linh hồn của hai người.”
“Có thể làm vậy thật à?” Ninh Thư hơi hoài nghi, “Không thể ra tay trước lúc ấy sao, sao phải cứ chờ đến lúc hệ thống hấp thu linh hồn mới ra tay?”
Hai bên cướp đoạt linh hồn, nếu chẳng may thất bại thì thế nào?
“Ta làm gì có cách nào cướp đoạt được linh hồn của nhân loại. Nếu ta ra tay sẽ bị phạm quy, lúc đó ta chắc chắn sẽ bị mạt sát, huống chi ba mẹ La Giang cũng chẳng có quan hệ gì với ta. Nếu ta cướp linh hồn bọn họ, dù cho mục đích của ta là tốt, thì ta vẫn sẽ là người ra đi như thường.”
Ninh Thư thở dài, được rồi, không có quy củ sao thành luật lệ được.
Dù sao cũng quyết như vậy đi. Giờ phải xem La Giang có đủ can đảm hạ quyết tâm làm chuyện này hay không.
Ninh Thư luôn trong tư thế chuẩn bị, cũng nói 2333 chuẩn bị tốt.
Căn cứ vào hành vi biểu hiện của La Giang để đưa ra phỏng đoán.
Tỷ lệ La Giang hiến tế linh hồn của ba mẹ mình lên tới 80%.
Hắn muốn trở thành một đứa con ngoan trong mắt bố mẹ hắn trước lúc họ lâm chung, muốn hiếu thảo với bọn họ chút chút.
Rối rắm rất lâu nhưng La Giang vẫn không hạ quyết tâm được.
Đó là ba mẹ của hắn, sao có thể nói hiến tế là hiến tế được.
Nhưng La Giang thật sự muốn thay đổi tình huống hiện tại.
Bởi khi lâm trận lại biến thành con mèo rụt rè nên mới khiến nữ y tá càng ngày càng lạnh nhạt với hắn.
Mỗi khi thấy hắn đều tỏ ra khách khí, nhưng trong thâm tâm, hắn vẫn cảm thấy người ta đang cười nhạo hắn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sợ bản thân sẽ điên mất.
Thế giới của hắn sụp đổ rồi.
Hắn còn ngượng hơn khi phải xuất hiện trước mặt nữ bác sĩ để lấy thêm thuốc, cứ mỗi lần gặp mặt, bác sĩ lại nhẹ nhàng uyển chuyển nhắc hắn trả tiền viện phí lúc trước.
La Giang nào còn đồng nào, việc bị người khác ám chỉ đòi tiền càng làm hắn tức tối xấu hổ hơn nữa.
Hắn vẫn luôn nghĩ nữ bác sĩ sẽ khác với những người phụ nữ tục tằng kia, nhưng không, kết quả vẫn cùng một ruột.
Nữ bác sĩ thật sự khiến hắn quá thất vọng, giờ thấy hắn nghèo túng lập tức muốn phủi sạch quan hệ.
La Giang ngạnh cổ, vẻ mặt thất vọng, oai phong nói một câu, anh sẽ cho em tiền.
Bộ dạng của La Giang khiến cho nữ bác sĩ ngây ngẩn cả người, chả nhẽ hắn không định trả, vay tiền người khác còn tưởng mình là đại gia.
Nữ bác sĩ xoa thái dương, cũng không biết lúc ấy sao lại tự dưng ấm đầu đi ứng tiền thuốc men, viện phí cho La Giang.
Ninh Thư thấy vẻ mặt u ám của La Giang chỗ cầu thang đi lên nhà, trên tay La Giang còn đang cầm bọc thuốc.
Khuôn mặt tối tăm nhìn chòng chọc Ninh Thư, con nhãi này cũng tới cười nhạo hắn sao.
Rõ ràng hắn lãng phí nhiều thời gian, tiền bạc, công sức trên ba người phụ nữ này, nhưng rồi đổi lại kết quả được gì.
Ninh Thư nhìn bọc thuốc, “Anh uống thuốc gì vậy?”
“Anh bị bệnh gì à, để em xem nào!” Ninh Thư nhanh tay nhanh chân thó bọc thuốc trong tay La Giang.
Cô cầm lọ thuốc, thì thầm: “Paroxétine, Phénoxybenzamine…”
“Trả đây.” La Giang hung tợn giật lại bọc thuốc.
Ninh Thư bĩu môi, “Cũng chẳng phải thứ hay ho gì, giấu giếm làm gì, thuốc này trị bệnh gì vậy?”
“Phénoxybenzamine, để về nhà tôi tra gg.” Ninh Thư tủm tỉm nói.
“Đừng có mà tìm.” La Giang rít gào nói, “Thuốc này không phải của tao, con ranh con chết bằm kia.”
La Giang hừ một tiếng, sải bước lớn trên cầu thang, đóng cửa cái rầm.
Hắn quay về phòng, ngồi trên giường thở hổn hển, mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt rơi xuống.
Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của La Giang, nghe rất áp lực.
Hắn lấy tay, lau tất cả mồ hôi và nước mắt trên mặt.
“Hệ thống, ta, ta đồng ý.” La Giang khó khăn lắm mới thốt lên.
“Nghĩ kỹ rồi chứ, một khi đã giao dịch, thì sẽ không còn cơ hội đổi ý nữa đâu.”
La Giang nghiến răng, da mặt run rẩy, hai mắt đỏ bừng, ôm chặt lấy đầu.
“Ta, ta đồng ý.” La Giang cuối cùng nức nở bật tiếng khóc.
“Vậy ngươi chuẩn bị lúc nào hiến tế.” Hệ thống lạnh lùng nói, giống như đang hỏi hôm nay buổi tối ăn món gì?
La Giang khẽ cắn môi nói: “Ngay tối nay, chờ ba ta tan tầm về nhà.”
“Ba mẹ ta không còn linh hồn sẽ chết ngay sao?” La Giang hỏi, nếu họ chết đột ngột như vậy, hắn sẽ phải gánh trên lưng tội danh giết người.
Hệ thống nói: “Sẽ không chết luôn, mà trở thành người thực vật, từ từ chết đi.”
La Giang thở dài nhẹ nhõm, “Đã biết.”
Hắn thật sự muốn kết thúc chuỗi ngày sinh hoạt người không ra người, quỷ không ra quỷ này.
Giờ, ngay cả ra khỏi cửa hắn cũng không dám, chỉ cần người khác liếc hắn một phát, La Giang cũng cảm thấy bí mật mình che dấu bị lộ.
Chắc chắn bọn họ đang âm thầm chế nhạo hắn.
Sau khi hạ quyết tâm, La Giang thở dài nhẹ nhõm, đi ra khỏi phòng, nhìn mẹ hắn đang lau nhà.
La Giang cầm cây lau nhà trong tay mẹ hắn, “Để con lau cho, mẹ ra sô pha nghỉ đi.”
Mẹ La nở nụ cười, lau mồ hôi ngồi trên sô pha nhìn La Giang lau nhà.
Mẹ La vui cười sung sướng, nét vui mừng hiện hết lên trên khuôn mặt.
Hắn không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, suýt nữa không kiềm chế được rơi nước mắt.
La Giang lau nhà xong xuôi, đi mua một ít thức ăn về.
Hắn dốc toàn bộ tài sản còn lại trong người, mua một túi thuốc xịn và một bình rượu ngon.
Hy vọng ba mẹ có thể thông cảm cho hắn, tha thứ cho hắn.
Hắn chỉ bất đắc dĩ mới lựa chọn vậy thôi, bởi vì hắn có nỗi khổ khó nói.
Ba La xong việc về nhà, nhìn thấy một bàn đồ ăn, rượu ngon thì cảm thấy kinh ngạc, “Làm gì mà ăn ngon vậy?”
La Giang nói: “Ngày nào cũng thấy ba vất vả làm lụng, nay mời ba một bữa no say.”