Dịch: Phong Thanh
Khoảng thời gian trước, La Giang vẫn là đứa con ngoan nay lại ngựa quen đường cũ, không chỉ chơi game cả ngày còn bày đặt rượu chè bê tha.
Uống say lại ăn nói bậy bạ, khùng điên, nói hắn có hệ thống, muốn bước lên đỉnh cao cuộc đời, tất cả mỹ nữ đều nhào vào lồng ngực hắn.
Cả người như bị rút đi cột sống, nghiêng ngả xiêu vẹo, khiến ba La tức tới ứa gan ứa mật.
Cứ tưởng rằng thằng con này của ông sẽ thành thật mà sống tốt, nỗ lực cả đời, nhưng nó lại chẳng giống như ông mong đợi chút nào.
Đối với thằng con này, thật sự là ông đã thất vọng tới tuyệt vọng.
Bình yên lúc trước của La gia lại bị phá hỏng, hai cha con cãi nhau khiến gà bay chó chạy mỗi ngày.
Ba La muốn La Giang kiên nhẫn thành thật đi tìm việc, sau đó kiếm một cô gái lập gia thành thất.
Mà La Giang lại cảm thấy ba hắn cổ hủ, tư tưởng cũ kỹ, cái gì cũng không biết, chỉ cong mông làm trâu làm ngựa cho kẻ khác, cắm đầu cắm cổ làm việc, không biết dùng đầu óc.
Thật không có tầm nhìn.
Ninh Thư vốn tưởng sau khi trải qua mọi chuyện, La Giang sẽ tỉnh ngộ, dù sao cả nhà hắn đều đã dạo qua trước quỷ môn quan một lần.
Vì vậy việc gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận, nhưng dường như La Giang vẫn còn mong đợi miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Hắn thế mà vẫn chứng nào tật nấy, thật không thể coi thường.
La Giang là loại dày ăn mỏng làm, sợ khổ cực, muốn dùng cách nhẹ nhàng đổi lấy lợi nhuận tối đa, trở thành người cao quý, kẻ đứng trên vạn người.
Loại ung thư lười giai đoạn đoạn cuối này, thật sự vô phương cứu chữa.
Bởi vì sự việc lần trước, ba Hồ bắt đầu xa cách với nhà họ La, ông không muốn những việc như lần trước xảy ra thêm lần nào nữa. Hai vợ chồng ông La đột nhiên ngã xuống đất, quả thực dọa chết người.
Nếu xảy ra chuyện gì cũng sẽ liên lụy đến ông, trái tim mỏng manh này của ông không chịu nổi.
Động tĩnh nhà đối diện càng lúc càng lớn, ba Hồ cũng mặc kệ, cầm báo xem, giả bộ như cái gì cũng không nghe thấy.
Cho dù có muốn quản, người ta cũng chẳng thèm cảm kích, không trâu bắt chó đi cày làm gì cho mệt thân.
Ba Hồ liên tục dặn dò Ninh Thư nhiều lần, ngàn vạn lần không được dính dáng gì với La Giang nhà bên cạnh.
Chỉ cần chuyên tâm học hành, chăm chỉ học hỏi kiến thức chuyên môn là đủ.
Ninh Thư ngoan ngoãn gật đầu, nói chính mình đã biết.
Cả nhà họ Hồ đều tự động bỏ qua tình hình của nhà họ La.
Dù sao chỉ cần không ai đập cửa nhà bọn họ, nhà họ sẽ thực hành đạo lý ai ai cũng hiểu, tự quét tuyết trước của nhà mình là được, cần để ý gì tới sương trên ngói nhà đứa khác.
Cũng có vài lần Ninh Thư tình cờ gặp La Giang đi ra ngoài.
Hắn gầy đi không ít, mặt mũi hốc hác tiều tụy, bọng mắt thâm đen kịt, tóc tai lại dài ngoằng không chải chuốt, che khuất hết tầm nhìn đôi mắt.
Cả người lộ ra vẻ u ám tối tăm, toàn thân phát ra năng lượng tiêu cực.
Nhưng khi nhìn người khác, La Giang vẫn tỏ vẻ kiêu ngạo khó thuần, âm lãnh khó dò.
Ai thấy hắn cũng phải đi đường vòng né tránh.
Bản thân không nỗ lực, còn cảm thấy cả thế giới đều nợ hắn lời xin lỗi.
Như thể bị cả thế giới vứt bỏ.
Không đúng, thế giới từ trước đến nay đều không cần hắn.
Thường ngày, khi Ninh Thư không có việc gì thì sẽ đi dạo phố với mẹ Hồ, mua sắm đồ vật, cố gắng đọc sách, làm con ngoan trò giỏi.
Bây giờ nỗ lực, để sau này sẽ nhẹ nhàng hơn.
Cho dù là Hồ Đóa, hay chính bản thân Ninh Thư.
Ninh Thư giống như một nữ sinh đại học bình thường, mỗi ngày đạp xe dạo khắp trường học, ngắm cỏ cây ra lá đơm hoa.
Mỗi ngày trôi qua thật nhàn nhã thoải mái.
Điều phiền muộn nhất là có đôi khi cô sẽ bắt gặp La Giang.
Mỗi khi hắn nhìn thấy cô đều trưng bộ mặt bị vứt bỏ, giống như cô đã vứt bỏ hắn.
Hắn coi cô là một đứa con gái phụ bạc, một con đàn bà yêu giàu ghét nghèo.
Ninh Thư thấy vậy cũng chỉ trợn trắng mắt, giữa cô và hắn làm gì có gì ngoài quan hệ hàng xóm.
Dù sao cũng may, tòa chung cư này sắp phá dỡ và di dời, sau này cũng sẽ không phải gặp nhà họ La nữa.
La Giang không có hào quang quanh người như lúc trước nên nhìn hắn chẳng khác người có bệnh thần kinh.
Mẹ Hồ nói khéo với mẹ La, hay là chị dẫn La Giang đi bệnh viện khám thử.
Mỗi lần hắn nhìn người khác đều khiến người khác rung mình.
Tối tăm khủng bố, ánh mắt nhìn người khác giống như sắp sửa nhào vào đánh nhau.
Mẹ La Giang nổi giận khi nghe hàng xóm bàn tán về con bà, nhưng cũng chỉ giữ chuyện này trong lòng.
Khi nằm chung với ông La, bà cũng đề cập chuyện này với chồng, nói con trai ở nhà lâu quá, đầu óc có chỗ không được minh mẫn.
Ông La thở dài, chắc phải dẫn La Giang đi khám bệnh.
Đôi khi đối mặt với con cái của mình, trong lòng ba mẹ đôi khi cũng có chút nhút nhát, ngại ngùng.
Nếu cứ ở lì trong nhà suốt chỉ sợ sẽ thành phế vật.
Khi La Giang nghe tin phải đi bệnh viện, lập tức kích động phản đối, cho rằng việc bản thân không đủ bản lĩnh trong chuyện chăn gối bị ba mẹ biết được, buồn bực cự tuyệt nói, hắn không có bệnh.
Nhưng La Giang vẫn bị ba mẹ kéo tới bệnh viện, có điều không phải đi Nam khoa như hắn nghĩ, mà là Khoa thần kinh, gặp bác sĩ tư vấn tâm lý.
Kết quả kiểm tra là chịu áp lực lớn, tinh thần sa sút không khỏe mạnh.
Bác sĩ kê đơn, cho một bọc thuốc lớn rồi tiễn khách.
Ninh Thư vẫn luôn theo dõi việc nhà họ La, biết được tình huống của La Giang.
Cho dù La Giang có chút đầu óc cũng không xoay chuyển được điều gì.
Cô mặc kệ hắn, thích làm gì thì làm.
Dù sao hai vợ chồng La gia cũng nhốt La Giang ở trong nhà.
Rất ít khi đụng phải La Giang.
Không lâu nữa khu chung cư này cũng sẽ nhanh chóng bị phá bỏ, hy vọng sau này sẽ không gặp lại hắn nữa.
Ba Hồ cố ý chọn nhà mới cách rất xa nhà họ La.
Mỗi ngày đều nghe thấy tiếng cãi lộn, đánh nhau rất dễ khiến người khác phát điên.
Rất nhanh nhà họ Hồ đã dọn tới nhà mới, hơn nữa cách trường của Ninh Thư học gần hơn nhiều.
Xem như bắt đầu cuộc sống mới.
Lúc nhà Hồ gia chuyển nhà, La Giang xuất hiện, bắt lấy cánh tay Ninh Thư rít gào: “Con đ*ếm này, mày muốn vứt bỏ tao phải không, có phải vì tao không còn hệ thống, không có tiền nên mày không muốn tao nữa đúng không?”
Trong tiềm thức của La Giang, Hồ Đóa là người phụ nữ của hắn. Lúc này, Hồ Đóa rời khỏi nơi này khiến La Giang cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Ninh Thư: →_→
Lé mắt chị đây rồi.
“Làm cái gì vậy, buông tay ra mau.” Ba Hồ vặn tay La Giang tách ra, bảo hộ trước mặt Ninh Thư.
“Ông La, chuyện này là thế nào?” Sắc mặt Ba Hồ lộ rõ vẻ khó chịu, không tiện trách mắng mấy đứa đáng tuổi con tuổi cháu như La Giang, nên đành nhìn ông La.
“Xin lỗi, rất xin lỗi.” Ba La kéo La Giang về phòng.
“Dọn nhanh thôi, thằng đó bị khùng rồi.” Mẹ Hồ nói chữ khùng rất nhỏ.
Cả nhà họ Hồ nhanh chóng dọn nhà, không muốn có liên hệ gì với nhà họ La nữa.
Không còn thanh âm ồn ào nhốn nháo, hai lỗ tai rất yên tĩnh.
“Ting, nhiệm vụ hoàn thành, có rời khỏi thế giới nhiệm vụ không?” Một giọng nói khô cứng vang lên.
Trong đầu Ninh Thư kiểm lại một lượt, xem còn việc gì chưa hoàn thành không.
Suy nghĩ một hồi, cũng không còn việc gì quan trọng, khi Hồ Đóa trở về vẫn còn học năm ba, sau đó sẽ đi thực tập, kiếm việc làm.
Những việc này ai ai cũng đều phải trải qua. Cô rời đi sớm thì Hồ Đóa sẽ có nhiều thời gian trải nghiệm hơn. Nếu càng chiếm dụng cơ thể này thì cuộc đời của Hồ Đóa sẽ càng ít đi.
Ninh Thư gật đầu, “Rời khỏi thế giới nhiệm vụ.”
Đầu Ninh Thư mê mang một lúc, sau đó mở to mắt, cúi đầu nhìn bản thân đang đứng trên một cái khe hở rộng bằng ngón tay.
Nhìn xuyên qua khe hở, là một dải đen tuyền.
Không gian hệ thống giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua sẽ tan thành mây khói, Ninh Thư cảm thấy run sợ trong lòng.
Ninh Thư nhẹ nhàng ngồi xuống sô pha, bộ ghế vang lên tiếng kẽo kẹt, khiến Ninh Thư nhảy dựng.
Cô rất sợ hãi.
Cô sợ chỉ cần hơi dùng sức, không gian hệ thống sẽ tan nát.
Ninh Thư ngồi xếp bằng trên sô pha bắt đầu tu luyện, hấp thu linh hồn lực thuần khiết.