Dịch: Gin
Ninh Thư truyền ít lực linh hồn vào trong đá pháp tắc, nhưng đá pháp tắc không có phản ứng gì.
Mà lực linh hồn của cô chẳng khác gì trâu đất xuống biển, chẳng thấy đâu…
Ninh Thư cố đấm ăn xôi truyền thêm lực linh hồn vào trong viên đá, nhưng cuối cũng cũng chẳng có gì thay đổi, Ninh Thư đành phải từ bỏ.
Chắc phải đợi tới khi cô mạnh hơn chút nữa, thì mới có thể khám phá được bí mật ẩn giấu trong đó.
Việc quan trọng nhất lúc này của cô vẫn là bảo vệ mạng sống của mình, bởi nếu dẹo rồi thì làm sao có thể lê la tọc mạch được những bí mật và những câu chuyện bát quái vỉa hè nữa.
Nhiệm vụ giả siêu cấp, nếu không tự xây dựng được cho mình một thế giới, thì cũng làm chó gì có sức mạnh để tự bảo vệ mình.
Chẳng may bị đứa nào đâm thọt sau lưng, thì có mà khóc tiếng mán.
Luôn có kẻ mạnh lấn lướt, lấp liếm quy tắc. Tất cả những quy định, luật pháp chỉ để áp dụng với đám người bình thường, chẳng nắm giữ được gì trong tay.
Vì vậy Ninh Thư mới có khao khát vượt ra khỏi quy luật của chốn này, để có thể nắm giữ được vận mệnh của chính mình.
Ninh Thư cất đá pháp tắc đi, chờ tới khi đường tới không gian ảo có thể đi lại được, cô có thể lập tức đi hỏi tên gã tóc trắng.
Dù sao thì hắn cũng đang nợ cô ba câu hỏi.
À, mà giờ còn mấy câu nhỉ, là hai hay vẫn là ba câu vẹn nguyên như lời hứa như lúc ban đầu.
Mà thôi, dù sao cũng chẳng phải gấp gáp, vội vàng làm gì, thời điểm cô rời khỏi chốn này còn lâu mới tới.
Ninh Thư duỗi người, tiếng sô pha kẽo kẹt vang lên, khiến cho Ninh Thư không dám cử động mạnh thêm nữa.
Ở lâu trong chốn nguy hiểm chập chùng, thật khiến trái tim chìm trong sợ hãi.
Ninh Thư nói thẳng: “Vẫn nên đi làm nhiệm vụ thôi.”
Ở lỳ trong căn phòng nguy hiểm này, khiến Ninh Thư nảy sinh ra hoài nghi, không biết tới khi nào cô và không gian hệ thống này sẽ bay màu.
Cũng không biết được bên ngoài không gian hệ thống là cái gì, thông qua khe hở, những gì có thể thấy được, chỉ là một màu đen tối tăm, chẳng có cái gì, yên tĩnh không hề có bất cứ một động tĩnh gì.
“Được.” Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên, Ninh Thư ưỡn ngực ngẩng đầu, chuẩn bị đáp xuống với một tư thế yêu kiều nhất có thể.
……
La Giang bị cha mẹ mình đưa tới bệnh viện tâm thần, nguyên nhân là do triệu chứng mê sảng càng lúc càng nghiêm trọng.
Nói bản thân có được hệ thống, có được bàn tay vàng, lảm nhảm hắn sẽ kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, có rất nhiều người đẹp cung phụng hầu hạ hắn.
Nhìn thì rõ ràng là người bình thường, nhưng lại có thể phát ngôn ra được những thứ không thể tưởng tượng nổi.
Tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói có thể là do chơi game nhiều nên mới vậy.
Ba La Giang đập vỡ máy tính của hắn, khiến La Giang tức muốn chết.
La Giang tức tới hộc máu nói, vì sao hai người không chết đi, nếu các người chết, hệ thống sẽ không rời khỏi hắn, sẽ không giải trừ khế ước với hắn.
Các người cút đi, đi chết đi.
Thần sắc La Giang điên cuồng, mắt đỏ sọc, khiến cho ba của La Giang sợ run người.
Con cái kiểu gì, mới có thể hy vọng cha mẹ mình chết tới vậy.
Tuy hắn nói nhăng nói cuội, nhưng hận ý trong những lời nói đó mới thật sự khiến ba La Giang run sợ.
Lăn lộn qua vài ngày, ba La Giang quyết định tống La Giang vào bệnh viện tâm thần.
Mỗi ngày ở nhà đều ầm ĩ, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy mệt mỏi.
Đầu óc La Giang rõ ràng bình thường, nhưng cuối cùng lại bị gửi tới nơi ngoại trừ bác sĩ bình thường, tất cả những thứ còn lại đều không bình thường.
La Giang oán hận sao cha mẹ hắn có thể tuyệt tình tới vậy, nhốt hắn vào chỗ này, khiến hắn có muốn trốn cũng không thoát được.
Mỗi tháng ba của La Giang lại đóng viện phí cho hắn, trong nhà không có La Giang, không khí ngược lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Ba La Giang trấn an bạn già: “ Giờ chúng ta bắt đầu tích trữ tiền dưỡng lão đi bà nó ạ.”
……
Ninh Thư lấy tư thế duyên dáng đáp xuống, sau một lúc không trọng lực, Ninh Thư vừa cảm giác được linh hồn dung nhập vào trong thân thể, đột nhiên có một kẻ đấm thẳng vào mũi cô.
Ninh Thư đau tới nỗi chảy nước mắt, ôi cha mạ thánh thần ơi cái mũi đáng yêu của cô.
Ninh Thư trợn trắng mắt, sờ sờ cái mũi của mình, cảm giác được một khoảng ấm áp dính nhớp trước mặt mình.
Chảy máu mũi.
“Đệch, đứa nào đánh tao.” Ninh Thư che mũi lại, nhìn người trước mặt.
Hiện giờ cô đang bị một đám nhóc đầu củ cải vây kín, mấy đứa nhóc tí tuổi, đứa lớn nhất cũng chỉ mười một, mười hai tuổi, đi đường còn xiêu vẹo ngã tới ngã lui.
Quần áo trên người bọn nhỏ rách tung tóe, mặt mũi đầy tro bụi, mặt trắng cũng thành đen như đít nổi, trên mặt bọn nhỏ dơ thật sự.
Đọ mắt cùng thằng nhóc đối diện, Ninh Thư xuất hiện loại dự cảm không tốt, vươn tay dính máu mũi lên nhìn, tay nhỏ xíu, chính xác là tay của trẻ nhỏ.
Hiện giờ đám người bọn họ đang đứng bên cạnh mấy đống rác, bên tai ong ong tiếng ruồi bọ bay loạn gọi bầy.
“Giao đồ ra đây.” Một thằng nhóc đứng đối diện vươn tay bẩn tới trước mặt Ninh Thư.
“Cút, đồ của tao mà cũng dám cướp à.” Ninh Thư lạnh lùng nói, song giọng nói vang lên rõ ràng là của một cô nhóc, hơn nữa nghe ngữ điệu, có thể đoán được tuổi cũng không lớn.
Cho nên lần này cô xuyên thành một cô gái nhỏ.
Ninh Thư suy nghĩ, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, đối phương lại người đông thế mạnh, vậy nên trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Tuy không biết mấy đứa nhóc đó muốn lấy gì của cô, nhưng vẫn nên chạy cho bằng được.
Ninh Thư hít sâu một hơi, tức khắc ho sù sụ, cảm giác như là đã hít vào rất nhiều tro bụi, còn có không ít mùi lạ.
Ngay cả vị máu trong mũi cũng không át được mùi của rác rưởi.
Ninh Thư lập tức xoay người chạy, có điều lúc này cô đang mang thân xác của một người bình thường, hơn nữa lại không chạy nhanh được, chỉ chạy được một lúc đã cảm thấy phổi nóng rát.
Hơn nữa đầu váng mắt hóa, hai chân chẳng khác gì bị rót chì, bụng kêu to ọt ọt, phía sau còn có một đám củ cải truy đuổi cô.
Cơ thể này thật sự khiến cho Ninh Thư tuyệt vọng.
Thật quá bị động.
Rất nhanh Ninh Thư đã bị bọn nhóc đuổi kịp, bị người túm chặt cổ áo.
Rất nhanh có vài đứa nhóc ghì Ninh Thư lại, ghì chặt tay chân Ninh Thư.
“Có phải mày thèm đòn không?” Một thằng nhóc giơ nắm đấm bẩn bẩn lên, hung tợn nói với Ninh Thư.
Hai đứa nhỏ lục soát trên người Ninh Thư, từ túi xách trên người Ninh Thư lấy ra được nửa cái bánh mì.
Bánh mì này đã bị người khác ăn hết một nửa, đã vậy còn bị ném xuống dưới đất, trông cực kỳ bẩn, đã vậy lại còn xuất hiện vài đốm mốc.
Ninh Thư vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chẳng nhẽ bọn nhóc này là vì tranh đoạt nửa cái bánh mì mốc meo này sao?
Thấy được bánh mì, mắt của bọn nhỏ sáng rực, ánh mắt xanh biếc thẳng lăng lăng nhìn chăm chú vào bánh mì.
“Sau này mày cứ chạy thử tao xem, tìm được đồ ăn rồi còn muốn độc chiếm làm của riêng.” Một thằng nhóc dứ dứ nắm đấm trước mặt Ninh Thư.
Sau khi chiếm được bánh mì đám người theo sau mới dần dần tan đi.
Ninh Thư sờ sờ máu mũi, không thể để đổ máu thêm nữa.
Vừa nãy bị bọn nhóc đầu củ cải chiếm đoạt một ổ bánh mì mốc thiu mốc thối lên, chứng tỏ một điều, chỗ này cực kỳ thiếu đồ ăn.
Mất nhiều máu như vừa rồi lấy cái gì để bồi bổ đây.
Ninh Thư nhìn núi rác ngồn ngộn, gian nan bò lên trên mặt núi, đưa mắt nhìn xung quanh, Ninh Thư sợ tới ngây người.
Đây là cái chỗ quái quỷ nào vậy?
Lọt vào trong tầm mắt của cô là hàng nghìn hàng vạn núi rác không thấy được ngọn, toàn bộ đều là rác rưởi.
Trong không khí tràn ngập bụi bẩn, tầm nhìn xa từ nhà xuống bếp, mờ mờ ảo ảo.
Nhìn không thấy mặt trời, cũng chẳng thấy được cây cối, liếc mắt nhìn tới nhìn lui toàn bộ chỉ có rác và rác, tràn ngập biển rác.
Tất cả những khí độc do rác sản sinh ra đối với con người rất có hại, sức tàn phá cực kỳ lớn, so với sương mù còn nghiêm trọng hơn.
Ninh Thư trượt người đi xuống chân núi, vốn định tìm một chỗ để có thể tiếp thu cốt truyện một cách tử tế.
Nhưng ở đây có chỗ nào khác nhau sao.
Ninh Thư cảm thấy mệt lả, không biết là do mất quá nhiều máu hay là do đói quá nên vậy, đầu váng mắt hoa.
Vẫn là tu luyện trước vậy.
Ninh Thư ngồi xếp bằng trên… đống rác, bắt đầu tu luyện.
Cô thế mà lại để cho một đám củ cải nhỏ bắt nạt.
Nhưng Ninh Thu tu luyện một lúc, lại không thể tưởng tượng nổi mà mở mắt.
Cái đạ mấu, cái chỗ quỷ tha ma bắt này, vì cớ gì mà một sợi linh khí không có, ngay cả một sợi linh khí cũng không có là thế bất nào.