Dịch: Gin
Ninh Thư bới rác, bới mãi cũng chẳng tìm được thêm thứ gì, tay đen sì, không nhìn được màu da nguyên bản của cơ thể.
Ninh Thư lắc đầu chẹp miệng mấy cái, trong tình huống này có được vài viên Tích Cốc Đan là tuyệt nhất.
Nhưng cửa hàng của hệ thóng đóng cửa, cô chẳng có cách nào đổi được mấy đồ sinh tồn cần thiết.
Nói cách khác, giờ cô cũng chẳng khắc gì những người đang sống trên tinh cầu Selde cả.
Mừng rỡ tiếp đón phi thuyền tới đổ rác, sau đó bao quanh đống rác tìm kiếm đồ ăn.
Núi rác mới, bên trong có khả năng có rất nhiều đồ ăn.
Cơm thừa canh cặn, nếu may mắn, có khi còn có thể kiếm được mấy gói thực phẩm còn nguyên bao bì đã quá hạn sử dụng.
Mấy thứ này với những người ở tinh cầu khác bị coi là rác rưởi, nhưng đối với người ở tinh cầu Selde, lại là châu báu.
Nếu nhặt được dịch dinh dưỡng, thì chẳng khác gì trúng số.
Dịch dinh dưỡng có thể đáp ứng mọi năng lượng mà cơ thể yêu cầu, hơn nữa một bịch cũng đủ cho vài ngày không cần ăn gì.
Với người Selde mà nói, đây là đồ vật khả ngộ bất khả cầu trong truyền thuyết.
Ninh Thư thở dài, thế giờ cô nên về nhà hay lại đi bới rác tiếp?
Thôi, vẫn nên tu luyện cho chắc.
Ninh Thư vẫn chưa từ bỏ ý định, ngồi xuống đất, bắt đầu vận hành tâm pháp tuyệt Thế Võ Công.
Tu luyện đã lâu, Ninh Thư bất lực trợn tròn mắt.
Ninh Thư: Đệch, đệc, đệ, đ…
Chưa từng trải qua tình huống nào tréo nghoe thế này cả, Ninh Thư vốn đã tưởng răng linh khí ở thế giới hiện đại đã ít lắm rồi.
Nhưng nơi này mới thực sự khiến Ninh Thư thay đổi nhận thức.
So sánh với nơi này, vị diện hiện đại có linh khí sung túc, không khí sạch sẽ thoáng đãng hơn n lần.
Không tìm thêm được đồ ăn, Ninh Thư quyết định quay về nhà.
Vượt qua bao núi rác sừng sững, Ninh Thư mới tới được nhà của nguyên chủ.
Ninh Thư: …
Vốn nghĩ rằng không gian hệ thống đã tồi tàn, mục nát lắm rồi những vẫn không ngờ được rằng, có chỗ còn tệ hơn.
Căn nhà dùng vải bố áp vào gậy chống làm thành nhà, chẳng khắc gì căn lều nhỏ.
Xung quanh nơi nơi đều là rác rưởi.
Ninh Thư thở dài, cho dù ở bất kỳ chỗ nào, cũng sẽ có những con người cố gắng giãy giụa để níu giữ lấy sự sống.
Cũng không biết người Selde vì lý do gì có thể tồn tại tới tận bây giờ.
Ninh Thư bước tới gần lều trại, cũng may do dáng người nhỏ bé, không cần khom lưng cũng có thể tiến vào bên trong.
Trong lều hơi tối, Ninh Thư nghe thấy tiếng bánh xe chuyển động, quay người thấy một người đang ngồi trên xe lăn, tiến ra từ trong bóng tối.
Trên xe lăn là một đứa nhỏ khoảng tám chín tuổi, làn da tái nhợt, quần áo trên người tuy bẩn thỉu, nhưng mặt và tay thì lại rất sạch sẽ.
Xe lăn được tìm thấy trong bãi rác, tuy có sửa qua mấy lần, nhưng lúc di chuyển vẫn rất khó khăn.
Này chắc hẳn là em trai nguyên chủ Alvis.
Alvis rất gầy, làn da tái nhợt gần như trong suốt, chắc có lẽ do ít ra nắng, có dấu hiệu thiếu dinh dưỡng.
Alvis sở hữu đôi mắt xanh dương, khi nhìn vào đôi mắt của Alvis giống như thấy được biển khơi, một màu xanh thuần khiết, lóng lánh sóng nước, phản chiếu ánh dương trên bầu trời.
Đi kèm với gương mặt tái nhợt, khiến cho Alvis mang trên người cảm giác u buồn khó lí giải.
Alvis nhìn hai tay trống trơn của Ninh Thư, lên tiếng: “Không tìm được đồ ăn ạ?”
Ninh Thư buồn bực nói: “Vốn dĩ tìm được nửa cái bánh mì, nhưng cuối cùng lại bị mấy đứa khác cướp mất.”
Alvis không để ý nói, “Không tìm được cũng không sao chị ạ.”
Ninh Thư thấy có sao đấy, sao lại không sao được cơ chứ, không tìm được đồ ăn, có nghĩa là không có cái gì đổ vào bụng hai chị em ta đấy.
Cũng không biết có gắng gượng được tới sáng mai không nữa.
Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm trên tinh cầu Selde rất lớn, ban ngày nóng tới chết người, còn ban đêm thì lạnh như ngày đông giá buốt.
Tinh cầu Selde hoàn toàn không có khả năng điều tiết khống chế nhiệt độ, thời tiết lạ lùng dễ dàng cướp đoạt sinh mệnh của con người.
Vừa đói vừa rét, rất nhiều người chết trong giấc ngủ.
Ninh Thư chưa trải qua tình huống này bao giờ, cho dù là đi làm nhiệm vụ, cũng chưa có nhiệm vụ nào khoai như thế này, tới đồ để ăn cũng không có.
Ninh Thư múc nước từ trong lu ra, đục ngàu.
Vốn dĩ Ninh Thư đang khát khô cả cổ họng, nhưng nhìn thấy nước này cũng không có dũng khí uống vào.
Uống nước bẩn vào người, có dẫn đến tình trạng mất nước không, có khả năng nhiễm bệnh gì đó không, nếu mà sinh bệnh cô làm gì có thuốc để mà chữa trị.
Hự!
Ninh Thư vẻ mặt bi tráng, bê chén bể, đặt trước miệng.
Alvis nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Ninh Thư, ái ngại “Chị ơi, trước khi uống chị phải chờ một lát, chờ tới khi bụi bẩn lắng xuống đáy chén rồi hẵng uống.”
“Chị khát quá ấy mà.” Ninh Thư đặt chén xuống, nhìn về phía lu nước, dưới đáy lu có một tầng cát dày đặc, còn có cả nước bùn đục ngàu.
Ninh Thư: …
Ninh Thư nhìn thấy một ít than đá ở chỗ góc tường, trong lòng tức khắc vui sướng, than đá có thể lọc bỏ tạp chất trong nước.
Ninh Thư cầm một mẩu than nhỏ đặt vào trong chén, rồi đi lấy một cái nồi méo.
Đổ vào trong nồi ít nước, đặt mẩu than vào trong nồi, chờ tới khi nước được lọc sạch, Ninh Thư đổ nước sạch ra chén, chuẩn bị bếp đun nước sôi lên để uống.
Nước bị ô nhiễm, khẳng định chứa rất nhiều vi khuẩn vi trùng gây bệnh, ở tinh cầu Selde này, uống nước lã quả thực chẳng khác gì tự rước bệnh vào người.
Alvis nhìn Ninh Thư tất bật, không nói năng gì, ngồi im thin thít trên xe lăn.
Ninh Thư đặt nồi lên bếp, sau đó bắt đầu châm lửa đun nước.
Ninh Thư vừa vất rác vào trong đống lửa vừa chống cằm suy tư, suy nghĩ về việc cô và Alvis nên sống thế nào.
Tâm nguyện của Elisa là sống sót, rời khỏi tinh cầu Selde, trở thành cơ giáp sư, và giúp em trai cô bé có thể đứng dậy được.
Tâm nguyện nào của cô bé cũng khiến Ninh Thư đau đầu, bởi cái nào cũng cực kì khó hoàn thành.
Sống sót được ở tinh cầu Selde cực khó, nơi này chẳng có cây lương thực, chỉ có rác rưởi, bới rác cũng không chắc chắn kiếm được đồ ăn qua ngày.
Rời khỏi Selde, Ninh Thư chỉ muốn nói, đừng mơ mộng hão huyền thế chứ, muốn đi từ tinh cầu này sang tinh cầu khác, di chuyển bằng cách nào.
Không có phi thuyền, không có WormHole dịch chuyển không gian, làm thế chó nào rời đi được.
Còn đòi trở thành cơ giáp sư, lại định tấu hài nữa à, thứ đồ cơ giáp này là thứ hàng xa xỉ phẩm, yêu cầu có người chế tạo, không phải chỉ cần có lực tinh thần là đủ đâu.
Cơ hội rời đi duy nhất nằm ở những người tới tinh cầu Selde tìm kiếm người có lực tinh thần mạnh.
“Chị ơi, nước sôi.” Alvis ngồi trên xe lăn, nhìn nồi nước đang sôi lục cục rào nước ra ngoài.
Ninh Thư hồi thần lại, dập lửa, nhìn nước trong nồi bốc khói nghi ngút, thầm nghĩ giờ có gói mì thả vào thì tốt phải biết.
Nghĩ tới mì, Ninh Thư lại càng thấy đói.
Ninh Thư cầm chén bể, múc cho mình và Alvis mỗi người một chén…
Đợi uống nước sôi để nguội.
Sau khi lọc rồi đun sôi, Ninh Thư cảm thấy nước này chắc đã sạch.
Có ý nghĩ này an ủi, Ninh Thư mới dám uống hết nước trong chén.
Ninh Thư lấy một thứ giống như giấy bìa đậy lên nồi nước vừa đun, tránh cho tro bụi rơi vào trong.
“Alvis này, sau mà em có muốn uống nước thì nhớ phải đun lên nhé.” Ninh Thư nói với cậu em trai.
Alvis gật gật đầu, trông có vẻ cực kỳ nghe lời.
Đứa nhỏ Alvis này thật kiệm lời.