Dịch: Gin
Vivian cảm thấy như giấc mơ vậy, giờ đây cô bé và mọi người sắp rời xa tinh cầu Selde đầy thổng khổ, giãy giụa.
Vivian nhìn Alvis, trong mắt đầy sùng bái và kính trọng.
Alvis nhìn Vivian, nhẹ nhàng nói: “Nghỉ ngơi chút đi.”
Vivian ngơ ngác xoay người rời khỏi phòng điều khiển.
Alvis quay đầu nhìn Ninh Thư, đối diện với ánh mắt của Alvis, Ninh Thư bỗng có cảm giác hãi hùng khiếp vía.
Bầu không khí ngưng tụ, hiện giờ trong phòng điều khiển chỉ còn sót lại mỗi cô và Alvis.
Ninh Thư nhếch nhếch khóe miệng cười toe toét, “Chị cũng muốn đi nghỉ một chút.”
“Chị, em có vài lời muốn nói với chị.” Alvis nói, ngón tay nhấn một cái nút.
Ninh Thư ngẩng đầu nhìn thấy một lồng sắt đang chụp xuống người cô.
Ninh Thư túm lấy lồng sắt, kết quả bị một dòng điện có điện thế lớn mạnh mẽ len lỏi vào cơ thể của cô, khiến cả người Ninh Thư tê liệt.
Alvis nhìn Ninh Thư không ngừng gạt tay, lên tiếng “ Chị không giống với người chị trong trí nhớ của tôi.”
Ninh Thư nhe răng trợn mắt nói: “Cậu cũng chẳng giống em trai trong trí nhớ của tôi.”
“Có khổ sở, đau đớn và oán hận không?” Alvis nói.
Ninh Thư dứt khoát ngồi xếp bằng trên mặt đất, cơ thể bị điện giật đau tới từng chân tơ kẽ tóc.
“Chị ơi, chị có thấy khó chịu không?” Alvis hỏi
Ninh Thư gật đầu, “Khó chịu, muốn khóc.”
“Nhưng nhìn biểu hiện của chị lại không đau đớn và tuyệt vọng như lời chị nói.” Alvis nói.
“Bị em trai đối xử thế này, tất nhiên chị sẽ thống khổ tuyệt vọng, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc em sẽ mất đi một người thương yêu, lo lắng cho em mọi lúc mọi nơi, lại không thấy khó chịu như vậy nữa.”
Suy nghĩ theo hướng này, không cần để tâm tới những gì mình đã mất, ngược lại hiểu được đối phương mất đi điều gì, thì sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa.
“Chị rất tốt với tôi?” Alvis nhàn nhạt nói, “Vì tiền đồ, tương lai của mình, chị vứt bỏ tôi lại, đây là cách chị tốt với tôi đó hả?”
“Alvis, em…” Ninh Thư nhíu mày.
“Có phải rất ngạc nhiên không?”
Ninh Thư lắc đầu, “Không ngạc nhiên cho lắm, tôi đã phát hiện ra vấn đề từ sớm rồi.”
“Người của Selde vì miếng ăn, cái gì cũng có thể làm được, vào nhà giết người, cướp của đó là những việc hết sức bình thường.”
“Ngày ngày tôi đều ra ngoài kiếm ăn, chân của cậu lại không di chuyển được, chỉ có thể ngây ngốc trong nhà, trước nay cũng chưa thấy có chuyện gì xảy ra, chưa từng có người tới nhà chúng ta cướp bóc, chắc Owen cũng là người của cậu.”
Ninh Thư trấn định nói.
Đôi mắt xanh thẳm của Alvis quan sát Ninh Thư, “Nếu biết, vì sao lại không nói.”
“Cậu có sức mạnh để bảo vệ chính mình, đây là việc tốt, sao tôi phải nói, với lại điều này cũng không cản trở việc tôi chăm sóc cậu, suy nghĩ cho cậu.”
“Nhưng sau này tôi sẽ không đối tốt với cậu nữa, cuộc đời của cậu sẽ mất đi một người đối tốt với mình.” Ninh Thư xoa xoa cánh tay bị điện giật tê rần của mình.
Hơn nữa, cô còn nghi ngờ việc, mỗi lần March tới cướp đồ của cô, đều do Alvis ra lệnh.
Ninh Thư sẽ không nói ra, về sau cô cũng sẽ không đối xử tốt với Alvis nữa.
Nếu lần này có thể thuận lợi rời đi, thì đường ai nấy đi cho khỏe cái thân già này.
“Chẳng nhẽ trong lòng chị không có chút áy náy gì sao?” Xanh lam trong đôi mắt Alvis kích động sóng ngầm.
“Cậu không giống cậu trước đây, tôi cũng không giống với tôi lúc trước, nói thẳng, tôi khác với cậu, giờ cậu đã không còn nằm trong phạm vi chịu trách nhiệm của tôi, tôi nguyện ý chăm sóc cậu, là bởi vì thương yêu cậu, cho dù tôi không có chăm sóc cậu đi chăng nữa, cậu cũng không thể oán trách gì tôi cả.” Ninh Thư nói trắng ra.
“Không ai là gánh nặng của ai cả, mọi người đều là những cá thể độc lập.”
“Ngụy biện, dối trá.” Alvis không khách khí nói, “Chị có dám thề rằng chị không phải vì hư vinh, mà vứt bỏ tôi không.”
Ninh Thư xua tay, “Chúng ta không nên tranh luận về việc vứt bỏ hay không vứt bỏ, lúc ấy tôi rời đi, đó là lựa chọn tốt nhất.”
“Hơn nữa, việc tôi muốn rời đi. Ngoài việc thay đổi vận mệnh của chính mình, tôi càng muốn giúp cậu đứng lên, đón cậu rời khỏi Selde trong tương lai, nhưng rồi sao, tôi lại chết, bị những người trên phi thuyền này tước đoạt lực tinh thần mà chết.” Ninh Thư nói.
“Chị chết?” Alvis kinh ngạc.
Ninh Thư buông tay, “Cũng coi như là vậy, sau khi tôi rời khỏi Selde chắc chắn cậu gặp việc gì giúp thay đổi vận mệnh, có lẽ cậu đã rời được khỏi tinh cầu Selde, xem ra vận khí của cậu tốt đấy, chứ không kém may mắn như tôi nhỉ.”
“Cho dù cậu có chán ghét, hay căm hận tôi, tôi cũng không quan tâm.” Ninh Thư nói.
Ninh Thư đối tốt với Alvis, cũng không trông cậy Alvis có thể hồi báo, đáp trả lại gì cho cô, không có kỳ vọng, tự nhiên sẽ không có thất vọng.
Sở dĩ con người ta tức giận, bởi vì họ tự cho rằng, mình cho họ thứ gì, tình cảm gì đó, nhưng đối phương lại không hoàn trả lại được thứ gì, điều gì tương tự, vì vậy họ mới cảm thấy không cam lòng, mới đau đớn khổ sở.
Rõ ràng tôi đối tốt với người, vậy mà vì cái đ é o mẹ gì người lại đối xử với tôi như vậy, cho nên tôi mới không cam lòng, cho nên tôi mới phẫn hận.
“Là bởi vì biết tôi đã quay trở lại, biết đám người này lòng dạ bất lương, dù gì chị cũng sẽ chết, cho nên lần này chị mới đưa tôi theo.” Alvis chất vấn Ninh Thư, cho nên mới vất vả vác cậu theo?
“Chị có thể trọng sinh lại một lần nữa, thì tại sao tôi không làm vậy được, tôi trọng sinh trở lại khẳng định là để thay đổi sai lầm lúc trước.”
“Ý của cậu là, tôi sống lại rồi, vẫn còn ý định muốn vứt bỏ cậu?” Ninh Thư nhìn Alvis.
Alvis:……
Đột nhiên cảm thấy vấn đề này quá rối rắm, không thú vị.
Ninh Thư nhìn Alvis, hỏi: “Cho nên cậu giam tôi lại để làm gì?”
“Muốn trả thù tôi, muốn thấy tôi thống khổ tuyệt vọng, muốn nhìn cảnh tôi khổ sở tới khóc?”
Tâm nguyện của Elisa là giúp cho em trai có thể đứng dậy, xem ra không cần cô giúp đỡ, Alvis cũng có thể tự mình đứng được, hơn nữa còn làm tốt hơn cả cô.
Như vậy, cô chỉ còn phải thực hiện nguyện vọng trở thành cơ giáp sư nữa thôi, nhưng giờ lại bị Alvis giam cầm, cũng không biết có thể sống tiếp được hay không.
Ninh Thư không mong chờ vào việc lúc trước cô đối tốt với Alvis, thì giờ cậu nhóc có thể buông tha cô.
Cả hai đời đều oán hận chị gái mình, chị gái chết, cậu ta còn có cơ hội làm lại từ đầu.
Đều được sống lại một lần, vì vậy phải sống cho thật tốt.
Alvis thấy ấm ức, Ninh Thư cũng cảm thấy oan ức không kém, mẹ nó lại gặp phải thằng em trai trọng sinh.
Alvis bị câu hỏi của Ninh Thư xoay mòng mòng, cậu oán hận người chị gái này vứt bỏ cậu, nhưng khi biết chị vừa rời khỏi Selde đã chết, trong thâm tâm Alvis có chút mờ mịt.
Ký ức của hai đời, làm cho ký ức về chị gái của Alvis rất mơ hồ, mờ nhạt.
Tất cả chỉ được chống đỡ bởi lòng oán giận.
Ninh Thư cảm thấy toàn thân mỏi mệt, lúc trước vừa sử dụng lực tinh thần, lại đánh nhau với đám robot, giờ đây cơ thể đã không gắng gượng nổi nữa.
Dứt khoát nằm xuống sàn nhà nghỉ ngơi, gặp được cậu em trai tàn nhẫn như vậy, thật đúng là “thêm một lần đau”.
Ninh Thư thật muốn túm tóc Alvis, dí đầu thằng bé vào lồng sắt một phen.
Cơ thể Ninh Thư lúc này đã chết lặng.
Ninh Thư kiên cường căng mí mắt lên, miễn cho bản thân ngủ gục, tránh việc để Alvis kích điện thêm lần nữa.
Ninh Thư thề, nếu Alvis dám cho cô giật thêm lần nữa, cô sẽ chơi tới khô máu với thằng nhóc này.
Trong tâm nguyện chỉ nói giúp Alvis rời khỏi Selde, giúp thằng bé đứng lên được.
Chứ không nói nhất định phải đối xử tốt với Alvis, cùng lắm thì tích phân ít đi một chút cũng được.
Không nghe lời, phải treo lên đánh.