Dịch: BunnyCrusher
Không biết đã xảy ra chuyện gì mà phải hao hết tâm lực giấu giếm thế nhẻ.
Thật sự nếu không biết rõ, Ninh Thư còn định buổi tối sẽ lén lút bò tường đi xem đã xảy ra việc gì nữa đấy.
Nguyên Hương nhìn ngó xung quanh, nhỏ giọng nói: “Nghe nói hôm qua đại tiểu thư máu chảy không ngừng.”
“Máu chảy không ngừng, bị thương?” Máu chảy không ngừng, không phải sinh non đó chứ? Ninh Thư tức khắc dừng ý niệm này lại, mang thai cái rắm ấy.
Vừa nghe máu chảy không ngừng, trong đầu lập tức nảy số ra ý niệm này, cũng thật sự là quá xôn xao Hao Thiên Khuyển.
“Đêm qua từ trong phòng mang ra rất nhiều bồn máu loãng.” Nguyên Hương nói, “Nô tì nghe Tiểu Thúy nói.”
Tình huống gì đây?
Nguyên Hương càng thêm nhỏ giọng: “Nói là nguyệt sự của đại tiểu thư xảy ra vấn đề, nửa đêm phải tìm đại phu tới khám, đại tiểu thư đau tới mức lăn lộn trên giường.”
Đau bụng kinh?!
Đau bụng kinh có thể đau tới vậy?
Máu kinh ào ào chảy xuống, lại đau tới vậy cơ à.
Rốt cuộc là bị làm sao?
“Biết đại phu nói thế nào không?”
Nguyên Hương lắc đầu, “Không biết.”
Đối với nữ nhân cổ đại thì nguyệt sự chính là việc lớn, hơn nữa cơ thể nữ nhân yếu đuối, chỉ cần không chú ý một chút cũng dễ dàng xảy ra vấn đề.
“Lại đi dò hỏi tiếp xem, nhớ chú ý an toàn của bản thân.” Ninh Thư nói với Nguyên Hương, đồng thời đưa cho nàng ta một chút bạc vụn.
Nguyên Hương gật đầu.
Ninh Thư quyết định buổi tối đi xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nguyên Hương đi rất lâu mới quay trở lại, đầu tiên là khom người hành lễ với Ninh Thư, sau đó mới nói: “Tiểu thư, nô tì vất vả lắm mới tìm hiểu được.”
“Xảy ra chuyện gì?” Ninh Thư buông đồ thêu trong tay xuống, hỏi.
Nguyên Hương hổn hển nói: “Nghe người ta nói, đại tiểu thư trong lúc nguyệt sự, ăn phải đồ mang tính hàn, dẫn đến đau bụng.”
Khi kinh nguyệt tới là lúc cơ thể nữ nhân suy yếu nhất, đồ lạnh, đồ cay, đồ có vị nặng đều không được ăn.
Lư Minh Huyên như đoá hoa non được người tỉ mỉ nuôi dưỡng, bên người lúc nào cũng có ma ma đi theo, sao lại không hiểu được mấy việc này.
“Hơn nữa đại phu còn nói là ăn phải dược có tính hàn, làm cho cung hàn*, khiến cho mỗi khi tới kỳ nguyệt sự sẽ nhận kha khá đau đớn, với cả nếu không chữa trị nghỉ ngơi thật tốt, về sau sẽ khó lòng mang thai được.” Nguyên Hương nói xong, hỏi Ninh Thư: “Tiểu thư, người nói có phải thật thế không?”
* cung hàn: chịu, chả biết.:v
Ninh Thư nhắm mặt lại, trong đầu vang lên câu hỏi lúc trước Lư Quân Ninh hỏi mình mua dược gì.
Khẳng định là Lư Quân Ninh cho Lư Minh Huyên ăn một vố đau này.
“Khẳng định là giả, đồn đãi thì biết vậy thôi.” Ninh Thư không để ý lắm nói với Nguyên Hương, “Cũng đừng tùy tiện rêu rao chuyện này khắp nơi.”
“Dạ.”
Ninh Thư cầm đồ thêu lên, tiếp tục thêu.
Giá trị lớn nhất của một người phụ nữ cổ đại là dựng dục con nối dõi, nếu ngay tới cả con cái cũng không thể sinh ra được, vậy thì người này đã mất hết giá trị sử dụng.
Cung hàn là điều tối kị trong chuyện thai nghén, không được mắc phải, bởi rất khó thụ thai, cho dù có mang cũng dễ dàng hoạt thai, hơn nữa lúc mang thai cơ thể nữ tử cũng yếu đi hơn rất nhiều.
Lư Quân Ninh vừa ra tay đã trực tiếp nhắm vào bụng Lư Minh Huyên.
Chặt đứt ý niệm muốn dựa vào con đi lên của Lư Minh Huyên.
Không phải muốn bò lên trên sao, ngay cả con cũng không sinh nổi, xem ngươi bò thế nào.
Ở nhà tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử*, con cái chính là chỗ dựa của nữ nhân.
*Tam tòng: Khi còn ở nhà phải nghe theo cha, lúc lấy chồng phải nghe theo chồng, nếu chồng qua đời phải theo con trai.
Lư Minh Huyên bị một chiêu của Lư Quân Ninh vả khiến cho thật chật vật.
Tranh đấu có điểm thật khủng bố.
Ninh Thư đang thêu hoa, đại nha hoàn Lục Chân bên người Vân di nương tới gặp.
Đầu tiên Lục Chân hành lễ với Ninh Thư, ngay sau đó cao ngạo cất giọng: “Tam tiểu thư, phu nhân mời người đi qua một chuyến.”
“Có chuyện gì sao?”
“Tam tiểu thư đi rồi sẽ biết.”
Ninh Thư buông đồ thêu xuống, đi theo Lục Chân về phía chủ viện.
Vì sao lại tới gọi cô, kêu cô tới làm gì?
Chẳng lẽ cô lại bị kéo vào trong chuyện này?
Ninh Thư vào chủ viện, thấy mặt mày Vân di nương âm trầm đang nằm trên nệm, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Giống như con nhím dựng gai cả người, nhìn tới ai cũng muốn chọc cho họ một cái.
Giờ phút này đang trừng mắt đầy ác độc nhìn chằm chằm Ninh Thư.
Ninh Thư cúi đầu, cong người hành lễ.
“Lần trước ngươi mua dược gì, mua ở đâu?” Vân di nương lạnh giọng tra hỏi Ninh Thư.
Thần sắc Vân di nương có vẻ rất nôn nóng.
Ninh Thư thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên Lư Minh Huyên đã xảy ra chuyện, đã vậy lại còn có vẻ như khá nghiêm trọng.
Ninh Thư lập tức nói: “Chính là mua một ít dược liệu trị đau bụng, bốc thuốc ở Tế Thế Đường.”
“Thật sự chỉ bốc loại dược này?” Vân di nương nhìn chằm chằm Ninh Thư, sai một gã sai vặt đi tìm người của Tế Thế Đường đưa tới.
Ninh Thư thở dài nhẹ nhõm, quả nhiên quyết định đổi chỗ khác bốc thuốc khi trước là đúng, nếu không cho dù có lý cũng không nói rõ được.
Quả nhiên cô lại bị liên lụy vào chuyện này.
Rất nhanh gã sai vặt đã đưa đại phu ngồi ở sảnh Tế Thế Đường tới, Vân di nương dò hỏi đại phu một số vấn đề, còn bảo đại phu tra xét lại dược, cuối cùng xác định không có vấn đề.
Tuy Ninh Thư thoát khỏi hiềm nghi, nhưng sắc mặt Vân di nương vẫn rất hung thần nghiêm khắc.
Ánh mắt nhìn Ninh Thư như chứa dao.
Ninh Thư: …
Này rõ ràng là giận chó đánh mèo.
Vân di nương phất tay đuổi Ninh Thư, Ninh Thư ra sân, đụng phải Lư Quân Ninh.
Ninh Thư dừng bước, “Tỷ tỷ cũng phải tới chỗ phu nhân?”
Lư Quân Ninh gật đầu, “Ta nghe đại tỷ tỷ có chuyện, lại đây xem thế nào.”
Ninh Thư nhếch khóe miệng, có mà cố ý tới chọc tức người ta thì có.
“Vân di nương tìm muội có chuyện gì, có phải làm sai chuyện gì nên bị phạt đúng không?” Lư Quân Ninh hỏi.
Toàn bộ Lư phủ đều gọi Vân di nương là phu nhân, chỉ riêng Lư Quân Ninh vẫn cứ gọi thẳng là Vân di nương.
Khiến Vân di nương giận đến mức đập đồ, nhưng vì không có phù chính, nên Lư Quân Ninh gọi vậy cũng không sai, dù sao Lư Quân Ninh vẫn là đích nữ, là chủ tử thực sự.
Mà thị thiếp chỉ có thể tính là nửa chủ tử.
Ninh Thư cảm thấy Lư Quân Ninh không có lòng tốt, nhàn nhạt nói: “Không có chuyện gì, phu nhân chỉ tìm ta trò chuyện thôi.”
Lư Quân Ninh nhíu mày, nhìn Ninh Thư nói: “Ở trong phủ này, có thể được gọi là phu nhân cũng chỉ có mẫu thân ta, Vân di nương còn không được phù chính, ngươi gọi bà ta như vậy thật không ra thể thống gì.”
Ninh Thư: →_→
Chỉ là một cách xưng hô, cô còn lâu mới muốn đối nghịch với Vân di nương.
Gọi bà ta là phu nhân, cũng không đại biểu bà ta là chính thê.
Ngươi muốn bảo vệ quyền lợi địa vị của mẫu thân ngươi, đó là chuyện của ngươi, đâu có liên quan quái gì tới ta.
Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Tất cả mọi người đều kêu vậy, muội muội cũng chỉ đành gọi theo.”
Giờ cô chưa đủ tự tin đối nghịch với Vân di nương chưởng quản cả hậu viện.
Lư Quân Ninh lạnh lùng nhìn Ninh Thư, trong ánh mắt mang theo khinh thường.
Loại cỏ đầu tường này, thật chẳng có chút lập trường nào, đúng là kẻ khiến ai ai cũng chán ghét.
Ninh Thư: …
Lại là cái ánh mắt này.
Còn ra vẻ ta cmn nó còn chán ghét ngươi, cả thiên hạ đều thật có lỗi với ta, ta là người oan uổng nhất thế giới này.
Cũng chỉ có thế mà thôi.
Chỉ cho phép mình tính kế người khác, lại không cho phép người khác tính kế mình.
Đời trước thay nam nhân tranh đoạt quyền lợi, cũng không biết đã tính kế biết bao nhiêu người, sao giờ lại không nhớ ra đi.
Ninh Thư hành lễ, “Muội muội cáo từ.”
Ninh Thư lướt qua Lư Quân Ninh.
“Tiểu thư, tam tiểu thư này chỉ là một thứ nữ đê hèn, sao lại có thể tỏ thái độ với người.” Nha hoàn bên người Lư Quân Ninh bất mãn nói.
Lư Quân Ninh không để ý nói: “Không cần để ý tới nàng ta.”