Nam tử trẻ tuổi này mặc một thân trường bào màu xanh lá, bên hông cài ngọc bội làm từ dương chi bạch ngọc, trên đầu cài trâm ngọc.
Dáng vẻ muôn phương, nhan như thuấn hoa.
Là một mỹ nam tử.
Hơn nữa, vừa thấy là biết quý nhân có thân phận hiển hách.
Ninh Thư thả bạc vụn vào hòm công đức xong, tức khắc xoay người rời đi.
Ha ha, thật đúng là nghiệt duyên, tên này chính là tiểu hầu gia kiếp trước trước nữa.
Kẻ cưới nguyên chủ - Lê Ngọc.
Quả nhiên là gay, nam chẳng ra nam mà nữ cũng chẳng ra nữ.
Ninh Thư không hề có chút kì thị giới tính gì ở đây cả, dù sao chuyện này cũng là do trời sinh ra đã vậy, không thể thay đổi cưỡng ép được.
Nhưng là đối phương lừa hôn, điều này mới khiến Ninh Thư chán ghét.
Tâm nguyện của nguyên chủ là không gả cho Lê Ngọc, cho nên cô cũng không muốn có liên quan gì cùng với tên này cả.
Ninh Thư ra đại điện, đi tìm Vân di nương, thấy Vân di nương đang nói chuyện với đám quý phu nhân có thân phận hiển hách.
Thái độ của Vân di nương mềm mỏng dịu dàng, người khác nhìn vào trông cực kỳ hèn mọn, cứ như đang lấy lòng bọn họ vậy.
Ngày thường ở nhà thì làm bộ làm tịch, khí thế mười phần, nhưng khi ra khỏi cửa, Vân di nương cũng chỉ là một thị thiếp thôi.
Các phu nhân đương gia chủ mẫu cao quý sao có thể hạ mình nói chuyện với một thị thiếp thấp hèn.
Ninh Thư đứng ở bên nhìn còn thấy xấu hổ.
Cho nên bà ta còn tự dâng mình tới cửa cho người ngoài xem làm gì?
Đúng là tự rước lấy nhục.
Ninh Thư đứng trong góc, nhìn đám phu nhân và tiểu thư tốp năm tốp ba
đứng chung một chỗ nói chuyện.
Oanh oanh yến yến, hệt như một bức tranh cuộn lộng lẫy.
Những nữ tử đó, muôn vàn dáng vẻ, xinh đẹp tới động lòng người.
Ôi mỹ nhân...
“Khụ khụ…” Bên tai Ninh Thư truyền đến tiếng ho khan rất nhỏ, Ninh Thư quay đầu, thấy Lê Ngọc đang đi về phía mình.
Hắn chưa tới gần, Ninh Thư đã ngửi được mùi hương trên người hắn, khá thơm lại không gay mũi.
“Tiểu thư, sao lại đứng một mình ở chỗ này?” Lê Ngọc mở miệng nói, giọng nói trong vắt như tiếng suối róc rách.
Tiểu thư cái cmm, mài mới là tiểu thư ấy.
Có phải một mình cô đứng ở chỗ này đâu, còn cả đống người đứng kia kìa, mắt mù hay gì.
Ninh Thư nhếch miệng, cúi đầu không lên tiếng.
“Tiểu thư, sao nàng nhìn thấy ta lại xoay người bỏ đi.” Lê Ngọc nhìn Ninh Thư, trong mắt vụt lên tia sáng.
Ninh Thư: →_→
Không đi ở lại tán ngươi chắc, hay muốn cùng ta chơi bách hợp?
Ninh Thư đáp lời: “Mắt tiểu nữ không tốt, cho nên không thấy được công tử.”
Đời này tuyệt đối sẽ không gả cho Lê Ngọc nữa, nếu hắn còn ôm ý định biến cô thành bia đỡ đạn, vậy thì đừng trách cô vì sao nước biển lại mặn.
Lê Ngọc sờ sờ mũi, cười khan một tiếng.
Ninh Thư rõ ràng nhìn ra thái độ không kiên nhẫn của Lê Ngọc, nhưng lại phải nhẫn nhịn nói chuyện với cô, bày ra mị lực của mình.
Có phải Lê Ngọc đã sớm nhìn trúng tính cách nhu nhược không tranh với đời, cộng thêm thân phận thứ nữ của nguyên chủ, cho nên cho dù sau này mọi chuyện có tanh bành hết thảy, hắn vẫn tin nguyên chủ sẽ nhẫn nhịn ngậm đắng nuốt cay tới tận khi xuống mồ không?
“Công tử, tiểu nữ phải đi, xin công tử cứ tự nhiên.” Ninh Thư nói.
“Chờ… Chờ một chút.” Lê Ngọc còn chưa nói xong, Ninh Thư đã xoay người đi mất.
Lê Ngọc nhíu mày, nhìn bóng lưng Ninh Thư rời đi.
Tính tình nữ tử này…
Ninh Thư đi đến bên người Vân di nương, để xem Lê Ngọc có dám tới tận đây đùa giỡn nữa không.
Vân di nương gặp ai cũng lôi kéo nữ nhi nhà mình – Lư Minh Huyên giới thiệu.
Ngoại hình Lư Minh Huyên minh diễm động lòng, dễ khiến người ta yêu thích.
Có điều hầu hết người đều bỏ qua Vân di nương, cũng vì thân phận hèn kém của bà ta.
Đến cuối cùng sắc mặt Lư Minh Huyên trở nên rất khó coi, nhìn thấy Lư Quân Ninh đang trò chuyện vui vẻ giữa đám người.
Giống như trăng trên trời, khiến sắc mặt Lư Minh Huyên càng khó nhìn, trong lòng phảng phất như bị hàng ngàn cây kim giày xéo.
Tới cùng thì nàng ta kém Lư Quân Ninh ở chỗ nào cơ chứ, chẳng lẽ là bởi vì không phải đích nữ, không có nhà ngoại hiển hách.
Tay áo to rộng che khuất bàn tay đang siết chặt, cho dù là vậy, nàng ta cũng muốn thắng Lư Quân Ninh.
Lư Quân Ninh nhìn khuôn mặt vì ghen ghét mà vặn vẹo của Lư Minh Huyên, nở nụ cười khinh miệt.
Ninh Thư aizz một tiếng, khi nào mấy người mới hết tranh đấu đây.
Ninh Thư nhìn hai cô gái này tranh đấu, trong nội tâm không hề dao động.
Hoàn toàn không nghĩ ra chút việc nhỏ này có cái gì tốt để tranh, chỉ vì một người nói chuyện với ngươi, không nói chuyện với ta, là có thể bùng nổ đại chiến thế giới chắc?
Vô nghĩa, loại tranh đấu này thật sự nhàm chán.
Tranh giành mấy thứ này thì có ích lợi gì cơ chứ.
Đua đòi đúng là căn nguyên của tội ác.
Ninh Thư: Tôi muốn nghỉ ngơi.
“Tam hoàng tử đến.” Một giọng nói vang lên.
Đám nữ tử khi nghe thấy lời này đều sôi nổi sửa sang lại trang phục trên người, dùng tư thái tốt nhất nghênh đón Tam hoàng tử.
Tra nam số 1 thế giới đã xuất hiện.
Tam hoàng tử Thẩm Hạo.
Thẩm Hạo dưới sự trợ giúp của Lư Quân Ninh và thế lực nhà ngoại của nàng ta mới bước được lên ngôi vị hoàng đế, nhưng ngồi trên ngai vàng chưa được bao lâu thì tá ma sát lư.*
tá ma sát lư: Qua cầu rút ván.
Ngay tới cả nhi tử huyết mạch của mình cũng giết chết.
Thẩm Hạo có bề ngoài xuất chúng của người hoàng tộc, ngọc thụ lâm phong, thân mang quý khí, đi đến nơi nào, nơi đó dậy sóng tới đó, chính là phu quân trong mộng của đám nữ tử.
Hậu duệ thiên hoàng quý tộc, tướng mạo anh tuấn.
Mọi người sôi nổi hành lễ với Thẩm Hạo.
Khi Lư Quân Ninh nhìn thấy Thẩm Hạo, cả người cứng đờ, không khống chế nổi run lên, nỗi hận trong lòng suýt chút nữa không áp xuống được.
Còn ánh mắt Lư Minh Huyên nhìn Thẩm Hạo phát ra tia sáng chói lòa.
Ninh Thư vẫn luôn cúi đầu, có gì tốt mà phải tranh qua cướp lại, trực tiếp cắt điếu cày của hắn, bảo đảm không có ai tranh đoạt.
Lư Quân Ninh xoay người rời đi, nhìn thấy Thẩm Hạo, lại không tự chủ nhớ tới con trai của mình, một mầm sống nhỏ nhoi đã bị Thẩm Hạo giết không chút ngần ngại.
Thẩm Hạo nhìn về phía Lư Quân Ninh, vừa nói chuyện với người vừa chú ý các quý nữ thế gia xung quanh, tiểu thư khuê các.
Có tăng nhân an bài nơi ở, Ninh Thư thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cùng có thể nghỉ ngơi.
Ngày mai Đại sư Liễu Nhiên mới giảng Phật, cho nên bọn họ phải ở lại Thiên Thai Tự một đêm.
Cho dù là một đêm cũng dễ xảy ra chuyện.
Lúc dùng bữa, Lư Quân Ninh không xuất hiện, hiển nhiên là gặp được kẻ thù đời trước nên không có tâm trạng ăn uống.
Ninh Thư cảm thấy thức ăn chay của Thiên Thai Tự rất ngon, bày trí tinh tế mùi vị cũng rất ra gì, cũng đúng thôi, tốt xấu gì cũng là chùa của hoàng gia mà.
Sau khi trải qua cuộc đời ở Selde, Ninh Thư cực kỳ quý trọng lương thực, cũng không hề kén ăn.
Chỉ có trải qua mọi việc, mới biết được có được đồ để ăn, được sống là việc hạnh phúc tới thế nào.
Ninh Thư nhai kỹ nuốt chậm, ăn khá nhiều.
Ăn xong Ninh Thư tản bộ trước cửa phòng mình, cũng không tính toán đi dạo trong chùa.
Nhiều người như vậy, đi đâu cũng có khả năng gặp người.
Sắc trời dần tối, Ninh Thư trở về phòng nghỉ ngơi, Nguyên Hương ngủ bên cạnh cô.
Chờ đến lúc Nguyên Hương ngủ say, Ninh Thư lập tức ngồi xếp bằng trên giường tu luyện.
Ngẫu nhiên nghe thấy tiếng chân nhẹ nhàng trên mái ngói.
Ninh Thư giật khoé miệng, biết là trong đám người này sẽ có kẻ biết võ công, nhưng đạp tới đạp lui trên nóc nhà thế, còn có để cho người khác ngủ nữa không hả?
Tu luyện đến khi mặt trời ló dạng, Ninh Thư mới rời giường.
Tăng lữ đang niệm Phật sáng sớm, hoà thượng ở Thiên Thai Tự không ít, cả đám cùng nhau niệm kinh, gõ mõ, âm thanh truyền đi rất xa, toàn bộ chùa đều vang lên tiếng Phạn âm.
Ninh Thư phải chờ những tăng lữ đó niệm xong mới có thể dùng đồ ăn sáng.
Đồ ăn ở Thiên Thai Tự rất ngon, Ninh Thư khắc sâu ấn tượng với thức ăn chay nơi này, ăn còn ngon hơn thịt.
Khách đến chùa lục tục đến.
Sau khi tăng lữ niệm xong rồi, Ninh Thư vui sướng đi ăn sáng.
Lư gia quyên rất nhiều tiền nhan đèn, ăn chút đồ ăn chay này cũng không tính là quá phận đâu nhỉ.