Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

chương 158: thịt văn: nữ chủ khổ quá chịu không nổi (37)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Akito

Thôn bá không chịu nổi Ôn Như Họa luôn chỉ chỉ trỏ trỏ hắn, giống như hắn làm chuyện người người oán trách vậy, tựa như hắn chính là trọng tài, coi mình thành đại anh hùng, người bất khuất chống lại thế lực hung ác.

Thôn bá muốn Mộc Yên La, chẳng qua vì muốn làm Ôn Như Họa mất mặt, ở địa bàn của hắn cư nhiên lại dám kiêu ngạo như vậy.

Ôn Như Họa tức giận muốn chết, thế nên cũng oán hận lây Mộc Yên La, ở buổi tối ngày nọ trực tiếp cường Mộc Yên La, mỹ danh nói rằng nếu ngươi thấy thiếu nam nhân ta liền đại phát từ bi thỏa mãn ngươi.

Nhưng Ôn Như Họa rất chán ghét Mộc Yên La, sau đó lại biết Mộc Yên La không còn là xử nữ, càng thêm khinh thường, hấp tấp làm xong việc, thời điểm kéo quần lên còn không quên khinh thường Mộc Yên La nằm trên giường đất sống không bằng chết.

Thượng Mộc Yên La xong, khi Ôn Như Họa đối mặt với thôn bá liền có vẻ lẽ thẳng khí hùng, ưỡn ngực thẳng lưng, ngươi là thôn bá thì sao, cho dù thượng được Mộc Yên La, chẳng qua cũng chỉ là giày rách mà hắn thượng qua.

Mộc Yên La hoàn toàn không nghĩ tới mình đã bị hủy dung, cư nhiên vẫn là vận mệnh như vậy, vẫn phải bị nam nhân đối xử như thế, nháy mắt Mộc Yên La sinh ra ý nghĩ muốn chết.

Mộc Yên La trực tiếp treo cổ tự tử, nhưng lại bị Ôn Như Họa cứu, Ôn Như Họa uy hiếp Mộc Yên La nếu như còn tự tử, sẽ đưa nàng cho thôn bá, cho dù là thi thể cũng muốn tặng cho thôn bá chà đạp.

Mộc Yên La bị dọa không dám lại đi tìm cái chết, cứ sinh hoạt cùng Ôn Như Họa như trước.

Cô nam quả nữ ở chung một mái nhà, hơn nữa hai người đã đâm thủng giấy cửa sổ rồi, thỉnh thoảng Ôn Như Họa sẽ triền miên với Mộc Yên La, khiến Ôn Như Họa cảm thấy cực kỳ sảng khoái, nhưng trong lòng hắn Mộc Yên La chẳng qua chỉ là một kỹ nữ tùy thời có thể giải quyết nhu cầu sinh lý của mình, chưa từng đặt

Mộc Yên La ở vị trí ngang hàng.

Ninh Thư đau răng tựa như hít thở, cảm thấy Mộc Yên La đi đến nơi nào đều rơi vào tình cảnh nằm không cũng trúng đạn, sau đó người chịu khổ chính là Mộc Yên La.

Ôn Như Họa cũng là một tên mặt người dạ thú, ức hiếp một nữ tử bị hủy dung thì có bản lĩnh gì, một bên thượng một bên còn bày đặt ghét bỏ người ta, quả thực.

Này cũng còn chưa thấm vào đâu, về sau thôn bá cảm thấy Mộc Yên La bị Ôn Như Họa khi dễ quá đáng thương, vì vậy nói với Mộc Yên La muốn đưa nàng đi.

Ôn Như Họa từ lớp học trở về thấy thôn bá và Mộc Yên La đang lôi lôi kéo kéo, tức khắc hiểu lầm, trực tiếp vọt vào trong nhà, rút ra bảo kiếm gia truyền, chém một trận lung tung không có kết cầu về phía thôn bá, kết quả trong lúc hỗn loạn thọc trúng bụng Mộc Yên La.

Lúc này Mộc Yên La lại đang mang thai, phía trên phía dưới đều phun máu, lúc ấy Ôn Như Họa liền bị dọa choáng váng, Mộc Yên La tâm như tro tàn khẽ đảo thân thể, nhảy xuống sông lớn bên ngoài cửa phòng, người trong thôn vớt mấy ngày cũng không tìm được thi thể.

Trong lúc nhất thời Ôn Như Họa suy sút muốn chết, Mộc Yên La biến mất, Ôn Như Họa mới biết được hắn yêu Mộc Yên La, cuộc đời gặp đả kích lần thứ hai, Ôn Như Họa cũng muốn trực tiếp nhảy vào dòng sông.

Cuối cùng bị lão trưởng thôn kéo lại, blah blah blah nói hài tử ở lớp cần ngươi, không có ngươi thì những hài tử đó phải làm sao bây giờ.

Sau đó Ôn Như Họa nói ở trong lòng, Yên La, bởi vì có người cần ta, nên ta chỉ có thể tạm sống ở trên thế gian này, đến lúc đó ta liền tới tìm nàng, ta yêu nàng blah blah blah…

Ninh Thư không riêng hút khí, mà còn không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán, Nguyệt Lan thấy trên mặt Ninh Thư đều là mồ hôi lạnh, vội vàng lấy khăn tay ra, giúp lau mồ hôi, hỏi: “Tiểu thư, người làm sao vậy?”

“Tiểu thư ngươi bị dọa sợ.” Ninh Thư nhe răng nói, thư sinh tay trói gà không chặt ác độc giống như kẻ giết người.

Nguyệt Lan vội vàng nhìn chung quanh một vòng, sắc mặt hơi trắng bệch, dính sát vào Ninh Thư, hàm răng run rẩy hỏi: “Tiểu thư, người thấy cái gì sao, người không nên dọa nô tỳ a.”

Ninh Thư đẩy Nguyệt Lan dán ở trên người mình ra, tức giận nói: “Giữa ban ngày nơi nào có quỷ.”

Tức khắc Nguyệt Lan thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Đúng vậy, giữa ban ngày, vậy thứ gì dọa người sợ.”

“Con nít con nôi, đừng hỏi nhiều.” Ninh Thư vén rèm nhìn Ôn Như Họa đi ở phía trước, tốc độ của hắn có hơi chậm, phỏng chừng là mệt rồi.

“Biểu ca, huynh muốn lên xe ngựa ngồi không, huynh một người thư sinh, đi đường dài như thế hắn rất mệt a.” Ninh Thư kêu Ôn Như Họa.

Ôn Như Họa dừng bước, xoay người lại nhìn Ninh Thư, mặt lạnh hỏi: “Ngươi muốn đi theo ta tới khi nào, Bạch Cầm Tương, giữa chúng ta đã không có bất cứ quan hệ nào nữa.”

Đương nhiên không có quan hệ nào a, Bạch Cầm Tương chân chính đang hưởng phúc, sớm đã quên ngươi tận chín tầng mây rồi, ngươi suy nghĩ nhiều.

Ninh Thư nói: “Biểu ca đi nơi nào, Cầm Tương liền đi theo đến đó, hiện tại Cầm Tương đã không còn nơi nào để đi, cũng chỉ có thể đến tìm biểu ca thôi.”

Ôn Như Họa tức giận đến thân thể đều đang run rẩy, sắc mặt xanh mét, dùng một loại ánh mắt ghét hận triền miên nhìn Ninh Thư.

“Lên đây đi, biểu ca.” Ninh Thư cười nói với Ôn Như Họa.

Ôn Như Họa xua tay, lạnh lùng nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ta không vào xe ngựa, ngồi bên ngoài xe ngựa.”

Ôn Như Họa nói xong buông giỏ tre sau lưng xuống, ôm vào trong ngực, ngồi xuống bên cạnh ám vệ.

Ninh Thư: …

Ninh Thư cảm thấy phương thức tư duy của Ôn Như Họa rất là kỳ lạ, người thật sự có khí phách sẽ không lên xe, chẳng lẽ hắn cho rằng ngồi bên ngoài là hành động có khí phách.

Hay là thói quen tìm đủ loại lý do cho hành động của mình?

Ninh Thư trợn trắng mắt, buông rèm xuống, cách tấm rèm nói chuyện với Ôn Như Họa, “Biểu ca, sao huynh đi hái thuốc, huynh bây giờ ngay cả tiền bốc thuốc cũng không có sao? Hà tất phải tự làm khổ mình đi hái thuốc như vậy?”

“Đinh, giá trị ngược +10, trước mắt giá trị ngược là 50.”

Ninh Thư nhướng mày, lại làm Ôn Như Họa tổn thương rồi, thân phận biểu muội này quả thực chính là đại sát khí, tùy tiện nói một câu xem thường khả năng liền làm nội tâm biểu ca thư sinh tạo thành tổn thương.

Ôn Như Họa hừ lạnh một tiếng, ngữ khí hàm chứa châm chọc, “Sinh hoạt của bọn ta những người dân thấp cổ bé họng sao có thể so sánh với quý phu nhân như ngươi, quý phu nhân có thể hiểu không, tuy rằng ta nghèo nhưng là tay làm hàm nhai, chung quy hơn ít người thất tín bội nghĩa, tạm thời phú quý thoải mái, ngươi nếu nhìn không quen, tại sao còn muốn đi theo ta.”

Chậc chậc, thấy tên này nói được đại nghĩa lăng thiên như thế, nếu như không phải có giá trị ngược, Ninh Thư cũng cho rằng trong lòng Ôn Như Họa thật sự không thèm để ý đây đó.

Phỏng chừng trong lòng Ôn Như Họa để ý muốn chết, vị hôn thê bởi vì vinh hoa phú quý vứt bỏ hắn, tiền tài và quyền thế chính là nỗi đau trong lòng Ôn Như Họa, muốn đạt được, lại phi thường bài xích, lòng tự trọng rất cao.

Ninh Thư lại trợn trắng mắt, cảm thấy đầu óc đọc một bụng sách cũng không được bình thường, đều nói đọc sách sáng suốt, nhưng Ninh Thư cảm thấy Ôn Như Họa càng đọc càng cổ hủ, người ta đọc sách hấp thu đều là tinh hoa, Ôn Như Họa đọc sách hấp thu đều là bã đậu.

Nói Ôn Như Họa bụng đầy kinh luân thật ra là cất nhắc hắn, chẳng qua lớn lên có bộ túi da tốt, mang theo khí chất yếu ớt văn nhã của thư sinh, không giống với kiểu nam chủ tàn khốc điên khùng chảnh chọe khác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio