Hai người không để ý đến Ninh Thư tiến vào, Ninh Thư cũng rất biết điều không nói gì cả, đứng ở trong góc đánh giá hai người.
Nam chắc chắn là Tam hoàng tử Hiên Hồng Vũ, trên búi tóc của Hiên Hồng Vũ cài một cây ngọc trâm, mặc trên người một bộ y phục tím sẫm, tay áo rất rộng, khi cầm bút viết chữ sẽ toát ra một vẻ đẹp lạ lùng.
Lông mi cong vút, ngũ quan tinh xảo, môi anh đào.
Vẻ đẹp như ngọc, không ai sánh bằng.
Thật là đẹp trai quyến rũ.
Ninh Thư nhếch nhếch khóe miệng, bây giờ nhìn vẫn giống người bình thường, chỉ là không biết tính độc chiếm sẽ phát tác lúc nào.
Đối với Thượng Quan Tình Nhu có một loại cố chấp và tình cảm mà người thường không thể hiểu được, cực đoan mà giữ lấy.
Người bị hắn để mắt tới đúng là khổ mà.
Ninh Thư nhìn Thượng Quan Tình Nhu, mặt mày cong cong, cái miệng nhỏ nhắn, làn da phấn hồng, giữa hai hàng lông mày mang theo linh khí, sóng mắt lưu chuyển mang theo sự giảo hoạt.
Trên người Thượng quan Tình Nhu mang theo mùi vị của tự do, không giống với một đám danh môn quý nữ suốt ngày ở trong nhà, đó là một loại tự do phát ra từ trong linh hồn.
Đây là dáng vẻ thẳng thắn mà không kênh kiệu của Thượng Quan Tình Nhu.
Ninh Thư cảm thấy người xuyên không vào thân thể Thượng Quan Tình Nhu tuổi cũng không lớn lắm.
Xuyên không thì có được hạnh phúc, được hoàng tử cao quý theo đuổi, cuối cùng có được hàng vạn hàng ngàn sự sủng ái và ngôi vị Hoàng hậu.
Thượng Quan Tình Nhu là một nữ tử rất xinh đẹp, nhưng khi Ninh Thư nhìn thấy bộ dạng nhảy Gangnam’s style của nàng, sau đó hát bài hát phổ biến ở hiện đại, mọi cảm xúc tốt đẹp đều tiêu tan.
Được rồi, có lẽ đối với những vương tôn quý tộc mà nói, như vậy rất đặc biệt.
Ninh Thư chỉ muốn biết, cô nam quả nữ cứ vậy ở riêng một phòng, như vậy đối với danh tiếng của Thượng Quan Tình Nhu không tốt cho lắm.
Những nữ tử khác đều vô cùng coi trọng đến danh tiết của mình, nhưng Thượng Quan Tình Nhu chưa bao giờ quan tâm, hơn nữa nam nhân thích nàng cũng không để ý.
Giống như Ngũ hoàng tử vẫn thường xuyên ban đêm vào phòng nữ tử.
Ninh Thư giống như một tượng gỗ đứng bất động ở nơi đó.
Hiên Hồng Vũ buông bút xuống, Thượng Quan Tình Nhu cầm giấy vẽ lên nhìn một chút: “Ta mà xấu như vậy sao, ngươi vẽ ta quá xấu rồi.”
“Không phải nàng xấu, ta không vẽ được vẻ đẹp của nàng.” Hiên Hồng Vũ cũng không hề tức giận nhìn Thượng Quan Tình Nhu.
Thượng Quan Tình Nhu quệt quệt miệng, cầm bút vẽ một hình hoạt hình chibi cho Hiên Hồng Vũ xem, nói: “Đây mới gọi là đẹp, có đáng yêu không?”
Hiên Hồng Vũ thấy buồn cười: “Làm gì có cái đầu nào lớn như vậy, thân thể lại nhỏ như vậy?”
“Đây là manga.” Thượng Quan Tình Nhu nhe răng trợn mắt nhìn Hiên Hồng Vũ, có vẻ vô cùng dễ thương: “Ngươi chỉ cần nói thứ này đẹp hay không đẹp.”
“Đẹp, đẹp.” Hiên Hồng Vũ khóe miệng mỉm cười, càng biểu lộ ra phong thái uyển chuyển của hắn.
Ngay từ đầu Thượng Quan Tình Nhu đã bị Hiên Hồng Vũ mê hoặc, kết quả vì Hiên Hồng Vũ có tính khống chế quá lớn mà khiến nàng không chịu nổi.
Nàng chỉ thuộc về ta, trong mắt nàng chỉ có thể là ta, không cho phép ra ngoài cùng nam nhân khác, nàng không nghe lời ta sẽ trừng phạt nàng, cảm giác khiến cho người ta tan vỡ.
Hơn nữa loại nghiêm phạt và thương tổn này là sự thật, mà không phải chỉ là hù dọa ngoài miệng.
Hiên Hồng Vũ hình như đã nhìn thấy Ninh Thư, khua tay với cô.
Ninh Thư đi tới, quỳ một chân trên đất ôm quyền hô: “Chủ tử.”
Thượng Quan Tình Nhu nhìn Ninh Thư, ánh mắt đảo qua trên người Ninh Thư, lại dời đi.
“Tình Nhu, ám vệ này tặng cho nàng, để nàng ta bảo vệ sự an toàn cho nàng.” Hiên Hồng Vũ nhìn Thượng Quan Tình Nhu nói.
Thượng Quan Tình Nhu hình như không thích Ninh Thư: “Ta không cần có ám vệ, cảm giác luôn có người đi theo bên mình, không có chút tự do nào cả.”
“Nàng ta chỉ ở một nơi bí mật gần đó bảo vệ nàng, khi nàng gặp phải nguy hiểm thì tới cứu nàng, biết đâu nàng sẽ gặp phải nguy hiểm gì đó, nàng ta…” Hiên Hồng Vũ xoay đầu lại thờ ơ hỏi Ninh Thư: “Ngươi tên là gì?”
Ninh Thư:...
“Thập Nhất.” Ninh Thư trả lời.
“Thập Nhất, ngươi ở bên cạnh nàng, khi nàng gặp nguy hiểm thì phải bảo vệ nàng, có một nữ ám vệ ở bên cạnh cũng rất tiện.” Hiên Hồng Vũ sờ ngọc bội ở trên hông của mình, nhìn Thương Quan Tình Nhu nói.
Thượng Quan Tình Nhu quệt miệng không nói lời nào.
Trong con ngươi hẹp dài của Hiên Hồng Vũ hiện lên một tia sáng, Ninh Thư cảm thấy Hiên Hồng Vũ có thể sẽ tức giận, vì vậy nhìn Thương Quan Tình Nhu hô lên: “Thượng Quan tiểu thư.”
“Từ này về sau, nàng sẽ là chủ tử của ngươi, bảo vệ cho nàng thật tốt, phải luôn nghe lời nàng, hiểu chưa?” Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư thờ ơ mà uy nghiêm nói.
“Thuộc hạ đã rõ.” Ninh Thư nhẹ nhàng cúi đầu nói.
Thượng Quan Tình Nhu chỉ có thể chấp nhận ám vệ là Ninh Thư này.
Thượng Quan Tình Nhu để tâm, Ninh Thư lại càng để tâm, dù sao nàng cũng phải bảo vệ cho sự an toàn của Thượng Quan Tình Nhu, làm sao lại có thể không để ý chứ.
Lúc Thượng Quan Tình Nhu ra về có chút không vui, Hiên Hồng Vũ cũng không nói gì, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Ninh Thư.
Ánh mắt này khiến Ninh Thư cảm thấy rất kỳ lạ.
Ninh Thư nhìn thấy Thượng Quan Tình Nhu rời đi, vội vàng đuổi theo, ra khỏi phủ Hoàng tử, Thượng Quan Tình Nhu dừng bước xoay người lại nhìn Ninh Thư nói: “Ngươi phải bảo vệ sự an toàn của ta, cảm ơn ngươi, nhưng ta không thích có người can thiệp vào cuộc sống của ta.”
Ninh Thư lui về phía sau vài bước, nói: “Thượng Quan tiểu thư, người cứ đi trước, ta tuyệt đối không xuất hiện trước mặt người.”
Chỉ theo dõi nàng là được, một nữ tử cổ đại ra khỏi nhà mà không mang theo một nha hoàn nào cả, cứ như vậy ra ngoài, thực sự rất nguy hiểm, Thượng Quan Tình Nhu tay trói gà không chặt, nhỡ đâu bị người nào đó dùng thế lực ép buộc, sau đó bị đưa đi thì sao.
Sợ rằng lần sau Hiên Hồng Vũ gặp lại Thượng Quan Tình Nhu đã là ở Di Hồng viện rồi.
Mang theo một nha hoàn, cũng có thể chăm sóc đến chính bản thân mình, khiến cho người khác không dám làm bậy, hơn nữa cũng tránh được nhiều lời đồn không tốt.
Thượng Quan Tình Nhu buồn bực dậm chân, nhưng bộ dạng nàng giậm chân cũng có vẻ vô cùng xinh đẹp.
Ninh Thư đi theo Thượng Quan Tình Nhu trở lại phủ Lễ bộ Thượng thư, leo tường mà vào, sau đó ngồi xổm trên một cái cây trước phòng Thượng Quan Tình Nhu, lá trên cây rất dày, ngăn trở bóng dáng của Ninh Thư.
Trên lá cây bên cạnh Ninh Thư có một con sâu lông, trong lòng cảm thấy thật là khổ sở, làm ám vệ phải khổ sở như vậy sao.
Vứt con sâu lông đi, Ninh Thư ngồi trên cành cây bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, nhất định phải luyện, võ thuật của chủ nhân thân thể này còn rất kém.
Trong kịch bản khi chạy đến hoàng cung cứu người, người thì không cứu được, nhưng chính mình lại bị bắn chết, biến thành con nhím.
Vừa tu luyện, Ninh Thư vừa quan sát toàn bộ phủ Lễ bộ Thượng thư, ở trong phủ Thượng Quan Tình Nhu rất được sủng ái, là con gái đích tôn, lại khiến người ta yêu thích, ngay cả Lễ bộ Thượng thư cũng đối xử với nàng rất tốt.
Ninh Thư cảm thấy Lễ bộ Thượng thư muốn để con gái của mình qua lại với Tam hoàng tử, nếu như sau này Tam hoàng tử không thể làm hoàng đế, thì cũng làm một Vương gia quyền cao chức trọng.
Bây giờ đã có Thái tử, hai vị Hoàng tử là Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử không thể dễ dàng lên làm hoàng đế được.
Nhưng Ninh Thư biết, Thái tử chỉ là một tên bù nhìn, trong kịch bản cũng rất thích Thượng Quan Tình Nhu, sau đó còn cho người bắt lấy Thượng Quan Tình Nhu, dự định cưỡng đoạt người ta.
Được rồi, Thượng Quan Tình Nhu rất có mị lực.
Cuối cùng Thái tử bị phế truất, sau đó là trận tranh quyền lực giữa Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử Hiên Tiêu Thiên.
Trên người Hiên Tiêu Thiên có số mệnh đã định sẵn, Hiên Hồng Vũ không đấu được với hắn, hơn nữa Hiên Hồng Vũ lại còn làm tổn thương đến Thượng Quan Tình Nhu.
Thương tổn đến nữ chính như vậy, hắn còn muốn thành công, đúng là mơ tưởng mà.
Ninh Thư chỉ có thể im lặng thở dài.