Ninh Thư thật sự không biết trong lòng Hạ Hiểu Mạn đang nghĩ gì nữa, lặp lại nhiều lần như vậy, hôm nay một kiểu, mai một kiểu, hoàn toàn không hiểu nổi cô ta rốt cuộc muốn như thế nào.
Chơi như vậy có phải rất vui không, trong kịch bản Từ Văn Lãng toàn bị chơi xấu, hôm qua còn đau lòng không chịu được, hôm nay đã nói trong lòng cô ta không thể bỏ được Sở Tiêu Nhiên.
Ninh Thư hoàn toàn không biết giới hạn và nguyên tắc của Hạ Hiểu Mạn ở đâu, cô ta bị Sở Tiêu Nhiên làm tổn thương, một phần cũng là bởi vì cô ta nhường nhịn một cách không có nguyên tắc, một người sống thành ra như vậy, Ninh Thư cảm thấy rất thật đáng buồn, nhưng Hạ Hiểu Mạn lại cảm thấy đây là những đau khổ cần phải trải qua trong tình yêu, mới có thể đạt được hạnh phúc.
Từ Văn Lãng đối với cô ta tốt như vậy, cảm tình ấm áp như dòng sông phẳng lặng chảy xiết thì không muốn, sao phải cần một tình yêu đau đớn thấu tim như thế, khiến người ta thống khổ không cách nào giải thoát được.
"Anh Văn Lãng, anh nhìn em như vậy làm gì?" Hạ Hiểu Mạn thấy Ninh Thư nhìn mình như vậy, ánh mắt sắc bén mà lạ lẫm, khiến trong lòng Hạ Hiểu Mạn lo sợ bất an, không tự chủ được mà động đậy người.
Ninh Thư từ từ thu lại ánh mắt, lạnh nhạt nói: "Là Sở Tiêu Nhiên bảo em đến nói những lời này sao?"
Hạ Hiểu Mạn vội vàng khoát tay nói: "Không phải, Sở Tiêu Nhiên không nói với em những lời này, là do em tự muốn tới đây, anh Văn Lãng, em không hy vọng mọi người đấu đá đến mức một sống một chết như vậy, bất cứ ai trong hai người bị tổn thương, em cũng sẽ rất buồn."
Ninh Thư không nói gì, cứ chỉ nhìn Hạ Hiểu Mạn, cô và Sở Tiêu Nhiên không có cách nào tồn tại song song được, trong kịch bản Từ Văn Lãng chết, lần này thì chưa chắc đâu.
Hạ Hiểu Mạn hoàn toàn không có tư cách đứng trước mặt cô nói những lời này, phản bội Từ Văn Lãng, còn muốn yêu cầu Từ Văn Lãng quên đi tất cả, chung sống hòa bình với Sở Tiêu Nhiên.
Cút xa chừng nào tốt chừng nấy, nhìn chỉ thấy bực bội.
Mang cái danh nghĩa muốn tốt cho người khác, đúng là đồ tư lợi cá nhân, nhất là khi Hạ Hiểu Mạn chìm đắm trong ái tình, khiến người ta vô cùng chán ghét, Ninh Thư chưa từng ghét như một cô gái nào đến như vậy.
Nói Hạ Hiểu Mạn ghê tởm thì cũng chưa đến mức đó, cô ta chính là một cô gái không có sức mạnh, đối mặt với tổn thương lại chọn nhẫn nhục chịu đựng, nhưng tất cả những gì cô ta làm khiến cho người thật lòng yêu thương bảo vệ cô ta bị tổn thương, mang đến tai họa cho người khác, nhưng đối với người làm tổn thương mình thì cô ta lại rất khoan dung.
Đây không phải có bệnh thì là cái gì?
Nếu như là Ninh Thư gặp phải chuyện như vậy, tuyệt đối sẽ liều chết một trận, chứ không phải chọn cách như vậy để xử lý, quan trọng hơn là, dùng kiểu uy hiếp dụ dỗ bắt người ta thỏa hiệp, bản chất vốn đã là một loại tổn thương.
"Hạ Hiểu Mạn, đã có ai nói với em là, em rất ti tiện chưa." Ninh Thư thực sự thấy phiền khi Hạ Hiểu Mạn cứ chốc chốc lại xuất hiện trước mặt mình, rồi lôi tình cảm giữa cô ta và Từ Văn Lãng ra: "Em tới đây, Sở Tiêu Nhiên có biết không?"
"Văn Lãng, anh..." Hạ Hiểu Mạn vô cùng ngạc nhiên, hoàn toàn không tin lời này được nói ra từ trong miệng Văn Lãng luôn dịu dàng như nước.
Gương mặt Hạ Hiểu Mạn xanh tím lại, sự phẫn nộ và khó chịu hiện lên trên mặt cô ta, giọng nói run rẩy: "Anh Văn Lãng, anh có biết anh đang nói cái gì không?"
"Đương nhiên là biết, anh, nói, em, rất, ti, tiện!" Ninh Thư nói từng câu từng chữ.
Hạ Hiểu Mạn lập tức tức đến mức ngực phập phồng, tức giận nói: "Anh Văn Lãng, tại sao anh có thể nói em như vậy, anh Văn Lãng, anh đã thay đổi rồi, trước đây anh sẽ không nói những câu thô tục như vậy, em tới đây nói với anh những lời này đều vì có ý tốt, sao tự dưng anh lại mắng em như vậy."
Hạ Hiểu Mạn rõ ràng vẫn chưa ổn định lại tinh thần từ sự thật Văn Lãng vừa mắng mình, vẻ mặt tràn ngập phẫn nộ và khó chịu, ngồi đối diện với Ninh Thư mà ra vẻ bực bội không nói câu gì.
Ninh Thư cười nhạt: "Có vậy mà phải tức giận? Nếu như bây giờ đổi lại là Sở Tiêu Nhiên, em có tức giận như vậy không? Sở Tiêu Nhiên là kẻ độc mồm độc miệng nhất trên đời, em cũng chịu đựng được, anh mới nói một câu mà em đã tức giận đến vậy cơ à, Hạ Hiểu Mạn, em chẳng qua là muốn dựa vào tình cảm bao năm qua anh dành cho em mà thôi."
"Còn nữa, em phản bội lại anh, em còn dám ngẩng cao đầu xuất hiện trước mặt anh, lẽ nào em không cảm thấy xấu hổ sao, hay em vẫn cảm thấy cả đời này anh không thể thiếu em, em đi rồi nhưng anh vẫn ở đó đợi em?" Ninh Thư nói không hề khách khí: "Da mặt của em thật sự quá dày rồi đó."
Mặt Hạ Hiểu Mạn trắng bệch, ngẩn người nhìn Ninh Thư, cắn chặt môi: "Anh không phải anh Văn Lãng, anh Văn Lãng sẽ không nói như vậy."
Ninh Thư:...
"Cút, sau này đừng tới tìm anh nữa, nếu như em còn chút ít thể diện thì đừng tới tìm anh nữa." Ninh Thư cảm thấy có nói thêm với Hạ Hiểu Mạn cũng đều là vô ích, trong lòng của cô ta, Từ Văn Lãng chính là người đàn ông dịu dàng an ủi cô ta, có thể hiểu được nỗi khổ và sự bất đắc dĩ của cô ta.
Hiện tại biểu hiện của Ninh Thư ác liệt hơn một chút, khiến một Hạ Hiểu Mạn đã quen với Từ Văn Lãng lặng thầm hi sinh có cảm giác như bị phản bội.
Hạ Hiểu Mạn đứng lên, sắc mặt tái nhợt, hít một hơi thật sâu, nói: "Anh Văn Lãng, em biết trong lòng anh hận em, nhưng tất cả những gì mà em làm cũng là để giải quyết sự việc này, ước nguyện ban đầu của em là không muốn sự nghiệp của anh Văn Lãng bị trở ngại, đối đầu với Sở Tiêu Nhiên rất nguy hiểm, cho dù là như thế nào, em cũng không hy vọng anh Văn Lãng bị tổn thương."
Ninh Thư cũng không ngẩng đầu lên ừm một tiếng: "Nói xong rồi hả? Nói xong rồi thì mời ra khỏi đây."
Hạ Hiểu Mạn cắn môi, quay người đi, đi tới cửa còn liếc nhìn Ninh Thư, thấy hắn không ngẩng đầu lên, Hạ Hiểu Mạn nhíu mày một cái rồi bỏ đi.
Nếu có chút thể diện, lần sau đừng có mà đến nữa, quả thực Hạ Hiểu Mạn không biết, mỗi lần cô ta tìm đến Từ Văn Lãng, đều khiến cho Từ Văn Lãng gặp nhiều nguy hiểm hơn, Sở Tiêu Nhiên sẽ đồng ý nhìn người phụ nữ của mình đi tìm người đàn ông khác sao?
Hơn nữa người đàn ông này còn là tình cũ của Hạ Hiểu Mạn, chắc chắn là muốn nối lại tình cũ, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, phương pháp tốt nhất chính là làm cho Từ Văn Lãng biến mất.
Hạ Hiểu Mạn không nghĩ tới những điều này, cũng sẽ không đi nghĩ những chuyện này, có lúc còn dùng Từ Văn Lãng để kích thích Sở Tiêu Nhiên.
Gặp phải những thành phần hãm như thế đúng là đến quỳ.
Trong tay Sở Tiêu Nhiên nuôi một đám người, chắc là chuyên môn đi đối phó với những người không nghe lời, Ninh Thư suy nghĩ một chút, cũng tuyển vài vệ sĩ, đều là những binh lính đã giải ngũ, kêu những vệ sĩ này bảo vệ người của văn phòng luật.
Sở Tiêu Nhiên là loại người cao cao tại thượng, coi thường luật pháp, dường như không có gì hắn không thể làm ra được, đi tới đâu cũng được tiền hô hậu ủng, giống như đế vương.
Ninh Thư đối với chuyện lần này chỉ có thể cười một tiếng: “Sĩ nông công thương”* kỳ thực Sở Tiêu Nhiên chẳng qua là một thương nhân, tại sao cứ làm như cả toàn thế giới đang ca ngợi hắn vậy, ca ngợi như vậy đúng là đến quỳ luôn.
Tài sản nhiều đến mức có thể so sánh với cả quốc gia, béo quá thì chỉ có thể bị thịt thôi, Sở Tiêu Nhiên còn chưa mạnh đến mức có thể thoát khỏi sự khống chế của mảnh đất này.
Ninh Thư chỉ đành mượn gió vậy.
Ninh Thư lại theo không ít vụ kiện miễn phí, đều là để giúp đỡ những người không thể không khiếu nại, khiến cho danh tiếng của văn phòng luật sư được nâng cao lên.
Báo chí đưa tin cô là nhà từ thiện, báo chí sẽ không đưa tin dày đặc về cô, mà thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một chút, là một cách từ tốn nhẹ nhàng, tin tức quá khoa trương chỉ làm tăng sự nghi ngờ và bị phản tác dụng mà thôi.
Ninh Thư biết đây là do người giúp đỡ cô đang tạo thế đứng cho cô còn việc Ninh Thư phải làm chính là cố gắng làm tốt những việc cô nên làm.
*Sĩ nông công thương: cách xếp hạng từ cao đến thấp địa vị của các tầng lớp trí thức, nông dân, công nhân và thương nhân