Ninh Thư cố ý tới công ty Sở Tiêu Nhiên để đối phó với Sở Tiêu Nhiên, sau đó quay về văn phòng luật sư.
Ninh Thư tới tìm Sở Tiêu Nhiên là có mục đích, cô muốn nhử mồi một chút.
So với việc mỗi ngày đều phải lo lắng cho sự an toàn của mình còn không bằng một lưới bắt hết, tuy có chút nguy hiểm, chỉ hy vọng sẽ có kết quả tốt.
Những ngày kế tiếp, Ninh Thư rõ ràng cảm giác được có người theo dõi cô, nhưng những người này lại không có hành động gì, chỉ luôn đi theo cô, hơn nữa còn tương đối cẩn thận, nếu không phải Ninh Thư luyện Tuyệt Thế Võ Công thì cũng không thể phát hiện ra.
Những người này so với những tên côn đồ trước kia thì lợi hại hơn nhiều.
Trên người Ninh Thư có gắn thiết bị theo dõi, là lãnh đạo gắn trên người cô, nến như có xảy ra chuyện gì, cảnh sát có thể tìm nơi phát ra tín hiệu và chạy tới.
Ninh Thư cảm thấy nhiệm vụ lần này của mình thật liều mạng, đấu với một người đàn ông có quyền thế, là phải khổ như vậy à.
“Nếu như cô chinh phục Sở Tiêu Nhiên, hoàn toàn không phải khổ như vậy.” 2333 đột nhiên nhô ra, lạnh nhạt nói: “Chẳng phải nói là đàn ông đi chinh phục thế giới, phụ nữ dựa vào thân thể để chinh phục đàn ông à, đây là ưu thế của các cô, những chuyện đánh đánh giết giết cứ giao cho đàn ông đi.”
“Ta chinh phục cái em gái ngươi ý, ta bây giờ là đàn ông, để một người đàn ông đi chinh phục Sở Tiêu Nhiên, hệ thống ngươi vẫn ổn chứ, ta thấy ngươi hình như trúng độc rồi.” Ninh Thư quả thật rất muốn quỳ lạy 2333.
“À, ta quên mất.” 2333 nói.
Ninh Thư:...
“Ngươi cảm thấy với điểm mị lực của ta có thể chinh phục được đàn ông à, đàn ông sẽ để ý đến ta sao?” Ninh Thư hỏi.
2333: “... Không thể.”
Cô là vì người ủy thác mà tạo nên một cuộc sống mới, lẽ nào thay người ủy thác tìm được một người đàn ông tốt thì sẽ có một cuộc sống tốt à, gả cho một người đàn ông có quyền có thế thì sẽ có một cuộc sống tốt à?
Có thể đây cũng là một loại cuộc sống tốt, nhưng không có gì có thể so với tự do tự tại được là chính mình, làm những việc mình muốn làm, làm công việc mình muốn làm, thực hiện ước mơ của mình càng vui vẻ hơn.
Mặc kệ chính mình như thế nào, bên cạnh có một người cùng mình chia sẻ, cùng đi qua năm tháng mới là tình yêu.
Ninh Thư phải đi qua ngàn vạn thế giới, tình cảm đối với Ninh Thư mà nói không quan trọng, chỉ là một loại ràng buộc mà thôi.
Nếu như muốn có một người cùng mình đi hết cả cuộc đời, Ninh Thư hy vọng có thể tìm được khi mình đã làm chủ được vận mệnh của mình.
Mục tiêu bây giờ của Ninh Thư là sống tiếp, phải sống tiếp…
Chân tình của một người quá nặng rồi, Ninh Thư không có thứ gì có thể khiến cô bỏ ra chân tình cả, nếu như cô giao ra chân tình của mình, cô làm sao có thể thoải mái mà đi qua hàng nghìn hàng vạn thế giới khác nhau.
Mạng sống không phải là của mình, trái tim cũng không phải là của mình, còn có thứ gì là của mình?
Ninh Thư tránh để tình cảm nảy sinh trong khi làm nhiệm vụ, đương nhiên người khác cũng không thể nhìn ra.
Đây là một chuyện tương đối bi thương.
“Não chết rồi.” 2333 cười nhạo Ninh Thư một câu, sau đó không nói gì nữa.
Ninh Thư:...
Cảm giác có người luôn ở phía sau nhìn trộm mình, Ninh Thư cảm thấy thế lực của Sở Tiêu Nhiên cũng không hề nhỏ.
Cho nên không chỉ phải đả kích thế lực bề nổi của Sở Tiêu Nhiên, còn phải trừ bỏ luôn những thế lực ngầm của Sở Tiêu Nhiên.
Thực lực của Sở Tiêu Nhiên cũng không nhỏ, chả khác nào được ông trời ưu ái, làm con cưng của trời.
Ninh Thư lái xe, thông qua kính chiếu hậu nhìn kỹ người luôn theo dõi cô.
Ninh Thư suy nghĩ một chút, lái xe đến nơi vắng vẻ, cuối cùng bị mấy chiếc xe chặn lại.
Ninh Thư đè lên cái nút trên đồng hồ đeo tay, phát tín hiệu ra ngoài.
Cửa sổ của một chiếc xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt Ninh Thư vô cùng quen thuộc, Sở Tiêu Nhiên quay đầu lại nhìn Ninh Thư: “Từ luật sư, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Ninh Thư ngầm ấn liên tục lên cái nút trên đồng hồ mấy lần, vừa nói: “Tổng giám đốc Sở?”
Ninh Thư nhìn xung quanh một chút, lạnh nhạt nói: “Có thể gặp lại ở nơi vắng vẻ thế này, rất là hữu duyên nha.”
Sở Tiêu Nhiên quay đầu lại nhìn Ninh Thư, nhìn cô cười: “Không trùng hợp chút nào, tôi đây cố ý đến vì anh đó.”
Ninh Thư lại ấn vào đồng hồ, nhìn những người cao to xung quanh, những người này trên người đều mang theo máu tanh và sát khí, hiển nhiên là đã từng giết người.
Trong lòng Ninh Thư chợt lạnh, lúc trước ở công ty của Sở Tiêu Nhiên đã cảm thấy hắn hình như sắp sụp đổ rồi, nhưng hiện tại nhìn thấy thủ hạ của Sở Tiêu Nhiên, Ninh Thư nghi ngờ Sở Tiêu Nhiên muốn chuyển việc kinh doanh từ sáng vào trong tối, chỉ bằng thế lực ẩn trong bóng tối kia?
Đây không phải là điều Ninh Thư muốn thấy.
Chỉ sợ Sở Tiêu Nhiên phát triển trong tối, không có pháp luật kiềm chế, sẽ càng thêm như cá gặp nước.
Ninh Thư không ngừng ấn đồng hồ trên cổ tay, nhưng động tác không dám quá rõ ràng, nhìn Sở Tiêu Nhiên nói: “Tổng giám đốc Sở tìm tôi có việc gì vậy, bày binh bố trận lớn như vậy khiến tôi rất sợ hãi.”
Sở Tiêu Nhiên cười rất ác liệt: “Luật sư Từ cũng biết sợ à, tôi còn tưởng rằng luật sư Từ không sợ trời không sợ đất chứ, đứng ở chỗ ngồi của nguyên cáo cũng không thấy anh có chút nào sợ hãi.”
Sở Tiêu Nhiên vung tay lên, những người đàn ông cường tráng lập tức vây xung quanh xe của cô, một người đàn ông vươn tay muốn mở của xe, nhưng cửa đã bị Ninh Thư khóa lại.
“Mở cửa.” Một người đàn ông đáng ghê tởm nhìn Ninh Thư nói, trực tiếp đập vỡ cửa sổ, vươn tay vào trong xe muốn mở cửa xe, Ninh Thư dốc hết sức lực đấm một đấm vào mũi người đàn ông, mũi người đàn ông lập tức tràn đầy máu, té trên mặt đất ngất xỉu.
Sở Tiêu Nhiên nhìn người đã ngất xỉu trên mặt đất, liếc về phía Ninh Thư, sắc mặt lạnh lùng mà tàn nhẫn: “Bắt lấy hắn ta, tôi sẽ tự mình giải quyết.”
Ban đầu Ninh Thư muốn mở cửa xe ra chạy đi, nhưng xung quanh xe của cô đều có người chặn lại, căn bản không thể chạy thoát.
Ninh Thư bị vài người đàn ông lực lưỡng kéo ra từ trong xe, Sở Tiêu Nhiên đi xuống xe, chân hắn mang giày da đen bóng, giẫm trên nền đất có dính cát vàng, anh tuấn cao lớn, có cảm giác hắc ám của đế vương.
Ninh Thư đá một cước vào đũng quần người đang túm lấy cánh tay của mình, khiến tên kia đau đến kêu lên một tiếng, khom người ôm lấy vị trí kia, mắt trợn trắng vì đau.
Sở Tiêu Nhiên sắc mặt âm trầm, rất nhiều người đàn ông cường tráng vây xung quanh Ninh Thư.
Trong lòng Ninh Thư hơi nóng nảy, cô đã phát tín hiệu ra ngoài, nhưng vì sao lâu như vậy rồi còn không có động tĩnh gì, chẳng lẽ chỗ này quá vắng vẻ, tín hiệu cũng không tốt.
Nhìn những người đàn ông cường tráng vây xung quanh mình này, Ninh Thư không định sẽ cứng rắn chống đối lại, chỉ muốn đột phá vòng vây nhanh một chút.
Toàn thân Ninh Thư căng cứng, lựa chọn một phương án đột phá vòng vây, bắt đầu đánh nhau cùng những người này.
Những người đàn ông này ra tay rất tàn nhẫn, nhưng Ninh Thư cũng không kém, từ khi đi tới thế giới này đã bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, mặc dù không tu luyện được nội lực, nhưng tố chất thân thể rất tốt.
Ninh Thư vén ống quần lên, cột lại, đối phó với những tay chuyên đánh nhau xông tới này, Ninh Thư chọn những nơi yếu ớt mà đánh.
Dù gì thì nếu anh không chết sẽ là tôi chết.
Ninh Thư đánh bị thương rất nhiều tên rồi, đang giơ chân định đá vào đầu một tên, nhưng cảm giác được có một thứ lạnh như băng để tại sau đầu cô.
Ninh Thư liếc mắt nhìn thì thấy trong tay Sở Tiêu Nhiên cầm một khẩu súng, đang để tại huyệt thái dương của cô.
Trong lòng Ninh Thư run lên, sao Sở Tiêu Nhiên lại có súng?