Ninh Thư không hiểu Liễu Trường Thanh mang thuốc đến làm gì, chẳng lẽ là muốn độc chết cô, với bộ dạng bây giờ của cô, cho cô uống thuốc độc cũng lãng phí.
Cô không sống được mấy ngày nữa rồi, thế nhưng cô vẫn có một chuyện cần phải làm nên không thể chết lúc này được.
"Thu nữ quan, Thu nữ quan." Ninh Thư lên tiếng gọi Thu nữ quan.
Liễu Trường Thanh nhìn thấy khuôn mặt cảnh giác Ninh Thư, hắn nhíu mắt, giọng nói mang theo sự trong trẻo: "Bệ hạ, Trường Thanh bảo Thu nữ quan đi chuẩn bị nước nóng rồi, bệ hạ tỉnh là có thể tắm luôn ạ."
Trong lòng Ninh Thư càng thêm cảnh giác, đây là lần đầu tiên Ninh Thư nghe thấy tiếng cười của hắn, tiếng cười chứa đầy sự thê lương, hắn nói: "Mộc Nghê Thường, ta thực sự rất hận nàng."
Ninh Thư mặt không biến sắc, người hắn hận là Mộc Nghê Thường chứ không liên quan gì đến cô cả.
Nhưng nhìn Liễu Trường Thanh lúc này có chút không bình thường, Ninh Thư ngồi cuộn lại ở góc giường, cô thản nhiên nói: "Phượng hậu nói như vậy là có ý gì, ngươi hận trẫm ư?"
Trên mặt Liễu Trường Thanh mang theo nụ cười thanh nhã, hắn lấy một viên thuốc đưa đến bên miệng Ninh Thư rồi nói: "Bệ hạ, người uống thuốc đi."
Không, không uống, Ninh Thư quay đầu đi, Liễu Trường Thanh cũng không nổi giận mà đứng chặn ngay trước mặt Ninh Thư: "Bệ hạ, đây là thuốc giải chứ không phải là thuốc độc."
Ây da, Ninh Thư thấy bộ não của mình không đủ dùng rồi, cô trúng độc ư?
Không phải là bị nguyền rủa sao?
Chẳng nhẽ cô vừa bị nguyền rủa lại vừa trúng độc?
Chẳng nhẽ hai cha con nhà này lại không hẹn mà cùng hạ độc cô?
Ninh Thư: →_→
"Trúng độc, sao trẫm lại trúng độc?" Ninh Thư lắc đầu: "Trẫm không uống loại đan dược này."
Liễu Trường Thanh nhếch môi, hắn tự ăn một viên, rồi sau đó lại lấy một viên đưa đến bên miệng Ninh Thư: "Nghê Thường, nàng uống thuốc đi, sức khỏe tự nhiên sẽ ổn."
"Ngươi hạ độc với trẫm?" Ninh Thư nhìn Liễu Trường Thanh, cô nghĩ rất lâu nhưng vẫn không hiểu Liễu Trường Thanh hạ độc với mình bằng cách nào?
Chẳng lẽ là canh tẩm bổ? Ninh Thư nhớ rõ rằng mình đã uống một ngụm, mặc dù Liễu Trường Thanh đã uống hơn nửa bát, nhưng trong tay hắn có thuốc giải mà.
Liễu Trường Thanh không hề phản bác, hắn chỉ nói: "Bệ hạ uống thuốc đi ạ."
Trong lòng Ninh Thư quả thực là hỗn loạn vô cùng, đời người còn có thể khổ sở hơn nữa không.
Nhưng chất độc mà Liễu Trường Thanh dùng với cô, cô đã giải rồi, dù sao cô cũng đã ăn nhiều thuốc giải độc như vậy mà.
"Vì sao lại muốn hạ độc trẫm, là vì Hoàng thái nữ ư?" Ninh Thư nhìn Liễu Trường Thanh, cô hỏi, chắc là Liễu Trường Thanh đã sống lại.
Liễu Trường Thanh cầm đan dược trong tay, hắn nhẹ nhàng nói: "Bệ hạ uống thuốc đi rồi Trường Thanh sẽ nói cho người biết tại sao?"
Ninh Thư nuốt viên đan dược xuống, cho dù là thuốc độc thì trong tay cô vẫn còn thuốc giải độc.
"Phượng hậu, đưa cho trẫm chén nước." Ninh Thư nhìn Liễu Trường Thanh: "Trẫm uống."
Liễu Trường Thanh xoay người rót trà cho Ninh Thư, Ninh Thư vội vàng đút viên thuốc giải độc vào miệng, ai mà biết đây là thuốc giải hay là thuốc độc, Ninh Thư không hề tin tưởng Liễu Trường Thanh.
Liễu Trường Thanh đưa chén trà đến bên miệng Ninh Thư: "Bệ hạ, người uống đi."
Ninh Thư nhấp một ngụm rồi thôi, cô hỏi: "Bây giờ thì ngươi nên nói cho trẫm biết ngươi đã hạ độc vào lúc nào, vì sao lại hạ độc trẫm rồi chứ?"
Ánh mắt của Liễu Trường Thanh chùng xuống, nhìn chén trà màu trắng trong tay, hắn thản nhiên nói: "Bệ hạ, Trường Thanh đã mơ một giấc mơ, Trường Thanh mơ thấy mình bị bệ hạ đẩy vào lãnh cung, bệ hạ còn giết cả Hoàng thái nữ nữa."
Liễu Trường Thanh nâng mắt nhìn Ninh Thư: "Bệ hạ, giấc mơ này rất chân thật, lúc Trường Thanh tỉnh lại, trong lòng đầy sự oán hận, trái tim tràn đầy phẫn uất, lúc Trường Thanh đau khổ nhất đã hạ độc bệ hạ."
Ninh Thư: →_→
"Cho nên ngươi muốn báo thù trẫm, bây giờ đưa thuốc giải cho trẫm làm gì?" Sao lại hành sự thất thường như vậy chứ, ông trời đã ban tặng sinh mệnh thứ hai thì nên cố gắng nắm bắt, cố gắng sống tốt, muốn báo thù thì báo thù đi chứ.
Liễu Trường Thanh thản nhiên nói: "Lúc đó là khi Trường Thanh hận người nhất, sau khi tỉnh mộng liền hạ độc người, điều Trường Thanh muốn nhìn thấy nhất là cái chết từ từ của bệ hạ, phải chịu giày vò mà chết."
"Loại độc dược này sẽ dần dần làm tê liệt tinh thần của con người, cuối cùng sẽ co giật mà chết." Cho dù đang nói mấy lời độc ác nhưng giọng nói của Liễu Trường Thanh vẫn thanh nhã như trước.
Gương mặt Ninh Thư không biến sắc: "Ngươi đã hạ độc vào lúc nào?"
"Bắt đầu từ khi người ăn đan dược." Liễu Trường Thanh nhẹ nhàng nói.
Cũng chính là lúc vẫn chưa bước vào nhiệm vụ thì Liễu Trường Thanh đã hạ độc với Mộc Nghê Thường rồi, chẳng trách khi vừa bước vào cơ thể này cô đã cảm thấy đủ loại khó chịu, bắt mạch cũng chỉ biết được là cơ thể suy yếu, vốn tưởng rằng do ăn nhiều đan dược quá, hóa ra là trong đan dược có vấn đề.
Ninh Thư nhếch môi, cô loại bỏ Liễu Trường Thanh ra khỏi nhóm đối tượng bị tình nghi là người làm nhiệm vụ, vậy thì người nhận nhiệm vụ chính là người trong cơ thể của Mộc Tuyết.
Trước đây Ninh Thư luôn suy nghĩ rốt cuộc vì sao mà cô lại tiếp cận được với vật dẫn của lời nguyền rủa, bây giờ nghĩ lại mới nhớ rằng Mộc Tuyết cũng đưa cho cô một viên đan dược, chắc là cô đã bị nguyền rủa từ lúc đó.
Không hẹn mà cùng hạ độc cô, không hẹn mà cùng dùng đan dược.
Ninh Thư rốt cuộc cũng hiểu ra rồi, cô đang chịu đựng sự đau đớn này thay cho Mộc Nghê Thường.
"Bây giờ đưa thuốc giải cho trẫm làm gì?" Ninh Thư hỏi Liễu Trường Thanh, đây chẳng phải là làm chuyện vô ích sao.
Liễu Trường Thanh nhíu chặt mày: "Bệ hạ, người mà Trường Thanh hận lúc này không phải là người mà chính là bản thân, hận lòng mình không đủ độc ác, hận người đã làm tổn thương Trường Thanh và Hoàng thái nữ như thế, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra là mình đang tự dày vò mình."
Ninh Thư:...
Ta fuck, vì cái mốc gì mà phải hạ độc, cứ thẳng thừng vào, một phát giết chết người luôn, miễn cho bản thân phải hối hận không phải sao.
Lúc con người đang ngập trong thù hận sẽ mất đi lý trí mà nghiến răng nghiến lợi, hận đến mức mốn hủy thiên diệt địa, nhưng cũng sẽ trôi đi theo thời gian, những ý nghĩ thù hận này cũng sẽ dần dần biến mất.
Cho nên bây giờ Liễu Trường Thanh đã hối hận rồi, nên hắn mới đem thuốc giải đến cứu cô? Nhưng chỉ mấy hôm nữa thôi cô vẫn sẽ chết.
"Bệ hạ, nước nóng đã được chuẩn bị xong rồi." Thu nữ quan bước vào hành lễ với Ninh Thư, rồi lại hành lễ với Liễu Trương Thanh.
Ánh mắt của Liễu Trường Thanh chùng xuống, Ninh Thư thản nhiên nói với hắn: "Phượng hậu hãy về đi, thời gian này hãy ở yên trong Phượng Tê cung, đừng có ra ngoài, yên tĩnh suy nghĩ cho kỹ."
"Trường Thanh hiểu rồi." Liễu Trường Thanh đứng dậy, quay người rời đi, ngọc bội và cây sáo trúc Tương Phi va chạm vào nhau tạo ra một âm thanh rất đặc biệt.
Ninh Thư có thể nói gì chứ, chuyện tình cảm chính là cắt không đứt mà để cũng loạn như vậy.
"Ngươi đã đi đâu, tình hình của trẫm thế nào ngươi không biết sao?" Ninh Thư nói với Thu nữ quan: "Phượng hậu đã đến từ lúc nào?"
Thu nữ quan lập tức quỳ xuống thỉnh tội: "Phượng hậu đến từ lúc bệ hạ vừa thiếp đi không lâu, Phượng hậu bảo nô tỳ đi chuẩn bị nước nóng, nhưng giữa đường nô tỳ lại gặp chút chuyện nên về muộn."
Ninh Thư nhíu mày, Liễu Trường Thanh cố ý tách Thu nữ quan khỏi cô.
Ninh Thư trực tiếp hạ chỉ, giam lỏng Liễu Trường Thanh một tháng, để tránh việc hắn lại ra ngoài làm loạn.
Bị Ninh Thư giam lỏng nhưng Liễu Trường Thanh cũng không nói gì, hắn nói ra những lời này thì không hề mong có một kết quả tốt, chẳng qua là nó không giống y như giấc mơ, bị đẩy vào lãnh cung, bây giờ vẫn chỉ bị giam lỏng.
Phượng hậu và Hoàng thái nữ đều bị giam lỏng, khiến cho không khí trở nên kỳ lạ, liên tục có những vị đại thần dâng tấu xin cô thả Hoàng thái nữ và Phượng hậu ra.
Đối với những bản tấu này, Ninh Thư đều ném qua một bên mà không thèm quan tâm, thích gào thì cứ gào đi, những thứ này không đe dọa được cô đâu.