Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

chương 564: con dâu nuôi từ bé (7)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ninh Thư cũng bắt đầu nghĩ tới chuyện chuyển nhà, bởi vì không lâu sau, nơi này sẽ có nạn dân ào ạt dạt đến, vì để lấp cái bụng đói, chuyện gì cũng dám làm.

Nhất là khi cô chỉ là phận nữ nhi, rất dễ trở thành mục tiêu của đám dân tị nạn.

Theo kịch bản thì Chúc Tố Nương sẽ ôm con đến Thượng Hải, với tâm trạng vừa lo sợ vừa kích động đến tìm Chúc Nghiễn Thu, đến Thượng Hải ngập trong tiếng ca thái bình.

Sau khi đến Thượng Hải, Chúc Tố Nương lạ nước lạ cái không biết nên đi đâu, lại phát hiện thấy Chúc Nghiễn Thu thích một cô gái khác, khiến Chúc Tố Nương vừa đau lòng vừa sợ hãi.

Chúc Nghiễn Thu không vui vì sự có mặt của Tố Nương, trong lòng chỉ muốn gạt bỏ, khi giới thiệu Tố Nương với người khác đều nói Tố Nương là chị gái hắn.

Chúc Tố Nương vốn lớn hơn Chúc Nghiễn Thu 5 tuổi, lại thêm cuộc sống vất vả mưu sinh, nên nhìn già hơn Chúc Nghiễn Thu rất nhiều, còn Chúc Nghiễn Thu lại là một anh chàng khôi ngô tuấn tú có ăn học, cảm giác khác hẳn với Tố Nương.

Trong lòng Tố Nương rất đau lòng, cô vốn là vợ của Chúc Nghiễn Thu, bây giờ lại bị nói là chị gái, lý do của Chúc Nghiễn Thu là không muốn để bạn bè hắn biết hắn đã có vợ, lại còn là người vợ lấy từ nhỏ, sẽ bị bạn bè chê cười.

Chúc Tố Nương là người không có chủ kiến, người ta hỏi cô, cô cũng đều bảo mình là chị gái của Chúc Nghiễn Thu.

Sau đó, Chúc Tố Nương không quen với cuộc sống xa hoa ở Thượng Hải, nhìn thấy ai cũng mặc quần áo là lượt, đầu đội mũ cảm thấy rất xa lạ và hào nhoáng, cô ôm con trở về trấn sống cuộc sống khổ sở như trước đây.

Chúc Nghiễn Thu cũng không thèm níu giữ Chúc Tố Nương.

Có lẽ trong lòng Chúc Nghiễn Thu, Chúc Tố Nương và Chúc Tư Viễn là sự tồn tại đầy sỉ nhục, thậm chí còn rất ân hận đã động phòng với cô.

Ninh Thư vẫn muốn đến Thượng Hải, tránh thoát được đợt dân tị nạn này, nhưng lần này đi không biết sẽ xảy ra chuyện gì, ai da!

Thị trấn đã đầy rẫy người tị nạn, có nhiều người đang bao vây ngoài cửa, đòi cướp của nhà Tố Nương, có người chạy thẳng vào bếp ăn ngấu nghiến thức ăn còn thừa, sau đó uy hiếp Ninh Thư: “Mang hết lương thực trong nhà ra đây.”

Ninh Thư: …

Ninh Thư đạp thật mạnh vào người tên cướp, hất hắn bay ra vườn, rồi đóng cửa lại.

Ninh Thư đi mua vé tàu đi Thượng Hải, một tấm vé cũng mất 10 đồng tiền đại dương, Ninh Thư vẫn quyết mua, cầm theo đồ đạc cùng Tư Viễn bước lên thuyền.

Trên thuyền có rất nhiều người, rất chật chội, Ninh Thư ôm đứa trẻ ngồi ở một góc thuyền, ánh mắt nhìn xung quanh, mặt ai nấy cũng đều hoang mang bất an.

Quốc gia biến động, bách tính trôi dạt khắp nơi, trận chiến này có thể nói là đại họa lớn nhất trong lịch sử, khiến cho vùng đất trở nên tan hoang.

Tư Viễn có chút sợ hãi, Ninh Thư vỗ về đứa trẻ trấn tĩnh lại.

Ninh Thư bụng đói lén lấy cao lương ra ăn, đưa cho đứa trẻ một viên Tích Cốc đan.

Mùi trong khoang thuyền khiến người ta không chịu nổi, mùi thuốc lá hôi thối, các loại mùi trộn vào nhau, khiến người ta buồn nôn.

Chiếc thuyền cứ thế đi đi dừng dừng, càng nhiều người lên tàu, khung cảnh trên thuyền bây giờ vô cùng hỗn loạn, một tuần sau tàu đã đến cảng Hoàng Phổ.

Ninh Thư ôm con xuống thuyền, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng đến rồi.

Đứng trên đầu tàu, Ninh Thư cảm nhận làn gió lạnh lẽo và ẩm ướt, thật tốt, không biết Chúc Nghiễn Thu có bị lạnh mà chết hay không.

Ninh Thư cũng không định đến gặp Chúc Nghiễn Thu, cô không muốn lại là người nấu cơm giặt đồ cho hắn, lại còn bị gọi là chị gái hắn.

Chị cái đầu mày ấy.

Ninh Thư tìm đến một quán trọ nhỏ, thu dọn đồ đạc, không khí trên thuyền khó chịu quá, Tư Viễn có chút không khỏe, Ninh Thư xoa đầu Tư Viễn, hình như sốt rồi.

Ninh Thư cho đứa trẻ uống thuốc hạ sốt nhận được từ nhiệm vụ trước, Tư Viễn uống thuốc xong cũng thiếp đi, người toàn là mồ hôi.

Ninh Thư cầm siêu nước đi lấy chút nước lạnh, cố gắng chịu đựng tắm rửa qua, rồi lau mồ hôi cho đứa trẻ.

Ninh Thư nghĩ sẽ ở lại nơi này, cô dự định sẽ đi thuê nhà, sau đó tìm việc, Tư Viễn cũng đã đến tuổi đi học rồi.

Ninh Thư muốn Tư Viễn được học hành đầy đủ, phải nuôi dưỡng ý chí cho Tư Viễn, Chúc Nghiễn Thu tự xưng mình là người có học, nhưng lại làm ra cái chuyện bất nhân bất nghĩa như vậy, cuối cùng lại thành danh, cô không cam tâm.

Hơn nữa bản thân cũng phải phấn đấu, để Tố Nương có một cuộc sống mới, phải sống tốt trong cái thế giới loạn lạc này.

Ninh Thư ôm Tư Viễn nằm trên giường, trên thuyền cô hầu như không được ngủ, mệt quá cũng nằm thiếp đi.

Ngày thứ hai, Ninh Thư lấy khăn che kín Tư Viễn, rời khỏi nhà nghỉ đi tìm phòng, mua cho Tư Viễn một bát canh để ăn, Tư Viễn ăn rất ngon lành, nhét bánh bao vào túi của Ninh Thư, miệng vẫn còn nhai và nói: “Mẹ ăn đi, mẹ cũng ăn đi.”

Ninh Thư cảm thấy trong lòng ấm áp, đây là lần thứ hai cô làm mẹ, cứ nghĩ sau này đứa trẻ này không được đi học, Ninh Thư lắc đầu, không thể để nó bước lên con đường như vậy được.

Mặc dù đang rất giận Chúc Nghiễn Thu, nhưng hành vi như vậy chẳng phải là biểu hiện của một người bất lực sao, kẻ mạnh sẽ không dùng cách đó báo thù người khác.

Cũng bởi Tư Viễn là con trai của Chúc Nghiễn Thu, Tư Viễn mới dùng cách này để báo thù, dùng tình thân để báo thù Chúc Nghiễn Thu.

Xét cho cùng, cũng tại Tố Nương và Tư Viễn quá yếu đuối, trong lòng Tư Viễn chỉ có Tố Nương là mẹ, vì vậy Tố Nương mới cố gắng nuôi Tư Viễn khôn lớn khỏe mạnh.

Đất Thượng Hải phồn hoa, cửa hàng san sát, đâu đâu cũng là âu phục và trang sức, đèn trên bảng hiệu lấp lánh rất chói mắt, xe chạy trên đường tấp nập, xe điện, xe ngựa thi nhau đi tới đi lui, tiếng xe đạp cũng thi nhau vang lên.

Đây là một thành phố hiện đại, Chúc Nghiễn Thu đến nơi này không muốn quay về cũng phải.

Ninh Thư muốn tìm phòng để thuê, nên mua một tờ báo của thằng bé trên đường, hỏi nó nơi nào có phòng cho thuê, kết quả, thằng bé đưa Ninh Thư đến một khu nhà, trên đó treo đủ thứ quần áo, đồ ăn, không khác gì cái chuồng lợn.

Nhiều người như vậy cùng sống ở một chỗ bé xíu, cùng ăn cùng ngủ.

Ninh Thư muốn Tư Viễn sống ở một nơi tốt hơn.

Một ngày trôi qua không có kết quả gì, hai người ăn uống no nê bên ngoài rồi lại quay về nhà nghỉ, đưa thêm một đêm tiền phòng.

Muốn tìm hiểu một thành phố như thế nào thì phải đọc báo của thành phố đó, trên báo có rất nhiều thông tin, đất Thượng Hải này một ngày xảy ra biết bao chuyện.

Nhiều bang phái phức tạp, cái gì mà Thanh bang Hồng bang, cái gì mà Tô Giới, phòng tuần bộ, đủ các kiểu hỗn tạp, Thượng Hải thật phức tạp, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Cái thành phố phồn hoa này bây giờ cũng trở nên náo loạn, Ninh Thư phải dốc toàn lực bảo vệ mình và con trai.

Ninh Thư nhìn thấy trên báo có đăng tin tìm y tá, muốn đến đó thử việc, không kiếm tiền thì lấy gì mà ăn, người chỉ còn lại ít tiền, dùng hết rồi thì đi đâu xin?

Ninh Thư dự định sẽ đến phòng khám đó xin việc, hôn vào trán Tư Viễn nói: “Mẹ sẽ đi làm bác sĩ.”

Tư Viễn vỗ tay, vui mừng lặp lại: “Bác sĩ, bác sĩ…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio