Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

chương 589: con dâu nuôi từ bé (32)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ninh Thư cũng nghĩ mãi không ra lý do để cô phải trị liệu cho bàn tay của Chúc Nghiễn Thu, hơn nữa tại sao lần nào Phương Phỉ Phỉ cũng luôn ra vẻ bản thân cô ta đứng ở phía đại nghĩa và đạo đức, rồi yêu cầu cô phải trị liệu cho Chúc Nghiễn Thu.

Giống như là cô không trị liệu cho Chúc Nghiễn Thu thì chính là tội nhân của quốc gia và dân tộc vậy, nói thì có vẻ đại nhân đại nghĩa nhưng thực ra là nhân danh đạo đức để ép người khác làm theo ý mình mà thôi.

Cô sẽ không trị liệu cho Chúc Nghiễn Thu, bởi vì sau khi tay của hắn khỏi hẳn thì kết cục của cô chính là bị vứt bỏ.

Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Cánh tay của Chúc Nghiễn Thu căn bản là không có vấn đề gì cả, hắn chỉ mắc chứng sợ súng mà thôi, vốn không được tính là bị bệnh, tôi cũng chỉ là quân y chứ không phải là thần y, không phải là chứng bệnh nào tôi cũng có thể trị được.”

Phương Phỉ Phỉ thở dài, nhìn Ninh Thư rồi nói: “Tôi biết là cô không thoải mái nhưng lúc này chúng ta nên gạt tất cả tình cảm cá nhân sang một bên, nỗ lực sống sót, cố gắng ngăn cản bước chân xâm lược của kẻ thù, nhỡ đâu, nhỡ đâu Chúc Nghiễn Thu sẽ trở về với cô thì sao.”

Ninh Thư tỏ vẻ cô bị đối phương dọa sợ, Chúc Nghiễn Thu quay về bên cô? Ha ha ha.

Cho dù hai người này vì một nguyên nhân nào đó mà bất đắc dĩ phải chia tay, Chúc Nghiễn Thu quay trở về với Chúc Tố Nương thì trong lòng hắn vẫn chỉ yêu Phương Phỉ Phỉ, còn Chúc Tố Nương thì vẫn vô cùng đau khổ khi trong lòng người chồng của cô ấy chỉ có hình bóng của một người con gái khác.

Tình yêu của Chúc Nghiễn Thu và Phương Phỉ Phỉ được mưa bom bão đạn gột rửa thì càng thêm thuần túy, trong lòng đều yêu đối phương, e rằng sau này bọn họ già rồi nhưng lúc gặp lại nhau thì nhất định sẽ lại viết nên một bản tình ca thời chiến, có vui có buồn.

Cho dù bọn họ không ở bên nhau, nhưng cũng không có nghĩa là hai người này không còn yêu nhau.

“Cho nên, Chúc quân y, tôi mong cô có thể chữa cho cánh tay của Chúc Nghiễn Thu, sứ mạng của anh ấy là ra trận giết địch chứa không phải là một người lính hậu cần.” Phương Phỉ Phỉ thành khẩn mà nói với Ninh Thư.

Ninh Thư cười thầm trong lòng, rồi nói: “Các người không phải đều là những thành phần tri thức, được tiếp nhận những tư tưởng mới, luôn nói mọi người là bình đẳng, tự do, cho dù là người chiến sĩ hay nhân viên hậu cần đều đang góp sức mình cho công cuộc kháng chiến, không phân biệt cao thấp giàu nghèo, mà chỉ có những nhiệm vụ khác nhau thôi sao, Chúc Nghiễn Thu sợ súng, cho nên làm công việc hậu cần chính là cách để hắn cống hiến cho bộ đội một cách an toàn nhất, chẳng lẽ Phương tiểu thư coi thường nhân viên hậu cần.”

Ngoài miệng thì nói tự do, bình đẳng, bác ái nhưng trong lòng lại chia mọi người thành ba bảy loại, chỉ cần lấy cớ đó là có thể quang minh chính đại mà đạt đến một mục đích hay làm một số việc nào đó, ví dụ như tự do yêu đương, phản đối sự ép duyên của xã hội phong kiến, tự đặt cho mình cái tên mỹ miều là giải phóng nhân tính, nếu như có ai không đồng ý thì người đó chính là những người có tư tưởng của xã hội phong kiến.

Cũng không có ai như Chúc Nghiễn Thư, có thể nói việc bản thân hắn bỏ rơi vợ con thành truy tìm hạnh phúc.

Phương Phỉ Phỉ vì những lời kia của Ninh Thư mà ngây ngẩn cả người, mím chặt môi rồi nói: “Tôi không coi thường những nhân viên hậu cần, Chúc Nghiễn Thu là sinh viên, tài năng của anh ấy không thể lãng phí vào việc ngồi canh nồi cơm được, và đây cũng không liên quan gì đến việc có coi thường hay không.”

Vẻ mặt của Ninh Thư trở nên mờ mịt, cô nhìn Phương Phỉ Phỉ rồi nói: “Tài hoa gì chứ, ra trận là dùng súng bắn chết kẻ địch, hắn được tiếp thu các tri thức phương tây thì có lợi ích gì, cho dù có tài hoa thì sao, chẳng lẽ đến lúc gặp phải kẻ địch thì hắn sẽ đọc thơ tình cho bọn họ nghe sao?”

Chúc Nghiễn Thu vốn không phải là sinh viên tốt nghiệp từ học viện quân sự, thật lòng mà nói thì hắn cũng chỉ là một cậu sinh viên trói gà không chặt mà thôi, còn dám nói là tài hoa?

Sắc mặt của Phương Phỉ Phỉ có phần tối tăm, bất dắc dĩ nói: “Trong lòng của tôi thì việc cô không chịu chữa cho Chúc Nghiễn Thu là vì cô hận tôi và anh ấy, nhưng lần này liên quan đến tiền đồ của Nghiễn Thu nên tôi cầu xin cô, xin cô hãy chữa cho Chúc Nghiễn Thu.”

“Tôi đã nói rồi, tôi căn bản là không biết cách chữa, và cũng không biết được Chúc Nghiễn Thu bị bệnh gì.” Ninh Thư đứng dậy rồi bắt đầu phủi bụi ở đít quần.

“Tôi rất mệt mỏi, tôi muốn được nghỉ ngơi, về sau cô cũng đừng hơi tý là đến tìm tôi để nói chuyện phiếm bởi vì tôi rất bận rộn, cô có biết thời gian chính là sinh mệnh không, tôi không muốn quản chuyện của cô và Chúc Nghiễn Thu, hắn không muốn ở chung với tôi chẳng lẽ tôi lại muốn ở chung với hắn, dù gì thì hắn cũng chỉ là một gã đàn ông bỏ vợ bỏ con mà thôi.”

“Còn có Phương tiểu thư, cô đã cướp chồng của người khác thì ít nhất cũng nên còn lại một ít liêm sỉ chứ, các người không có quyền yêu cầu tôi làm bất cứ chuyện gì, tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt tôi nữa.” Ninh Thư bật cười rồi xoay người đi vào trong lều để nghỉ ngơi.

Bình đẳng cái gì chứ, lúc nào cũng ra vẻ cao cao tại thượng, rồi yêu cầu cô làm cái này cái kia, nói thẳng toẹt ra là một đôi trai gái chó má.

Phương Phỉ Phỉ nhìn theo bóng lưng của Ninh Thư rồi thở dài một hơi, cô không muốn làm tổn thương ai cả, cô cũng là người bị lừa gạt, nhìn thì cô giống như một người phụ nữ hạnh phúc, nhưng thật ra thì cô cũng có khác gì Chúc Tố Nương đâu.

Phương Phỉ Phỉ đi tìm Chúc Nghiễn Thu, và Chúc Nghiễn Thu cũng đang chờ Phương Phỉ Phỉ, khi hắn nhìn thấy cô ta thì vội vàng ra đón: “Phỉ Phỉ, Chúc Tố Nương nói như thế nào.”

Phương Phỉ Phỉ lắc đầu: “Chúc Tố Nương vẫn như cũ nói cô ta không biết cách chữa, em cũng phải đi về dây.” Phương Phỉ Phỉ nói xong bèn xoay người rời khỏi.

Chúc Nghiễn Thu thấy Phương Phỉ Phỉ trở nên lạnh lùng thì trong lòng cũng bắt đầu hoảng sợ, hắn vội vã kéo cánh tay của Phương Phỉ Phỉ lại rồi nói: “Phỉ Phỉ, có phải là em vẫn còn đang giận anh không.”

Phương Phỉ Phỉ ngước mắt nhìn Chúc Nghiễn Thu: “Anh vẫn luôn lừa dối em, từ đầu đến giờ chưa có một lời là nói thật, em không biết tý gì về chuyện anh đã có vợ con, anh nói việc kinh doanh của nhà anh đều do mẹ anh quản lý, nhưng mà nhà của anh đã phá sản từ lâu rồi, những lời mà anh nói với em không có câu nào là thật, tất cả những chuyện này nếu như Chúc Tố Nương không nói ra thì em cũng không biết.”

Lúc nãy bị Chúc Tố Nương sỉ nhục như vậy chẳng lẽ cô không tức giận sao? Cô cũng rất tức giận, nhưng cho dù bản thân cô có lý thì cũng không thể nào giải thích được, cô trở thành kẻ phá hoại gia đình của người khác, bị người chỉ vào mặt mà mắng cũng không thể chối cãi.

Phương Phỉ Phỉ cô cũng có sự kiêu ngạo của chính mình, cô tuyệt đối sẽ không chung chồng với người phụ nữ khác, cô cố gắng học tập không phải là để làm thiếp, làm vợ bé của người khác.

“Phỉ Phỉ, anh chưa từng nghĩ sẽ lừa gạt em, chỉ là vì anh quá yêu em, anh lo sợ em sẽ rời xa anh, sau khi cha anh chết thì Chúc gia cũng phá sản, cho nên anh không dám nói cho em biết, lo lắng khi em biết được điều kiện gia đình anh thì sẽ bỏ anh mà đi.”

“Anh muốn ra chiến trường để kiến công lập nghiệp, để em có thể có trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất.” Chúc Nghiễn Thư cuống quýt giải thích.

Phương Phỉ Phỉ đẩy tay của Chúc Nghiễn Thu ra: “Chúng ta quen biết nhau lâu như vậy mà anh không biết rõ con người của em sao, em không quan tâm đến gia cảnh của anh, đối với em việc anh lừa dối, chuyện gì cũng gạt em mới là sự sỉ nhục lớn nhất.”

“Chúng ta cần phải bình tĩnh lại, trước tiên cứ như vậy đã, bây giờ việc quan trọng nhất là có thể sống sót, còn chuyện tình cảm của chúng ta thì sau này nói cũng không muộn.”

Sắc mặt của Chúc Nghiễn Thư trở nên ảm đạm, hắn thống khổ nói: “Phỉ Phỉ, anh không thể nào sống thiếu em được, chúng ta đừng như vậy được không.”

Phương Phỉ Phỉ lắc đầu, cô ta xoay người đi mà không ngoảnh lại lần nào, bóng đêm từ từ bao trùm lên người cô ta.

Chúc Nghiễn Thu trở nên hồn xiêu phách lạc, hắn ngã xuống đất, vò đầu bứt tóc, sau đó không ngừng đấm vào đầu của mình.

Cả người hắn giống như đang ở trong chảo dầu vậy, nỗi đau lớn nhất của Chúc Nghiễn Thu chính là không có Phương Phỉ Phỉ, hắn chưa bao giờ yêu một ai nhiều như yêu Phương Phỉ Phỉ cả.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio