Lam Chỉ Tịch trừng mắt, không tin vào mắt mình nữa.
Cung Tầm cũng nhìn ra mấu chốt của vấn đề, bình tĩnh lại.
Quân lính vây quét cô cũng cả kinh đến không thốt lên được lời nào.
"Mày, mày chưa chết!? Sao có thể chứ! Rõ ràng mày bị bắn xuyên tim rồi mà!"
Sơ Nghiên nhìn tình hình hiện tại, quả nhiên giống hệt cốt truyện, nguyên chủ bị vây giết, chỉ là vướn bận lần này của cô không phải Nhạc Vinh Vinh, mà là Cung Tầm.
Sao đây? Hắn cũng sẽ giống như Nhạc Vinh Vinh, sau lưng đâm cô một dao?
"Tôi đúng là không phải con người."
Sơ Nghiên trực tiếp nhìn vào mắt Cung Tầm, không có một chút né tránh cùng hổ thẹn.
Cung Tầm trầm mặc, nói không bất ngờ là giả, thú thật là hắn rất sốc.
Một giây trước còn lo sợ cô vụt khỏi tầm tay, một giây sau liền phát hiện, hắn vốn chẳng biết gì về cô.
Sơ Nghiên thấy hắn im lặng không nói gì, chỉ có thể nói tiếp:
"Anh sợ cũng vô dụng, anh và tôi cùng hội cùng thuyền rồi."
Nhìn lý lẽ đương nhiên của cô, Cung Tầm có chút muốn bậc cười.
Quả thật cô ấy đáng yêu như vậy, dù gương mặt vô cùng nghiêm túc để nói những lời bá đạo như vậy, đúng là không thể không khiến người khác yêu thích.
"Hiện tại em nói mình là tang thi, anh cũng tin đó."
"Ừm, tôi đúng là tang thi."
Cung Tầm: "..."???
Thật sự là tang thi à!!?
Cung Tầm vốn chỉ nói đùa, không ngờ câu trả lời của Sơ Nghiên càng khiến hắn sốc hơn.
"Đại khái tôi là con tang thi giữ được ý thức duy nhất, ừm, anh có thể gọi tôi là Tang thi vương."
Tang thi vương!??
Người xung quanh lúc này hoảng sợ lùi về xa, lập tức hướng súng về Sơ Nghiên đồng loạt nổ súng.
Ánh mắt Sơ Nghiên lóe lên, bàn tay cô nâng lên, một bức tường băng kiên cố nháy mắt mọc lên, đem cô và Cung Tầm bảo vệ.
Cô trúng đạn cũng không sao, nhưng tên này chỉ là người bình thường, trúng đạn sẽ chết.
Tầm nhìn bị tường băng cản trở, đám quân lính hoàn toàn không thể bắn trúng.
"Không thể không nói, Mộ Dung Thanh Linh, mày đúng là kiến người khác chán ghét!"
Lam Chỉ Tịch hừ lạnh, cô ta từ bên ngoài đi tới gần tường băng, giở giọng châm chọc.
"Mộ Dung Thanh Linh, không phải mày quan tâm đứa em họ kia của mày nhất sao? Tao sẽ đem ả phế hết hai tay hai chân, sau đó ném vào bầy tang thi, để ả giống như mày, tận hưởng cái cảm giác bị tang thi cắn xé thành trăm mảnh!"
Đối với đe dọa của Lam Chỉ Tịch, Sơ Nghiên chậm rãi đáp lại, giọng điệu tùy ý.
Truyện Cổ Đại
"Tùy cô."
Lam Chỉ Tịch nghiến răng nghiến lợi.
Rõ ràng trước đây Ninh Vinh Vinh là điểm yếu của ả, nhưng hiện tại theo biểu hiện của ả, cùng với lần thử trước đây, thái độ của cô ta hoàn toàn khác so với trước đây, giống như trở thành một người khác vậy.
“Hiện tại anh có dự tính gì không?”
Sơ Nghiên quay sang Cung Tầm, hỏi.
Cung Tầm suy tư một chút, thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:
“Căn cứ này, chắc là không ở được nữa rồi.”
Sơ Nghiên hơi cong môi, mở miệng đề nghị:
“Có hứng thú thành lập một căn cứ không?”
Cung Tầm nhìn cô hồi lâu, khoé môi cũng hơi nâng lên.
“Quả thật là một ý kiến không tồi.”
Sơ Nghiên hài lòng gật đầu, Cung Tầm liền đưa tay ra.
"Vậy sau này xin chỉ giáo nhiều hơn."
Sơ Nghiên đưa tay bắt lấy tay hắn, chậm rãi đáp lại.
"Được."
_________
Tường băng nháy mắt được phá tan, Sơ Nghiên và Cung Tầm đồng thời công kích, sấm sét vang trời, băng vụ đầy đất, tạo thành một khung cảnh chiến đấu dữ dội vô cùng.
Đoàn Triết Minh từ trên lầu cao của căn cứ chỉ huy nhìn xuống.
Hắn không có ý định ra tay, dù sao hai kẻ này đều không phải kẻ hắn cần tìm, liền nhìn chúng chơi đùa với nhau đi.
Không ngờ cốt truyện đi lệch đến như vậy.
Hiện tại hắn có thể xác định, Mộ Dung Thanh Linh là một nhiệm vụ giả của trung tâm quản lý thời không rồi.
Cũng chỉ có thể là như vậy, cốt truyện mới có thể đi lệch thành như vậy.
Nhìn cảnh tượng này, chắc hẳn cô ta đi theo hướng công lược nam chủ, cướp khí vận của nữ chủ rồi giải quyết cô ta.
Hừ, một đám con kiến nhỏ bé, không phải là mối lo.
“Số , đưa danh sách đối tượng tiếp theo ra đây.”
[Ký chủ, đây là danh sách các đối tượng có khí vận không kém nam nữ chủ trong vị diện này.]
Nam phụ Bạch Nhiên, khí vận không tệ, cũng đã xuất hiện cảnh khá nhiều.
“Kẻ tiếp theo liền chọn hắn đi.”
Ánh mắt Đoàn Triết Minh lướt qua hình ảnh một người.
Cố Mạc, phản diện số .
Kẻ này khí vận cũng không thua kém nam nữ chủ là bao.
Căn cứ Đế Đô sao? Rảnh rỗi liền đến đó một chút.
_______
Sơ Nghiên và Cung Tầm đột phá vòng vây, gần như giải quyết toàn bộ đám quân nhân.
Cuối cùng Lam Chỉ Tịch cũng ra tay.
Hoả diễm bốc cháy đầy trời, tạo thành một vòng lửa rực rỡ đem ba người bao lại.
“Cấp bậc của cô ta rất cao.”
Cung Tầm ở bên cạnh, lên tiếng nhắc nhở.
Sơ Nghiên nhìn qua Lam Chỉ Tịch một chút, hỏi lại:
“Cấp bậc bao nhiêu?”
“Cấp , đã sắp đạt đến cấp bậc cao nhất.”
Cung Tầm trầm giọng trả lời.
Cấp của hắn hiện tại chỉ là cấp , vẫn còn thua kém một chút.
Mặc dù dị năng của hắn là loại hiếm có, nhưng hao tổn tinh thần lực điều khiển cũng rất lớn.
Hơn nữa Hoả dị năng vô cùng bá đạo, tính công kích cũng vô cùng mạnh, so với dị năng cùng cấp bậc đã vượt trội hơn rồi.
[Hảo cảm của nam chủ đối với Lam Chỉ Tịch bằng không, khí vận của nữ chủ chỉ còn lại %.]
Lúc này, thanh âm của Thiên Hoa vang lên trong đầu, Sơ Nghiên hơi nâng mắt.
Hiện tại khí vận giảm một nửa, nói vậy cô đã có thể ra tay với nữ chính rồi đúng không?
“Đôi cẩu nam nữ các người, đều đi chết hết đi!”
Lam Chỉ Tịch nhìn hai người trước mặt cô lại dám thân mật như vậy, phẫn nộ hoàn toàn, dị năng tưởng chừng như mất khống chế mà tràn ra.
“Không gian phong ấn!”
Ánh mắt Sơ Nghiên hơi loé, lại kết hợp giữa dị năng Hỏa và không gian.
Cô ta đây là muốn thiêu chết cô và Cung tầm à?
“Cô ta sử dụng dị năng không gian rồi!”
Cung Tầm quát lớn, hắn muốn nhảy khỏi phạm vi khống chế không gian của Lam Chỉ Tịch, nhưng vẫn chậm một bước, hoàn toàn bị giam cầm lại.
Cấp bậc dị năng Hoả của Lam Chỉ Tịch rất cao, hẳn là dị năng không gian sẽ có cấp bậc thấp hơn, nếu hắn tìm được lỗ hổng không chết, chắc chắn sẽ thoát ra được!
Sơ Nghiên cũng đồng dạng bị nhốt lại, cô có thể nhìn thấy được bốn bức tường trong suốt đang vây mình.
Trò trẻ con.
Choang!
Xoẹt!
Sơ Nghiên trừng mắt một cái, tinh thần lực phá tan không gian phong ấn của Lam Chỉ Tịch, tốc độ cô nhanh tựa như thiểm điện, nháy mắt di chuyển đến chỗ Lam Chỉ Tịch, bàn tay nhỏ nhỏ bóp chặt đầu Lam Chỉ Tịch.
Lam Chỉ Tịch còn đang kinh ngạc vì không gian phong ấn của mình có thể dễ dàng bị phá bỏ, hai mắt trừng lớn.
Đợi cô ta phản ứng lại, bàn tay Sơ Nghiên đã nắm lấy đầu cô ta.
“Ngươi muốn làm,… Aaaaaa!!!”
Rắc.
Trong đầu Lam Chỉ Tịch giống như có cái gì đang vỡ vụn.
Cô cảm thấy cả người vô lực, đầu óc cũng mê mang hỗn loạn, giống như có thứ gì đó vụt khỏi tầm tay.
Sơ Nghiên buông Lam Chỉ Tịch ra, cô ta đã xụi lơ nằm trên đất, không hề phản kháng.
Cô phất tay, từ chỗ Sơ Nghiên đứng, băng bắt đầu lan ra, đem vòng tròn lửa bao quanh biến toàn bộ thành băng.
Cung Tầm thoát khỏi khống chế, liền đi đến bên cạnh Sơ Nghiên.
Nhìn Lam Chỉ Tịch bất tỉnh nhân sự nằm dưới đất, lên tiếng:
"Cô ta đây là…"
"Mang theo đi, chúng ta đi."
Sơ Nghiên không trực tiếp trả lời, chỉ nhàn nhạt nói.
Để lại Lam Chỉ Tịch cho cái tên không rõ mục đích kia, thà mang theo thì tốt hơn.
Dù sau Lam Chỉ Tịch hiện tại cũng không có gì để cô lo ngại nữa.
Sơ Nghiên nhìn thanh khí vận nữ chủ đang ngày giảm, quả nhiên thực lực cũng là một phần khí vận của cô ta.
Cung Tầm đem Lam Chỉ Tịch kéo lên, cõng trên lưng.
Không hiểu sao, hắn lại không cảm nhận được chút lực lượng nào trong cơ thể của Lam Chỉ Tịch nữa.
Cũng không biết cô ấy đã làm gì Lam Chỉ Tịch.
Sơ Nghiên ngẩng đầu, ánh mắt đúng lúc chạm vào ánh mắt của Đoàn Triết Minh đang trên ban công trên cao nhìn xuống.
Ánh mắt hai người đều bình tĩnh không chút gợn sóng, một người lạnh nhạt, một kẻ lạnh lùng, cả hai đều không thể đoán được đối phương đang nghĩ gì.
Sơ Nghiên xoay người, rời đi.
Đợi bóng dáng hai người khuất mất, Đoàn Triết Minh mới thu hồi ánh mắt.
Đoàn Triết Minh biết, Sơ Nghiên vừa mới làm gì.
Huỷ đi dị năng của dị năng giả, hắn không biết Tang thi vương còn có khả năng này đó.
Nói cách khác, năng lực này đến từ chính cô ta.
Hắn hiện tại đã có chút không xác định, hôm nay để người này rời đi liệu có phải là một quyết định đúng đắn.
Hy vọng cô ta không làm ảnh hưởng đến chuyện của hắn, nếu không chỉ có thể giết, rồi đến tạ lỗi với cục quản lý thời không một tiếng rồi.
Chuyện quan trọng nhất hiện tại của hắn, là tìm ra đệ đệ yêu quý kia của hắn đang ở đâu, rồi tiễn hắn xuống địa ngục.
Một chút sai lầm mà để hắn may mắn trốn thoát, lần này liền không dễ dàng như vậy nữa!
______
Sơ nghiên và Cung Tầm quay về, liền lập tức liên hệ với đám người Diệp Thanh Ca rồi rời khỏi căn cứ.
Chỉ là đến cổng vẫn có quân đội dàn trận chờ sẵn.
Vòng vây quá đông, bọn họ cũng chỉ có vài người, dù mạnh cũng không thể đem người toàn bộ đều giết.
Sơ Nghiên dẫn tang thi triều đến, công kích căn cứ.
Đám quân nhân lập tức phải phân táng, lo chống trả với tang thi triều.
Một phần quân đội đã bị đám người Sơ Nghiên làm bị thương, hoàn toàn mất khả năng chiến đấu, căn cứ A vô cùng vất vả chống lại tang thi tấn công.
Cửa căn cứ không chống đỡ nổi mà bị phá, tang thi liền xông vào.
Đoàn xe rời đi dưới sự bảo hộ của Tang thi, dòng tang thi triều cuồn cuộn không ngừng, căn cứ A tưởng chừng như sắp thất thủ đến nơi, Sơ Nghiên liền ra lệnh đám Tang thi rút lui.
Tên Đoàn Triết Minh kia mặc dù khiến người rất chán ghét, nhưng căn cứ có không ít người vô tội, cô cũng không thù oán với bọn họ, không cần thiết tàn sát sinh linh vô tội.
Cung Tầm nhìn căn cứ khu A ngày càng cách xa, ánh mắt phức tạp.
Vốn nghĩ nơi đó là nhà, không ngờ lại biến dạng thành như vậy.
Hắn hiện tại cũng không còn nhà để trở về nữa rồi.
"Đội trưởng, anh đừng buồn, còn có chúng tôi, mọi người đều tin tưởng anh."
Diệp Thanh ca ở bên cạnh, vừa nhìn liền biết hắn có tâm sự, liền lên tiếng an ủi.
Lục Nam cũng lên tiếng:
"Đúng đó đội trưởng, anh đừng buồn.
Bọn tôi chính là nhà của anh."
Bọn họ theo Cung tầm lâu như vậy, tâm tư của hắn thế nào, bọn họ đương nhiên rõ nhất.
Cung Tầm hơi kéo khoé môi, ừ một tiếng.
Đúng vậy, bọn họ chính là người nhà của hắn.
Không có nhà, vậy hắn liền tạo một cái nhà.
Ở đó có đồng đội của hắn, bằng hữu của hắn, còn có…
Ánh mắt Cung Tầm đặt lên người Sơ Nghiên ngồi bên cạnh, ánh mắt khẽ ôn hoà xuống, độ cong trên môi ngày càng rõ ràng.
Còn có người mà hắn thích.
"Sơ Nghiên tiểu thư, chúng ta mang theo cô ta làm gì vậy?"
Lục Nam lên tiếng, liếc qua Lam Chỉ Tịch hôn mê ở bên cạnh.
Sơ Nghiên là người lái xe, cô liếc qua kính chiếu hậu, nhìn phía sau một cái, trả lời:
"Tuỳ tiện vác theo mà thôi, không thì ném đi."
Lục Nam: "..."
Bà cô của tôi ơi, hiện tại ném xuống, cô ta liền bị tang thi gặm đến xương cũng không còn!
Lục Nam đã biết rõ thân phận của Sơ Nghiên, cũng không dám lộn xộn.
Cung Tầm cười khẽ một tiếng, hướng Lục Nam nói:
"Yên tâm, nếu Sơ Nghiên không muốn, cô ta không chết được đâu."
Sơ Nghiên liếc qua hắn một cái, lại tiếp tục tập trung lái xe.
Quả thật không chết được, khí vận mặc dù bị hạ xuống, nhưng vẫn còn đó, cô ta vẫn là nữ chủ.
Nếu may mắn có khi còn thành Tang thi vương đời hai.
Vậy thì quả thật chúc mừng cô ta.
Lục Nam sờ sờ mũi, thế nhưng thật đem Lam Chỉ Tịch ném xuống.
Ba người còn lại trong xe cũng không nói cái gì.
Diệp Thanh Ca muốn đổi chủ đề, liền lên tiếng hỏi Sơ Nghiên.
"Sơ Nghiên tiểu thư, hiện tại chúng ta đi đâu?"
Sơ Nghiên suy tư một chút, Đế Đô nằm ở phía Bắc, vậy thì đi phía Bắc đi, ở gần Cố Mạc một chút.
Chờ hắn giải quyết xong chuyện của gia tộc hắn, lại đi tìm hắn.
Hắn đi cũng gần một tuần rồi, không biết hiện tại thế nào.
"Đi về phía Bắc, lập căn cứ ở đó rất tốt."
Cung tầm cười cười, nhưng trong lòng lại không vui vẻ như vậy.
Hắn biết rõ cô vì sao lựa chọn đi về phía Bắc.
Bởi vì ở đó có một Cố Mạc.
__________.