Vị gió biển mằn mặn, xen chút mùi gỉ sắt như máu.
Hắn đang đứng trên một hành lang xám xịt, đầy gỉ sắt, bụi bặm và vết đạn, có thể lờ mờ nhìn thấy vách tường ban đầu là màu xám trắng.
Bên hông có tấm biểu ngữ rách rưới: "Bảo vệ tuyến ba, hiến thân cho trời xanh biển biếc."
Nữ hoàng nói, chỉ cần đi đủ xa trên con đường này, một ngày nào đó, sẽ có thể trở về quê hương vỡ vụn của mình.
Trước mặt hắn là cửa ra vào boong, cuối lối đi có tiếng cất – hạ cánh ù ù, bên phải là cửa khu tập thể in đầy dấu tay máu, bên trái có treo tấm biển "Bộ Tư lệnh Mặt trận Thống nhất" lung lay sắp rớt, đó là phòng làm việc của một sĩ quan.
Rất gần, đưa tay là chạm được ngay.
Chỉ cần đi tới, tay phải đẩy cửa là có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
"Ủa Bảy hả?"
"Ê Bảy..."
Có người gọi tên hắn, như đang thúc giục hắn mau mở cửa.
Nhưng hắn không hề nhúc nhích, ngón tay phải vuốt ve hoa văn tôn giáo trên vỏ kiếm, phong cách không hợp thời điểm này đã nhắc nhở hắn rằng bản thân rốt cuộc đang ở đâu.
Rất nhiều chuyện, tuy không thừa nhận, nhưng vẫn tồn tại.
Hoặc là vì thật sự tồn tại, nên mới không muốn thừa nhận.
Ví dụ như, đã sớm quyết định quên đi quê hương của mình, nhưng vẫn liên tục thấy nó trong mơ và trong ảo giác phó bản tạo ra.
Lại một ví dụ khác, hắn không cho rằng bản thân là người tốt, nhưng sau khi cân nhắc, vẫn dẫn Molly ra ngoài.
Thế nhưng, còn một việc hắn muốn xác nhận.
Hắn chẳng phải kẻ ngu.
Tiếng gọi trên boong ngày càng dồn dập, ngày càng gần, tiếng lật trang giấy truyền đến từ trong phòng làm việc, thậm chí còn có tiếng người nói: "Chậu đầu tiên ba ngày tưới một lần, chậu thứ hai bảy ngày, chậu thứ ba một ngày."
Trong khu tập thể phát ra tiếng cười đùa: "Coi kìa, tưới chết luôn rồi!"
Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, tất cả mọi thứ dần tan biến, hành lang khôi phục lại dáng vẻ trong đền, trước mặt đông nghẹt bóng đen hình người, bên phải hắn là khung cửa sổ sát đất lớn, ngoài cửa sổ tối thui, trên trời có một hình tròn nhỏ cỡ cái nhẫn, là đường viền của tấm màn.
Hắn nhìn miệng tấm màn lớn hồi lâu, sau đó chậm rãi di chuyển ngọn nến trong tay về phía trước, bóng hắn cũng theo động tác di chuyển ra sau.
Đằng sau truyền đến tiếng bước chân se sẽ.
"Kỵ sĩ trưởng ơi, tôi xong rồi." Giọng Molly vang lên.
Tiếng chân ngày càng gần, hơi thở của cô gái nhẹ nhàng lướt qua gáy hắn.
"Kỵ sĩ trưởng?"
Úc Phi Trần vẫn không nhúc nhích, dời ngọn nến về vị trí ban đầu.
Hơi thở lành lạnh, khe khẽ sau lưng chậm rãi biến mất theo động tác hắn.
"Molly." Hắn nói.
"Kỵ sĩ trưởng..." Giọng nói nghẹn ngào từ trong phòng vệ sinh sau lưng truyền đến, đây mới là Molly thật sự.
"Nhắm mắt rồi à?"
"Đang nhắm..." Molly nắm chặt chuôi kiếm trong tay, lẩm bẩm nói.
Vị ngọt của bắp rang truyền đến chóp mũi cô, còn có tiếng người loáng thoáng và tiếng nhạc của trung tâm thương mại.
Nhìn về phía cuối lối đi đằng xa là hiệu sách nhỏ yêu thích của cô.
Đây mới là thế giới của cô.
Mở mắt ra sẽ tỉnh khỏi cơn ác mộng, trở về nhà.
Mở mắt ra...
Khoan đã, mình nhắm mắt rồi mà? Những thứ vừa thấy là gì?
Cô sợ đến toát mồ hôi khắp cả người, la to: "Cứu tôi với!"
Úc Phi Trần đã sớm chuẩn bị, giây tiếp theo sau khi Molly hét lên, hắn tung bột thằn lằn lửa ra phía sau, ngọn nến bắt lửa, hơi lay động, ánh lửa như mưa sao băng chiếu rọi cả dãy hành lang và phòng vệ sinh.
Suy nghĩ của Molly trở nên rõ ràng trong vài giây.
Chờ một chút!
Sao mình lại ở đây?
Cô sờ bụng mình.
Tất cả cảm giác khác thường đều biến mất, như một giấc mộng.
Nhưng vừa rồi rõ ràng...
"Kỵ sĩ trưởng ơi, tôi không hề..."
"Tiếp tục nhắm mắt." Úc Phi Trần nói, "Đi theo tôi."
Khi về phòng, nét mặt mọi người đều rất lạ.
"Bên ngoài an toàn chứ?" Sắc mặt học giả rất kém, "Mùi nến khó chịu quá, tôi muốn ra ngoài một lát."
"Anh Úc ơi, em cũng muốn đi, em không chịu nổi nữa, phổi em như đầy thịt người chết.
Em muốn hít thở không khí trong lành, chỉ một giây thôi cũng được." Shiramatsu nói.
Juna nằm trên bàn, trán kề vào mặt bàn, uể oải: "Dù hôm nay có chết ở đây tôi cũng không cho mấy người ra ngoài."
Shiramatsu: "Mới nãy chị còn nói muốn ra ngoài mà."
"Muốn thì muốn, nhưng không thể ra ngoài được."
Úc Phi Trần nhìn Giáo hoàng – người duy nhất yên tĩnh, Ludwig hơi bất đắc dĩ cười cười.
"Đi thôi." Úc Phi Trần nói, "Dẫn mọi người ra ngoài."
"Hả? Ra ngoài thiệt á?" Shiramatsu nói, "Em không đi đâu, em chịu được, ráng tới bình mình không thành vấn đề."
"Bên ngoài không có nguy hiểm."
"Thiệt không, em không tin đâu."
"Có chút chút, vẫn giải quyết được.".
Truyện Đô Thị
"Anh nói lung tung gì vậy anh Úc? Ai cũng biết ra ngoài là chết chắc mà." Shiramatsu nói, "Em nghĩ kỹ rồi anh Úc, bên ngoài chắc chắn có thứ gì đó dụ dỗ chúng ta ra.
Nửa tiếng trước Molly còn vui vẻ nói chuyện với em mà, sao có thể tự nhiên nhịn sắp chết được? Huống chi, tâm trạng cổ không tốt, cộng thêm hai ngày nay có ăn uống gì đâu.
Ngoài kia là bẫy của quái vật đó anh Úc!"
Shiramatsu càng nói càng kích động, rồi đột nhiên gào lên một tiếng: "Em đói quá! Em muốn tới phòng ăn kiếm đồ ăn!"
"Câm miệng đi." Juna khó khăn hít thở, "Tôi đói chết mất...!tôi không thể ra ngoài, không thể ra ngoài được..."
Úc Phi Trần nhìn đám người trong phòng yếu ớt ngã trái té phải, có bọn họ làm nền, ngay cả Ludwig làm tổ trên giường, trông cũng chẳng lười biếng lắm.
"Tôi nói thật." Hắn nói, "Ra ngoài thôi, ngay bây giờ."
"Đi đâu?"
"Giếng trời."
"Anh không muốn sống đến ngày mai à?"
"Đợi ở trong này mới không sống được đến ngày mai."
Shiramatsu như cha chết mẹ chết: "Thôi xong rồi, đến anh Úc mà cũng trúng chiêu luôn.
Chúng ta toang rồi."
Học giả lại nói: "Có lý do gì sao?"
"Lý do chính là mọi người đều bị ảo giác ảnh hưởng."
Juna mạch lạc rõ ràng: "Đúng vậy, chúng ta thật sự bị ảnh hưởng, nên không phải đều đang chống cự đây sao? Mặc kệ ngày mai có chuyện gì, ít nhất cũng phải chống đỡ hết đêm nay đã."
"Nhắc nhở mọi người một chuyện." Úc Phi Trần nói.
"Chuyện gì?"
"Căn cứ theo mức độ khép lại của tấm màn, khoảng cách từ sáng sớm mai đến giữa trưa sẽ ngắn hơn."
"Là...!rất ngắn."
Mặt trời từ viền tấm màn ló ra mới tính là sáng sớm.
"Từ nơi này đến giếng trời mất bao lâu?"
"Hết thảy đều suôn sẻ thì khoảng hai mươi phút đến nửa tiếng."
Giống như sấm sét giữa trời quang, Juna bỗng nhiên rùng mình, Shiramatsu cũng trợn mắt.
"Ban đêm, tấm màn vẫn chậm rãi khép lại, nó sẽ khép đến mức không thể chứa trọn vẹn mặt trời.
Nói cách khác, sáng sớm vừa lên lập tức đến giữa trưa...!Tình huống tệ nhất là khi mặt trời xuất hiện là giữa trưa luôn!" Shiramatsu nói.
"Nếu chờ mặt trời lên chúng ta mới chạy đến giếng trời, rất có thể đã chậm rồi.
Sao lúc trước không nghĩ tới chứ."
Tất cả mọi người đều giật mình, phải biết rằng, ông già mặc áo choàng không chỉ nói muốn họ sống đến ngày mai, mà còn phải đến giếng trời trước giữa trưa!
Thấy bọn họ đã có phản ứng, Úc Phi Trần cũng tiết kiệm được chút sức lực mở miệng.
Quả thật có thứ gì đó bên ngoài, có lẽ là những bóng đen hình người đó tạo ảo giác và dụ dỗ họ ra ngoài.
Mà những ảo giác này cũng không phải quá chân thật, vừa đủ mê hoặc mọi người, nhưng vẫn ở mức độ có thể cố gắng ngăn cản được.
Tâm trí mọi người lúc này ở trạng thái chống cự ảo giác, liều mạng thôi miên chính mình phải ở lại trong phòng, trời chưa sáng thì có đánh chết cũng không được ra ngoài, cũng không thể để người khác ra ngoài gặp nguy hiểm.
Tự mình thôi miên chính mình, kết quả là bỏ sót thông tin quan trọng, tự cho là đúng nhưng càng chạy càng lệch.
Đây cũng là cửa ải hung hiểm nhất đêm nay.
Nếu tất cả mọi người có ý chí kiên cường, thì có thể động viên nhau cả đêm, giãy dụa chống cự vượt qua.
Mới đầu, chính hắn cũng xuýt bị Molly dọa, khi nhìn ra bất thường, muốn kiên quyết giữ cô trong phòng.
Nhưng ý chí của Molly lại cực kỳ dễ dao động, hành vi thình lình tự tìm chết, càng khiến hắn thấy kỳ lạ.
Cho dù thật sự quá mót, lại ngại mất mặt, thì phòng cách vách tối đen cũng có thể đi.
Vì sao phải cố chấp với phòng vệ sinh xa như vậy?
Do đó, mục đích của ảo giác không phải dụ người ta đến chỗ nguy hiểm, mà chỉ đơn giản là "ra ngoài".
Ra ngoài rồi thì mới có thể đổi cách dụ dỗ khác, khiến người ta làm ra những hành động nguy hiểm.
Hướng đi quá rõ ràng, không khỏi khiến người ta suy nghĩ.
Hơn nữa, vốn đã biết khá nhiều thông tin về quái vật bóng đen, sau khi đã chuẩn bị sẵn đòn sát thủ "bột thằn lằn", hắn mới dẫn cô đi.
Quả nhiên, tuy bên ngoài nguy hiểm, nhưng vẫn có thể sống sót, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ sát đất chợt khiến hắn bừng tỉnh.
Đêm nay, "ở lại" mới là đường chết.
"Giết em đi." Shiramatsu đập đầu xuống bàn, "Sao mà khó thế?"
Juna đã ngã bò ra bàn từ lâu cũng lẩm bẩm: "Thú vị nhỉ, suýt tí là toang.
Âm mưu quỷ quyệt quá."
Học giả lại vô cùng sợ hãi: "Mấy người định đến giếng trời trong đêm tối vậy sao? Sao mà đi được? Còn có thể sống sót không?"
Shiramatsu: "Rốt cuộc giờ em đã hiểu sống sốt đến giếng trời là ý gì rồi."
Về phần Molly, cô đã hoàn toàn mất hồn, ôm chặt hai tay, ánh mắt kinh hoàng.
Chỉ có Giáo hoàng còn bình tĩnh xem mọi người thảo luận.
Úc Phi Trần im lặng nhìn anh, thấy đã bàn bạc xong xuôi, bệ hạ mới khoan thai đến muộn, trở lại vị trí đội trưởng, đi đến kết luận: "Lên kế hoạch, mau chóng xuất phát thôi."
Úc Phi Trần hỏi ngược lại: "Đầu tiên là ngài sẽ ngủ hay thức đây?".