Trong hang động tràn ngập một màu đen thăm thẳm, tối tăm và u ám khiến người ta không thể nhìn rõ được cảnh vật xung quanh. Nguyễn Phong sau khi hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra, lúc này mới chú ý tới hoàn cảnh xung quanh mình. Dựa theo cảm giác của hắn, hắn biết bản thân đang ngồi trên nền đá, theo suy đoán của Nguyễn Phong, có lẽ đây là một hang động tự nhiên, do tháng năm xâm thực tạo thành, ăn sâu vào vách núi.
Có lẽ đã trải qua quá nhiều năm tháng, nền đá trong hang cũng bị ăn mòn đến bằng phẳng, Nguyễn Phong trong bóng tối tuy không thấy rõ, nhưng hoàn toàn có thể cảm nhận được vị trí hắn đang ngồi vơ cùng trơn bóng. Đứng dậy lần mò theo vách đá, chợt cảm thấy sau lưng đau đớn, có lẽ là do Nguyễn Phong trong lúc rơi xuống vách núi đã va đập vào đâu đó mà tạo thành thương thế. Cắn răng chịu đau, Nguyễn Phong thử dò xét một hồi cái không gian hang động này, chỉ là dò dẫm trong bóng tối thật sự quá khó khăn, trong hang động cũng có rất nhiều vật cản, vì vậy ý định này của Nguyễn Phong không thể thực hiện được trọn vẹn. Trong lúc suy tư, Nguyễn Phong đột nhiên nhớ đến những lần sử dụng tâm nhãn để quan sát thế giới xung quanh, mặc cho đêm tối vẫn có thể cảm ứng được năng lượng trong thiên địa, mà bất cứ sự vật gì trên thế giới này, cũng được hình thành từ các dạng vật chất năng lượng trong thiên nhiên, cho nên tâm nhãn hoàn toàn có thể cảm ứng được. Nhắm mắt tĩnh tâm, khai mở tâm nhãn của bản thân, khung cảnh của hang động từ từ hiện ra trong tâm trí Nguyễn Phong. Hang động này rộng chừng hai mươi thước vuông, ba bề đều là vách đá thô ráp, gồ ghề, hướng còn lại là một lối đi trống trải, có thể cho hai người cùng lúc đi qua. Theo sự dò xét xa dần của thần thức, Nguyễn Phong phát hiện ra hang động này thực khá sâu, lối đi kia kéo dài đến gần mét mới ra đến ngoài vách núi. Bên ngoài lúc này vẫn là buổi đêm, chỉ không biết được là vẫn cùng một buổi đêm sự việc xảy ra, hay đã trải qua mấy ngày kể từ khi Nguyễn Phong rơi xuống vách núi. Đem phạm vi tâm nhãn thu hẹp lại, Nguyễn Phong dò xét kỹ càng bên trong hang động, chỉ thấy hang động toàn đá là đá, ngoài vài sợi dây leo trên vách tường, còn lại cũng không có bất cứ thứ gì khác. Chợt Nguyễn Phong phát hiện ra, một luồng năng lượng phong hệ vô cùng lớn đang ở ngay đằng sau mình, chỉ là cách qua một lớp chắn bằng đá, cho nên Nguyễn Phong vừa nãy không có để ý đến.
Theo hình dạng của khối năng lượng này, có thể đoán được ra nó chính là con Phong sí hổ mà Nguyễn Phong vẫn luôn đuổi theo, nhưng thân thể con hổ lúc này đã đầm đìa máu, hai mắt không còn mở ra được, hơi thở yếu ớt, có lẽ là vì thương thế do Lâm Thành gây ra làm mất quá nhiều máu mới khiến cho con hổ lâm vào trạng thái này. Con hổ ở cùng một chỗ với bản thân, khiến cho Nguyễn Phong có cái suy nghĩ kỳ quái là con hổ đã cứu mình một mạng, mặc kệ nguyên nhân là do miếng thịt lần trước mà Nguyễn Phong cho con hổ, hay là vì nó định đem mình về làm thức ăn dự trữ, lúc này Nguyễn Phong vẫn cần phải cứu con hổ, bởi đây chính là hồn thú tương lai của bản thân. Nguyễn Phong mở mắt ra, thò tay vào trong túi áo lần tìm một hồi, cuối cùng rút ra một cái bình, bên trong đựng thuốc trị thương do chính hắn điều chế ra, tất nhiên phương pháp là do Vũ Ngôn cấp cho hắn. Nhẹ mở nắp bình thuốc, Nguyễn Phong định bôi lên vết thương của mình trước, nhưng nghĩ lại thấy vết thương của con hổ quá nhiều, mà số thuốc lại chẳng dư giả, nếu mình sử dụng lúc này thì sẽ không đủ để trị thương cho con hổ, hơn nữa những vết thương trên lưng Nguyễn Phong đã ngừng chảy máu, có lẽ cũng không đáng lo ngại. Sau khi đã có quyết định, Nguyễn Phong liền đem số thuốc trong bình, bôi lên miệng các vết thương của con hổ. Rất nhanh, thuốc đã có công hiệu, có lẽ là do hiệu quả của thuốc phi thường tốt, hoặc là do thân thể của thú vật mạnh mẽ hơn con người nên khả năng trị thương cũng cao hơn, nhưng dù vì bất cứ lý do nào thì các vết thương của con hổ cũng đã thực sự khép miệng. Chỉ có điều, con hổ vẫn chưa thể mở mắt, có lẽ là vì đã mất máu quá nhiều khiến cho nó kiệt sức. Nguyễn Phong lúc này cũng không thể làm gì hơn, chỉ đành chờ cho trời sáng mới có thể làm được những việc khác.
Đêm lần này có vẻ đặc biệt kéo dài, hoặc là vì trong hang động nên ánh sáng khó len lỏi vào hơn, Nguyễn Phong cảm giác như mình đã chờ đợi đến bảy tám tiếng đồng hồ mới thấy được chút ánh sáng le lói chiếu vào trong hang động. Đứng dậy, lần theo vách đá của hang động, Nguyễn Phong đi ra khỏi hang. Bên ngoài hang động lúc này trời đã sáng tỏ, xung quanh khu vực này, cây cối um tùm, lại có vài loài cây ra quả rất nhiều, xa xa còn có tiếng nước chảy róc rách. Nguyễn Phong tiện tay hái vài quả cây dại ăn lót dạ, sau đó lần theo tiếng nước chảy đi tới, phát hiện cách hang động không quá xa có một khúc suối chảy qua.
Nguyễn Phong vốc nước lên uống một ngụm, cảm giác được dòng nước mát rượi chảy vào cổ, xoa dịu đi tất cả cảm giác khô khát khó chịu. Sau khi đã thỏa mãn được cơn khát của bản thân, Nguyễn Phong lúc này mới nghĩ đến con hổ còn đang trọng thương nằm lại trong hang đó. Dò xét một lượt qua toàn bộ các túi áo túi quần nhưng không tìm được một dụng cụ chứa nước nào, Nguyễn Phong quyết định tự tạo ra một cái ống đựng nước từ những tài liệu trong thiên nhiên. Dạo quanh khu vực xung quanh hang động một vòng, Nguyễn Phong cũng tìm được vài khóm tre rừng mọc rải rác. Không có dao hay các dụng cụ sắc bén trong tay, Nguyễn Phong nhặt ngay một tảng đá lên, đập vỡ nó để tạo thành một cạnh sắc, từ từ chặt đứt một thân tre. Công việc này cũng tốn khá nhiều thời gian, mãi cho đến gần trưa Nguyễn Phong mới tạo ra được hai cái ống đựng nước tiêu chuẩn. Múc đầy nước vào trong ống, Nguyễn Phong quay lại hang động, đặt một ống ngay trước mặt con hổ. Nhưng có lẽ là do quá mệt mỏi, con hổ vẫn không thể mở mắt ra, Nguyễn Phong chỉ còn cách đổ nước vào mồm con hổ, giúp nó duy trì sự sống.
“Ọc ọc ọc…..”
Tiếng sôi bụng vang lên, thân thể cũng đã lên tiếng yêu cầu Nguyễn Phong bù đắp lại năng lượng cho bản thân. Nguyễn Phong lúc này mới đi ra ngoài, tạo ra vài cái bẫy đơn giản từ dây leo cùng cành cây khô, chỉ một lúc sau hắn đã bắt được hai con thỏ rừng, lại trải qua một quá trình chế biến cẩn thận, hai con thỏ rừng đã trở thành món thịt nướng vàng rụm, tuy hương vị không quá thơm ngon, nhưng có thể làm đầy cái dạ dày, đối với Nguyễn Phong lúc này đã là rất tốt.
Giải quyết sạch sẽ một con thỏ nướng, Nguyễn Phong sách con thỏ còn lại vào trong hang động, bắt gặp con Phong sí hổ lúc này đã mở mắt ra, đang gầm gừ vài tiếng với Nguyễn Phong. Đặt con thỏ nướng trước mặt con hổ, Nguyễn Phong lúc này mới lùi sang một bên nghỉ ngơi, còn con hổ thì không có chút nào ngần ngại, ngấu nghiến chén sạch con thỏ rừng mà Nguyễn Phong đã chuẩn bị cho nó. Sau khi đã ăn no nê, con hổ lại nằm gục xuống, thi thoảng tự liếm vài vết thương trên chân và eo, đôi mắt nó vẫn luôn nhìn chằm chằm vế phía Nguyễn Phong. Đừng nghĩ con hổ chỉ là một động vật vô tri không biết gì, thực ra hồn thú đã sống đến bốn năm trăm năm, linh trí cũng đã bắt đầu được khai mở, đã có thể phân biệt được cách đối xử của đối phương với mình ra sao, từ đó mà biết cách đối xử lại. Con hổ tuy không quá thông minh, nhưng lúc này cũng hiểu được, nhờ có Nguyễn Phong nên nó mới giữ lại được mạng sống. Ánh mắt nó nhìn Nguyễn Phong, mang theo một chút khó hiểu, một chút cảnh giác và cả một chút cảm kích. Còn Nguyễn Phong, ánh mắt hắn nhìn con hổ lúc này ẩn chứa sự quan tâm, giống như đã xem đối phương là bằng hữu.
Hai ngày tiếp theo, con hổ vẫn từ từ khôi phục sức lực, còn Nguyễn Phong ngày nào cũng đi săn thú rừng và nướng lên làm thức ăn cho cả hai. Đến ngày thứ ba, vết thương của Nguyễn Phong lại phát tác, khiến cho hắn lên cơn sốt cao. Con hổ lúc này đã khôi phục được hoàn toàn sức lực, cho nên cũng không còn nằm yên một chỗ. Có lẽ cũng nhận ra được tình hình không ổn của Nguyễn Phong, con hổ lúc này mới đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng dụi dụi đầu vào thân thể Nguyễn Phong, chỉ thấy hắn nóng bừng bừng, khác hẳn mọi hôm. Con hổ này có vẻ cũng thông minh, nhận ra được nhu cầu bức thiết về nước của Nguyễn Phong trong lúc này, vì vậy cũng bắt chước hắn, mang ống đựng nước ra ngoài, lấy về một ống đầy nước.
Nguyễn Phong tuy sốt cao, nhưng thần trí vẫn còn nhận biết được sự việc xung quanh, thấy con hổ tha về một ống nước, liền đỡ lấy ống nước uống một hơi cạn sạch. Sau khi được uống một ngụm nước, cảm giác nóng bỏng trong thân thể Nguyễn Phong cũng từ từ giảm bớt, nhưng không có tắt lụi hoàn toàn, mà giống như lửa cháy liu riu, âm ỷ thiêu đốt trong cơ thể hắn. Con hổ lại dụi đầu vào người Nguyễn Phong, cảm giác được nhiệt độ cơ thể hắn đã giảm đi một chút, cũng biết cách này có hiệu quả, bèn chạy ra ngoài lấy về thêm một ống nước nữa. Lần này Nguyễn Phong không có uống nước, mà chỉ dùng ống nước này rắc đều ra xung quanh cơ thể, tạo ra một lượng thủy nguyên tố trong không khí. Vận dụng phương pháp hấp thu nguyên tố, Nguyễn Phong hấp thu hết chỗ thủy nguyên tố này, theo từng vòng vận chuyển quanh kinh mạch, từ từ làm dịu đi huyết nhục đang nóng bỏng, cân bằng lại trạng thái của cơ thể, sau đó ngủ thiếp đi. Con hổ lúc này vẫn túc trực cạnh chỗ Nguyễn Phong nằm, cẩn thận canh gác cho hắn ngủ yên.