Bưu Hãn Dân Quê

chương 33: hồi thôn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong phòng nhỏ lửa còn cháy bùm bùm, phản chiếu ngoài cửa có thể nhìn đến ánh lửa.

“Tam Mộc.”Hắc Muội hô lên một tiếng đẩy cửa mà vào, nàng không hy vọng lại bị lợi kiếm đe doạ cổ họng một lần nữa.

Người nọ khẽ tựa vào đống cỏ khô đối với hướng cửa nhìn lại, cũng không nói.

Hắc Muội nhìn hắn nói, “Đói bụng không?”

Nói xong liền từ trong lòng lấy ra một cái túi khoai lang, vẫn còn nóng , nhét vào trên tay hắn, “Cho, ăn đi!”

Mặc dù là ăn khoai lang như bộ dáng hắn vẫn tao nhã như trước, nhìn xem Hắc Muội ngẩn người .

“Đợi tối rồi, trên đường không có người chúng ta xuống núi, bất quá ngươiđáp ứng ta, mấy ngày ở nhà của ta dưỡng thương ngươi cái gì cũng phảinghe ta a!”

Miệng hắn quyến rũ ra một tia cười lạnh, phảng phất như hoa anh túc nở rộ, “Liền như vậy sợ bị ta liên lụy ?”

Hắc Muội thấy khóe môi hắn có ý cười chọc cho nổi giận, “Có thể không sợsao? Cha mẹ, bọn muội muội ta một nhà nếu như bị quan phủ biết chúng tacòn có thể sống được sao?”

Nói xong thở phì phì ngồi ở một bên thêm củi đốt hỏa.

Hắn cũng không lên tiếng , cúi mắt, một bộ dạng cô tịch.

Hắc Muội lại mềm lòng , nghĩ đến kiếp trước xem qua lịch sử, mấy vu khởinghĩa vũ trang hoặc là bỏ mạng hoặc là có thêm thâm cừu đại hận, có lẽlời nàng vừa nói tổn thương đến hắn .

Vì thế lại nhẹgiọng nói, “Ngươi yên tâm, ta sẽ giấu ngươi tốt, sẽ không để bất luận kẻ nào phát hiện ngươi, chỉ cần ngươi không ra khỏi phòng ta đã an bài,người trong nhà của ta cũng sẽ không phát hiện ngươi, ngươi cứ an tâmdưỡng thương đi!”

Vốn Lâm Tam Mộc suy nghĩ sao khi khoẻlại nên đi con đường nào, kết quả bỗng nhiên nghe được Hắc Muội nói mộtphen, trong lòng kỳ thực đã cảm giác được cô gái cũng không lớn này làđang an ủi hắn, bỗng nhiên cảm thấy nha đầu da đen trước mắt này thật sự là thú vị.

“Thế nào, ngươi đây là muốn bảo vệ ta .”

“Đúng vậy, “Hắc Muội gật gật đầu, “Hướng về một trăm lượng bạc ta cũng phải chiếu cố ngươi cho tốt a!”

“Thật thẳng thắn!”

“Có câu quân tử ái tài!”Hắc Muội liếc nhìn hắn một cách tinh quái nói.

“Hiện tại không sợ ta ?”

“Ai sợ chứ, ta khi nào thì sợ ngươi a!”Hắc Muội sốt ruột phản bác.

Tam Mộc cũng không nói liền như vậy nhìn thẳng Hắc Muội, nhìn xem nàng dầndần cúi đầu, trong miệng vốn còn nói đúng lý hợp tình dần dần biến thành nhỏ giọng nói thầm.

Rốt cục đợi cho trời hoàn toàn tối, Hắc Muội nghĩ lúc này xuống núi, lại đi gần canh giờ mới đến thôn, khiđó người trong thôn hẳn là đã ngủ hết rồi!

Mùa đông dân quê ngủ đặc biệt sớm, ăn cơm chiều tắm rửa xong liền lên giường sưởi ấm .

Vừa ra phòng ở, Hắc Muội liền dọa nhảy dựng, bên dòng suối nhỏ chỗ đặt xáccon hươu có hai con gì đang cắn xé , cả mặt đất phản chiếu bạch quangvừa thấy, là hai con giống chó lại không giống lắm.

Là chó sói !

Hắc Muội trước kia gặp qua một lần, hai con chó sói quay nhìn về phía cổng tre chỗ hai người đứng cúi đầu thở hổn hển tới gần.

Hắc Muội cấp tốc kéo cung , liền bắn hai mũi tên ra, chính giữa người chósói, nhất thời ngao ngao kêu loạn, mặc dù trúng một tên nhưng hai chósói vẫn như hổ rình mồi đối với hai người.

Hắc Muội mộtphen đỡ lấy phần eo Lâm Tam Mộc, “Chúng ta đi mau, chó sói đều kết bạnmà đi , một hồi khẳng định còn có con khác tìm đến.”

Lâm Tam Mộc không luống cuống, đứng tại cửa giơ tay đến bên miệng thổi mộttiếng huýt sáo, Hắc Muội không biết hắn đây là muốn làm gì, bỗng nhiênchỉ chốc lát sau liền có một con ngựa cao to chạy vội tới, chính là conngựa trắng lần đầu tiên Hắc Muội gặp hắn hắn đã cưỡi.

“Mau lên ngựa!”

Hắn nhảy lên ngựa liền giơ tay hướng Hắc Muội.

Nàng thực không nghĩ ngựa của hắn thế nhưng giấu ở chung quanh, đang muốnlôi kéo lên ngựa bỗng nhiên nói, “Ngươi đợi chút a!” Xoay người chạy đến bên cạnh cầm một nhánh tùng đung đưa trên cây cột vào đuôi ngựa, thếnày mới lên ngựa.

“Ngươi vẫn sợ người đuổi giết của tađến thôn các ngươi à?”Hắn hỏi, vừa thấy Hắc Muội đem cành cây cột vàođuôi ngựa hắn đã biết nàng muốn lợi dụng nhánh cây quét dấu chân ngựa.

Hắc Muội gật đầu.

“Vậy không bằng làm càng triệt để”, nói xong hắn xé vạt áo có vết máu trênngười, lại lấy cung tiễn của Hắc Muội, đem vạt áo đặt trên đầu tên, quay đầu giương cung bắn về phía chó sói.

Hai chó sói nàytuy rằng lúc trước đã trúng một tên của Hắc Muội, nhưng cũng không phảingay bộ phận trọng yếu hơn nữa chó sói trời sanh tính bảo hộ, chưa tắtthở tuyệt không chịu rời đi miếng mồi, cho nên chúng nó vẫn canh giữ bên cạnh xác con hươu.

Lâm Tam Mộc giương cung bắn tên thẳng ra sau lưng chó sói, vạt áo mang theo vết máu cột vào mũi tên ở phía sau chó sói đung đưa.

“Ngươi là muốn cho kẻ truy giết ngươi nghĩ ngươi đã nằm trong bụng chó sói?”

Hắc Muội hỏi.

Hắn gật đầu, vừa đưa cung cho Hắc Muội chợt nghe trên núi vang lên từng đợt tiếng tru.

“Đi mau, đàn sói sắp tới !”

Hắc Muội nói xong, thúc giục rời đi, Lâm Tam Mộc nói, “Ngồi yên. “Lôi kéo dây cương tung vó ngựa chạy đi.

Ban đêm khe núi bởi vì trên đất tuyết trắng phản chiếu một loại ánh sángmàu lam nhạt, cây cối trầm mặc đứng lặng , nhất nhất lui về phía sau .

Hắc Muội ở phía trước bị gió núi thổi vào mặt lạnh lẽo, cảm giác mũi đều sắp bị đông lạnh.

Phía sau Lâm Tam Mộc bao nàng vào trong cái chăn.

Thẳng đến chạy thật xa ngựa mới dần dần chậm lại, hai người dần dần ở trên lưng ngựa từng bước xuống núi.

Bởi vì có ngựa nhanh rất nhiều, không đến một canh giờ hai người liền đến chân núi.

Dưới núi Đại Diệp thôn Đại Diệp giờ phút này vạn vật yên lặng, không có mấynhà còn đèn đuốc, người trong thôn đã tiến vào mộng đẹp.

Hắc Muội kêu Lâm Tam Mộc xuống ngựa đi bộ, lại dùng chăn bao toàn thân hắn lại.

Lặng lẽ vào trong nhà, Hắc Muội lập tức kêu hắn đến cuối phòng giấu đi, chính mình dắt ngựa trắng đến phòng củi ở cùng con la.

Nàng vừa mở cửa ra, cha nàng liền ra khỏi phòng , tối om nhỏ giọng hỏi, “Hắc Muội ngươi đã về.”

Hắc Muội vội vàng thấp giọng đáp, “Cha, không phải kêu cha ngủ trước đi sao, đừng đánh thức nương.”

“Có muốn ăn hay không , trong bếp còn có tô mì chừa cho con.”

“Đã biết, cha mau ngủ đi.”

Nhìn cha vào phòng đóng cửa lại, nàng nhanh chóng ra cửa tìm Lâm Tam Mộc, “Mau đi theo ta.”

Nàng một đường lôi kéo hắn từ cửa lớn đi qua tây phòng lại xuyên qua một cái phòng nhỏ đi vào một phòng nhỏ khác.

“Chờ ta a!”

Hắc Muội nhỏ giọng nói, trở lại nhà chính lại vào phòng bếp, liền ở trong bếp lửa đốt đèn.

Mở cái nồi ra, bên trong là một tô mỳ sợi lớn, mặt trên còn có chút rau xanh cùng một cái trứng gà.

Nhìn xem Hắc Muội trong lòng ấm áp .

Nàng lại cầm cái tô chia ra phân nửa cho Lâm Tam Mộc, chính mình mới ăn như hổ đói.

Ăn xong sau đó cầm ngọn đèn cùng tô mì đến phòng Lâm Tam Mộc.

Gian phòng này kỳ thực cách vách tây phòng của tỷ muội Hắc Muội, cách thànhhai đoạn, mặt sau một nửa làm kho hàng, một nửa lúc trước bỏ không , sau đó dùng để bình rau trộn của tửu quán Duyệt Lai đưa tới, cửa sổ gianphòng này vừa vặn đối diện cửa phòng bếp.

Hắc Muội đi vào bên trong nhanh chóng đóng cửa lại, đặt tô mì xuống nói, “Nhanh ăn đi!”

Nàng bắt đầu xếp mấy cái thùng dựng đứng, mấy cái thùng này đều làm từ mấy miếng gỗ bằng phẳng, hợp lại thành một cái giường .

Lâm Tam Mộc nhìn tô mì lại nhìn Hắc Muội ra sức chuyển thùng trong lòngkhông khỏi nghĩ đến lời nói cử chỉ của nha đầu này từ lần đầu tiên gặpmặt đến bây giờ, cong khóe môi, nói, “Ngươi thật sự chỉ có mười batuổi?”

“Qua năm sẽ mười bốn !”Hắc Muội cũng không quay đầu lại nói.

Xếp xong giường, thấy hắn còn đang ăn mì từ từ , thúc giục, “Tam Mộc côngtử, ngươi có thể đừng dùng phong cách công tử như vậy a, nhanh ăn xongrồi tắm rửa ngủ đi.”

Nói xong cũng không chờ hắn nói cái gì nữa, liền ra khỏi phòng, cũng không lấy đèn, sờ soạng đi vào tâyphòng, sợ đánh thức Béo Nha cùng Tứ Nha, nhẹ nhàng mở tủ quần áo từ bêntrong lấy ra một cái chăn đến đưa phòng ở.

Nàng lại cầm ngọn đèn tiến vào bếp, chính mình nấu nước ấm tắm rửa, thế này mới xách nửa thùng nước ấm đến gian phòng ở đó.

Vừa vào cửa nhìn thấy hắn đang cởi quần áo.

Thấy Hắc Muội tiến vào tay nhất thời dừng một chút, Hắc Muội lại mắt sắcnhìn trên băng vải lại có vết máu, “Ta xem xem, khẳng định là lúc cưỡingựa miệng vết thương lại bị rách.”

Nói xong trực tiếp kêu hắn ngồi ở mép giường, “Ngươi ngâm chân, ta băng lại cho ngươi.”

Lâm Tam Mộc hất tay nàng ra, thản nhiên nói, “Không cần, ta tự mình làm, ngươi đi ra ngoài đi!”

Hắc Muội nhìn hắn lặng im nhất thời không biết nói cái gì , có chút buồnbực nói, “Ngươi người này thế nào như vậy, trở mặt so với thoát quần còn nhanh, lười quản ngươi.”

Nói xong nàng trực tiếp ra khỏi phòng đóng cửa rời đi.

Kỳ thực kiếp trước là vận động viên Hắc Muội đối với chuyện thương thế hết sức coi trọng , thật đúng là không thèm để ý thân thể khác phái cái gì, huống chi nàng hiện tại cảm thấy chính mình tuổi cũng nhỏ không sao cả .

Đi ra ngoài cửa Hắc Muội có chút không hiểu, trong lòng nghĩ người nàytính tình có phải cùng bề ngoài tỉ lệ thuận , nàng còn lười hầu hạ hắn,hôm nay bận bịu suốt một ngày nàng rất mệt mỏi a.

Bò lên giường, mò vào trong ổ chăn, bên người Tứ Nha và Béo Nha ngủ rất say, trong chăn vô cùng ấm áp.

Lúc này nàng mới cảm giác được toàn thân mệt mỏi thật sự, đầu óc còn không kịp nghĩ cái gì cũng đã mơ màng đi vào giấc ngủ .

Trong gian phòng cách vách Lâm Tam Mộc đang từ từ mở băng vải ra, có chútngoài ý muốn phát hiện thủ pháp Hắc Muội giúp hắn băng bó rất chuyênnghiệp , thật sự không giống là một cái nha đầu sơn dã, nhưng nàng lạiquả thật là nha đầu sinh trưởng ở nông thôn, lại nghĩ đến từ lúc gặpnàng nhìn thấy đủ loại biểu hiện của nàng thật là có chút không hiểu.

Nói thật hắn còn chưa gặp một nữ nhân thấy tướng mạo mình mà không có vàiphần kính trọng , đương nhiên Hắc Muội bây giờ còn không tính là nữnhân, nhưng nàng hiển nhiên cũng không có để ý tướng mạo hắn, điểm nàythật ra làm cho hắn cảm thấy có chút an tâm.

Kỳ thực đến nhà nàng dưỡng thương cũng là lựa chọn bất đắc dĩ.

Lại thoa thuốc cột chắc miệng vết thương, chân ngâm nước cũng đã muốn lạnh , hắn liền lên giường ngủ.

Thùng gỗ xếp thành giường cũng bằng phẳng, một giường lớn chăn bông nửa đắpnửa lót , mặt trên còn đè cái chăn, hắn nghĩ đổi đến một nơi xa lạ màđơn sơ như vậy sẽ ngủ không được, lại không biết rất nhanh hắn liền rơivào cõi mộng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio