Giao Bạch choáng váng.
Móc khóa? Để treo chìa khóa, chìa khóa, để mở lồ ng, lồ ng...
Đệt, ngậm đi.
Thích Dĩ Lạo biết thừa điện thoại bật loa ngoài nên dặn dò Chương Chẩm trước, xong là đến phiên cậu. Còn đưa ra loại chuyện này, điên rồi sao.
Lão bin thái này, tối qua chẳng những kéo cậu xuống nước mà hôm nay còn buộc cho cậu cục đá, không cho cậu lên bờ.
Giao Bạch không rung chân nữa, trong đầu lại đang điên cuồng tưởng tượng.
Thật ra cậu cũng không tưởng tượng cái gì, chỉ là cảnh Thích Dĩ Lạo mặc sơ mi trắng quỳ gối bên chân cậu, cầm lồ ng kim loại lên, cầu xin cậu mở khóa lồ ng.
Phía trước truyền đến hô kinh ngạc.
"Bạch Bạch, em chảy máu mũi!" Chương Chẩm liên tục liếc kính chiếu hậu.
"Không sao, em nóng trong người, khô hanh ấy mà." Giao Bạch dùng một tay bịt mũi, tay kia bình tĩnh tìm giấy ăn, "Anh cứ lái xe đi, nhìn đường cẩn thận."
Giọng nói quan tâm trầm thấp và từ tính đột nhiên truyền đến từ bên cạnh: "Sao lại chảy máu mũi?"
Điện thoại vẫn đang trong trạng thái kết nối.
Giao Bạch đơ mặt cúp máy. Lão bin thái, anh bảo tôi mang móc khóa tới công ty gặp anh, tốt nhất đừng là đưa chìa khóa lồ ng cho tôi, mà chỉ do tôi nghĩ nhiều thôi.
Nếu không...
Trong lỗ mũi Giao Bạch chảy ra càng nhiều chất lỏng hơn, con mẹ nó nếu không anh nhất định phải để ông đây mở khóa cho anh! Còn phải mặc sơ mi trắng!
.
"Haizz."
Cầm máu xong, Giao Bạch dựa lưng vào ghế, thở dài một hơi.
Chương Chẩm vốn đang lo lắng về việc em trai mình chảy máu mũi, nhưng bây giờ nghe thấy tiếng thở dài của cậu lại càng sầu lo hơn, không kìm được mà nhìn kính chiếu hậu: "Có phải do việc học tập có quá nhiều áp lực không?"
"Chẳng phải đã bảo anh lo lái xe đi à?" Giao Bạch liếc mắt.
Chương Chẩm tủi thân: "Anh chỉ là lo lắng cho em thôi mà."
Giao Bạch cảm thấy tội lỗi trong một hai giây: "Có áp lực, nhưng nó vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng được."
"Không thì đổi nguyện vọng của em đi? Tuyến tuyển chọn của Đại học Y không hữu hảo với em." Chương Chẩm chưa từng đi học, kinh nghiệm sống của anh không thể truyền lại cho em trai, gần đây anh nghe ngóng tư liệu của tất cả trường đại học ở Tây Thành, phí tế bào não nghiên cứu, còn hỏi một người bạn nữ đã có nhiều năm làm việc trong ngành giáo dục.
"Rất khó vào Đại học Y, bài vở còn nghiêm ngặt. Vào được rồi thì phải học lên trên, học rất nhiều năm. Bây giờ đa số bệnh viện cơ bản đều yêu cầu cấp bằng bác sĩ, thạc sĩ khá ít. Anh sợ em gian khổ học xong ra trường thì tóc tai đã không còn nữa."
Giao Bạch: "..."
"Anh à, học y là ước mơ của em." Cậu ngáp một cái.
Chương Chẩm dừng lại rồi nói một cách nghiêm túc: "Được rồi, em cứ đi học đi, tóc rụng mất thì anh dẫn em đi trồng tóc, không tìm được việc làm thì anh tìm mối quan hệ cho em."
Giao Bạch co giật khóe miệng. Nhất định đừng, bác sĩ đấy, nào dám dựa vào mối quan hệ để tiến vào bệnh viện chứ, đây chẳng phải là hại người à.
"Không cần lo xa như thế, xe tới trước núi tất có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Hơn nữa, em tràn đầy tinh thần chiến đấu vì tương lai của mình." Giao Bạch nhìn gương chiếu hậu, nở nụ cười với Chương Chẩm, "Tin tưởng em chút đi anh."
Chương Chẩm đỏ mặt, anh ba cũng bảo anh tin tưởng Bạch Bạch.
Anh biết mình nên làm như vậy, nhưng vẫn sẽ bận tâm cái này lo nghĩ cái kia.
Ông trời đã dẫn đường cho anh, để anh nhặt lại những ký ức tuổi thơ đã mất.
Còn cả em trai anh đứng bên cạnh phần ký ức đó.
Điều này quá quý giá đối với Chương Chẩm, anh không khống chế được mà muốn trao tất cả những gì mình đã tích lũy được suốt bao năm cho em trai, cố gắng hết sức để khâu lại vết thương do năm tháng tàn nhẫn cắt đứt.
Nếu anh không có thứ em trai cần, vậy anh sẽ tìm mọi cách để có được nó.
Xe chạy hết con đường núi rồi dừng bên bảng chỉ đường. Chương Chẩm nhìn về sau: "Thế em nói cho anh biết, tại sao em lại thở dài?"
Giao Bạch im lặng.
Chuyện này cậu phải nói thế nào? Chẳng lẽ muốn cậu đáp rằng, cậu tưởng tượng đối xử với lồ ng trong mộng giống bạn trai trong mộng ngày xưa, hiện tại nóng lòng muốn chụp ảnh rửa ra, đóng khung đặt trên bàn, một ngày ngắm ba lần?
"Em thở dài là vì cảm thấy," Giao Bạch bịa lung tung, "Trông anh ba lúc nào cũng mệt mỏi, dáng vẻ như bị rút cạn sinh mệnh ấy, thứ đồ chơi quyền lực thật biết hút máu người."
Chương Chẩm lập tức nghèo vốn từ. Sự mệt mỏi của anh ba đa phần là về mặt tinh thần, về tâm lý, nhưng anh phải giải thích với Bạch Bạch thế nào?
"Có đôi lúc, không phải em muốn nắm lấy quyền lực, mà là quyền lực đang đẩy em đi." Chương Chẩm ậm ờ nói.
Giao Bạch tỏ vẻ như hiểu mà không hiểu: "Anh ba bị ép thượng vị ạ?"
Mí mắt Chương Chẩm giật giật, chủ đề này mẫn cảm, hay là thôi không tiếp tục. Anh hắng giọng: "Rất phức tạp, trước tiên không nói nữa, anh đưa em đến trường."
Giao Bạch không truy hỏi kỹ càng sự việc.
Con đường đi tới địa vị cao của Thích Dĩ Lạo nhất định là gian nan nhất trong cái giới của hắn.
Tại sao,
Một đống bài vị ở nghĩa trang sân sau là minh chứng cho điều đó.
Không ai có thể cạnh tranh với hắn.
Nhưng hắn chết sớm.
Giao Bạch cúi đầu móc móng tay, lúc lau máu đào thì bị dính vào tơ máu, đã đông lại, đầu ngón tay cậu móc toàn là mùi tanh. Cậu chán ghét đi tìm giấy ướt để lau.
Biết đâu nếu thanh sắt mỏng của con mèo rơi mất, Thích Dĩ Lạo có thể sống?
Độ sinh động mà tăng thì đều dễ nói cả.
Nhưng mẹ kiếp, cậu đã sống ở Tây Thành gần nửa năm rồi, tuần nào cũng đến Lan Mặc Phủ ở, đọc hết mấy quyển sách ngoại văn viết tay, cũng đã đọc mười mấy hai mươi trang kinh thư, bị phạt chép phạt đến mức cắn ra vài dấu răng trên thước, mà độ sinh động của Thích Dĩ Lạo vẫn tăng lên cực chậm.
"Đúng rồi, Bạch Bạch, anh ba bảo em mang cái móc khóa gì kia đi làm gì?" Chương Chẩm khởi động xe, anh đang cao giọng nói với vẻ mặt buồn bực.
Giao Bạch hoàn hồn, nói dối không chớp mắt: "Có thể là nội dung mới trong lớp răn dạy đấy."
Chương Chẩm không hiểu: "Cái gì?"
Giao Bạch chậc lưỡi, Chương mỹ nhân hát nhạc thiếu nhi trên mũi đao, vừa dũng mãnh vừa đơn thuần.
"Móc khóa là dùng để trừng phạt khi đọc sai." Giao Bạch không biết ngại mà bôi đen Thích Dĩ Lạo, "Cắn chặt, hoặc là lúc phạt chép thì hạ eo, thả vào hõm eo lõm xuống, không cho phép để rơi."
Cậu nuốt hết xuống những lời chưa thốt ra, nói nữa sẽ bị lố, quá giả. Như bây giờ là vừa vặn, có thể làm chấn động Chương mỹ nhân, còn có thể khiến anh tin tưởng.
Khuôn mặt Chương Chẩm đỏ đen lẫn lộn. Chẳng phải anh ba chỉ động thước à? Sao lại thay đổi rồi.
Thay đổi cũng... Bình thường.
Cuối năm ngoái, trạng thái của anh ba thật sự không tốt. Thời điểm ở Hi Viên, anh tìm cho anh ba mấy người, đó là lần cuối cùng. Sau đó anh ba tìm được Bạch Bạch, vẫn luôn dùng cậu.
Năm nay đã trôi qua được mấy tháng, Bạch Bạch phá vỡ kỷ lục của Khương Yên, các anh em đều đang đánh cược xem cậu có thể sống qua mùa hè không. Anh ba hẳn là đã ngán, chẳng qua không tìm được người thay thế ưng ý hơn nên giữ cậu lại, sử dụng các kiểu chơi đa dạng lúc nghỉ giữa giờ.
Không được.
Không được không được. Chương Chẩm siết bàn tay cầm lái, anh phải tìm cơ hội xem xét ứng cử viên cho anh ba, để Bạch Bạch nhà anh từ chức công việc đó.
Chương Chẩm nhìn lướt gương chiếu hậu, khi nhắc tới móc khóa, hình như Bạch Bạch không có chút hoảng loạn nào, thậm chí còn hơi, mong đợi?
Một suy nghĩ nhảy ra từ đáy lòng Chương Chẩm, không hề có điềm báo trước, trời long đất lở. Động tác đánh vô-lăng của anh cũng bị kẹt: "Bạch Bạch, có phải là em..."
Giao Bạch đối diện với anh qua kính chiếu hậu, ánh mắt dò hỏi.
Chương Chẩm cong môi: "Không có gì, anh muốn hỏi em tuần này có thi thử không."
"Có ạ." Giao Bạch buồn ngủ.
Chương Chẩm nâng cửa sổ phía cậu lên, chỉ chừa một khe hở nhỏ: "Thế em nhớ chăm chỉ ôn tập."
Chiếc xe yên tĩnh lại.
Chương Chẩm nhìn thẳng phía trước, lông mày anh tuấn cau chặt. Là anh cả nghĩ quá rồi, tuy Bạch Bạch yêu thích đồng tính, cũng đang ở độ tuổi hồ đồ bốc đồng, trẻ trung mạnh mẽ, đụng một cái là có thể nhiệt huyết sôi trào, nhưng ở trước mặt anh ba, em ấy cũng chưa từng xuất hiện hiện tượng đỏ mặt tía tai không dám nhìn thẳng.
Anh ba dùng em ấy lâu như vậy, cũng chẳng qua là trong chuyện đọc sách thôi. Chắc chắn không thể trộn lẫn những thứ khác.
Không hiểu sao, Chương Chẩm nghĩ vậy song vẫn cảm thấy có điểm rất vi diệu. Giống như... Có điều gì đó mà họ không chia sẻ với anh, chỉ là bí mật của riêng họ.
Chương Chẩm nhẫn nhịn cả đường, khi sắp đến Trung học Số , anh vừa chờ đèn xanh đèn đỏ vừa đánh thức em trai ngồi sau: "Bạch Bạch, em có muốn yêu đương không?"
Giao Bạch đang ngái ngủ lập tức tỉnh táo lại: "Yêu đương gì chứ, còn thi vào đại học kìa."
"Ý anh là chuyện tương lai ấy." Chương Chẩm tùy ý hỏi, "Bạn đời lý tưởng của em là dạng gì?" Anh trấn an một cách giấu đầu hở đuôi, "Đừng căng thẳng, anh nghĩ tới chuyện này nên mới hỏi em thôi."
Giao Bạch lười phỏng đoán Chương Chẩm đọc tin tức xã hội gì, hay là bị cảm xúc con cái yêu sớm từ người xung quanh ảnh hưởng tới, thành ra mới bận tâm vấn đề tình cảm của cậu. Cậu chầm chậm đáp: "Chưa từng suy nghĩ kỹ chuyện này, có lẽ là lớn tuổi hơn em chút."
Chương Chẩm nghẹn cả họng: "Lớn hơn một chút là sao?"
Giao Bạch đặt cặp sách bên cạnh lên đùi: "Trong vòng năm tuổi." Chắc thế.
Chương Chẩm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Anh ba lớn hơn Bạch Bạch hơn một giáp.
"Em đã từng thử với con gái chưa?" Chương Chẩm chú ý tình hình giao thông, theo hệ thống định vị hướng dẫn đi tới trường Trung học Số .
Giao Bạch chậc một tiếng, thử cái gì chứ, là kẻ mạnh trong cảnh giới lý tưởng nhưng là kẻ yếu trong hiện thực, cả nam lẫn nữ đều chưa thử bao giờ. Cậu mập mờ hỏi ngược lại: "Anh, anh thì sao?"
Chương Chẩm không lên tiếng.
Cầu vồng trên avatar xấu hổ nép vào nhau.
Tên gọi tắt —— thẹn thùng kiểu xử nam.
Giao Bạch chống trán, xem như đã yên tĩnh lại. Cậu chỉ nhận một người anh, thế mà còn có thể cảm nhận được nỗi hoảng sợ khi bị thân thích bạo kích, cũng tuyệt lắm.
.
Vào buổi sáng, Giao Bạch tìm bạn học mượn sạc dự phòng để nạp điện, điện thoại vừa được bật là cậu nhắn Thẩm Nhi An.
- Cậu vào nhóm chat của lớp, tìm bạn nữ cùng bàn lúc trước của tôi, bảo cậu ta kết bạn với tôi.
Khung trò chuyện không có động tĩnh gì.
Giao Bạch rút tin nhắn kia về, đổi một tin khác.
- Hôm nay Trung học Số có thi thử không?
Lần này có động tĩnh.
Thẩm thiếu gia trả lời một chữ: Có.
Giao Bạch ăn kẹo dẻo hamburger mà bàn sau cho, quay người chặn hướng cửa phòng học, lén lút trò chuyện với Thẩm Nhi An.
Cao Qua: Vậy cậu thi thế nào?
Thẩm: Khi nào có kết quả của từng môn, tôi sẽ gửi cho cậu đầu tiên.
Cao Qua: Được, tôi sẽ chờ. Bây giờ có thể giúp tôi liên lạc bạn nữ cùng bàn năm ngoái của tôi, bảo cậu ấy add tôi không?
Thẩm: Chat với tôi thêm một lát.
Cao Qua: "..."
Giao Bạch biết Thẩm Nhi An cô độc hơn trước đây nhiều, người bạn Lương Đống vào cục cảnh sát, còn người bạn kết giao sau này là cậu lại ở Tây Thành. Thẩm Nhi An của giai đoạn hiện nay thuộc thời kỳ mỹ cường thảm đỉnh cao.
Không chờ Giao Bạch hồi đáp, Thẩm Nhi An đã bắn tin nhắn oanh tạc cậu.
Thẩm: Cậu đã nói phải chuẩn bị cho kỳ thi.
Thẩm: Năm nay đã trôi qua hơn nửa, thời gian còn lại không nhiều lắm, cậu không tìm tôi, tôi sẽ không quấy rầy cậu.
Thẩm: Nhưng suốt mấy tháng này, số lần cậu tìm tôi không vượt quá năm lần.
Thẩm: Không video, không gọi điện, chỉ có tin nhắn.
Thẩm: Trong đó còn có một tin được nhắn tập thể.
Khi trò chuyện trên mạng, Thẩm thiếu gia không nói lắp, tốc độ tay còn nhanh hơn, chốc chốc là một tin nhắn.
Giao Bạch chỉ kịp đọc.
Khi nhìn thấy ba chữ "nhắn tập thể", cậu nổi giận, phản bác Thẩm thiếu gia đang ngập oán khí.
Cao Qua: Tôi gửi tin nhắn tập thể cho cậu bao giờ?
Thẩm: Tiết Thanh Minh.
Sau đó còn chụp màn hình tin nhắn kia và gửi qua.
Giao Bạch gõ vài chữ, xóa, rồi lại gõ chữ, lại xóa.
Thẩm: Lời chúc là do chính cậu viết, nhưng cậu đã gửi cho rất nhiều người.
Lần này Giao Bạch không buồn gõ chữ gì nữa.
Vai chính đúng là vai chính, cách hơn trăm cây số mà như thể có Thiên Lý Nhãn ấy.
Quả thực Giao Bạch đã gửi lời chúc ấy cho tất cả mọi người trong điện thoại, còn cố tình nghĩ ra một tin thông dụng.
Rõ ràng là một hiện tượng rất bình thường, song với Thẩm Nhi An, chuyện này giống như bị bắt nạt vậy.
Cao Qua: Vậy là cậu muốn tính sổ với tôi à?
Thẩm: Không có.
Cao Qua: Không có thì cậu nhắc làm gì?
Thẩm: Tôi chỉ mong cậu tìm tôi nhiều hơn.
Thẩm: Biết việc học hành của cậu khá căng thẳng, nhưng lần này tìm tôi còn là vì người và việc khác, chúng ta tán gẫu hai phút, có thể chứ?
Cao Qua: Được thôi, hai phút.
Vì vậy Giao Bạch hàn huyên hai phút với Thẩm Nhi An, sau đó nhận được thông báo lời mời kết bạn của bạn nữ cùng bàn, cậu nhanh chóng thêm vào.
Giao Bạch thêm bạn nữ cùng bàn cũng là vì Thẩm Nhi An. Chỉ có điều cậu không thể nói ra chuyện này.
Giao Bạch muốn biết tình hình của Lễ Giác ở Trung học Số , cậu không thể để Thẩm Nhi An đi thăm dò được.
Nếu làm như vậy, chẳng phải là bảo Thẩm Nhi An để ý đến Lễ Giác sao? Ngộ nhỡ bị Lễ Giác phát hiện, pháo mừng trên giấy chứng nhận kết hôn của cậu ta có thể nổ suốt ba ngày ba đêm ấy chứ.
.
Giao Bạch tìm bạn nữ cùng bàn tán gẫu.
Bạn nữ cùng bàn cũng đang cần cù chăm chỉ, nói rằng mình muốn thi vào một trường đại học với người bạn thân nhất của mình, hai người đã hẹn trước rồi.
Nhắc tới bạn thân, tự nhiên sẽ nhắc tới Lễ Giác, hai người là bạn tốt nha.
Bạn nữ cùng bàn kể với Giao Bạch rằng, có lần cô và bạn thân đi dạo phố đã trông thấy Lễ Giác, định lên chào hỏi thì không ngờ có một người đàn ông đuổi theo rồi đội mũ cho cậu ta.
Hình ảnh đó rất lãng mạn.
Hôm sau bọn họ hỏi Lễ Giác, Lễ Giác nói đó là thân thích của cậu ta.
Bạn nữ cùng bàn: Bạch Bạch, gần đây Lễ Giác luôn thất thần, lên lớp cũng không chú ý lắng nghe, bị giáo viên nhắc nhở mấy lần. Bạn thân của tớ giúp cậu ấy học bù, sợ cậu ấy thi trượt, hừm.
Giao Bạch một lời khó nói hết, máu chó này hài hước quá.
Hào quang nhân vật chính của Lễ Giác thể hiện trong lĩnh vực tình cảm. Cậu ta có thể xác định người Thẩm Nhi An thầm mến thông qua ánh mắt Thẩm Nhi An nhìn chăm chú cô gái ấy.
Cậu ta giao hảo với người mà đối tượng mình thầm mến thầm mến, là yêu ai yêu cả đường đi, cũng là muốn mượn sức để có nhiều cơ hội tiếp xúc hơn với người mình yêu thầm.
Về việc thất thần,
Nếu cuộc gặp gỡ của Lễ Giác và Thẩm Nhi An ở bệnh viện năm ngoái đã chính thức bắt đầu tuyến tình cảm của họ, thì sau đó không lâu chính là cao trào của tuyến tình cảm.
Một bước ngoặt, vận mệnh tra công tiện thụ cứ thế bện xoắn lại với nhau. Tính cách thiết lập của hai nhân vật chính cũng được sinh ra vào thời điểm đó.
.
Trong tiếng ồn ào nghỉ giữa giờ, Giao Bạch hỏi tiểu trợ thủ: "Tôi có thể ngầm giở trò ở nút thắt trong tuyến chính không?"
[Không thể là tiếp điểm trọng đại.]
Giao Bạch đầy mặt "mẹ kiếp". Sắp tới là điểm tiếp xúc đầu tiên của tuyến chính, cũng là nút thắt lớn nhất trong toàn bộ truyện tranh.
"Vậy nếu tôi ám chỉ thì sao?" Giao Bạch chưa từ bỏ ý định.
[Phải xem mức độ. Một khi người chơi vượt quá giới hạn chính là làm trái quy tắc, sẽ bị phạt roi.]
Giao Bạch: "..." Tức là làm gì cũng không được chứ sao, cậu nào dám mạo hiểm. Lần trừng phạt trước đã mang đến nỗi ám ảnh sâu đậm cho cậu, chết tiệt.
Lúc chuông vào học reo lên, Giao Bạch nghe thấy âm thanh điện tử.
[Bị động tham dự, có thể.]
Giao Bạch ngừng lật sách giáo khoa, có nghĩa là khi chuyện xảy ra, tra công hoặc tiện thụ trong tình tiết đó chủ động tìm cậu nhờ giúp đỡ, cậu mới có khả năng can thiệp.
Có thể sao?
Giao Bạch nhớ lại nguyên tác, xác định rằng không có giải thích chi tiết, chỉ nằm trong ký ức của Thẩm Nhi An và Lễ Giác, một người là buồn nôn, vặn vẹo và trào phúng, một người là đau đớn, không hối hận, cùng tình yêu cố chấp.
Không trực tiếp viết cốt truyện, vậy thì không có gì tham khảo. Thừa dịp giáo viên còn chưa tới, Giao Bạch nhanh chóng nhắn tin cho bạn học nữ.
- Đây là số tớ đang dùng, cần gì cứ liên hệ tớ nhé.
Bạn nữ cùng bàn: Chắc chắn rồi!
.
Sau khi tan học, Giao Bạch được xe họ Thích đón đưa đến Thích thị.
Chương Chẩm dẫn cậu lên tầng.
Lúc thang máy đi lên, Chương Chẩm nhìn đứa em trai vẫn mặc đồng phục Trung học Số đứng bên cạnh mình, có loại cảm giác quái dị như người cha già sắp dẫn con vào lễ đường.
Giao Bạch đang suy nghĩ một đề bài, không chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của Chương Chẩm, tay cậu viết viết tính tính giữa không trung.
Chương Chẩm than thở, học sinh không dễ dàng.
Chờ thi đại học xong, anh phải xin phép anh ba, mang Bạch Bạch ra ngoài du lịch mới được.
"Bạch Bạch, Lương Đống ra ngoài rồi." Chương Chẩm nhớ tới chuyện này.
Dòng suy nghĩ giải đề của Giao Bạch bị cắt thành hai nửa: "Đã điều tra xong ạ?"
"Không phải." Chương Chẩm đáp, "Trước khi vào, cậu ta tìm luật sư cho mình, nộp đơn theo quy trình chính thức."
Giao Bạch không bất ngờ, trong truyện tranh, Lương Đống tốt nghiệp, gia nhập công việc kinh doanh của gia đình và làm rất tốt. Gã có dã tâm có mưu lược, chỉ tiếc là yêu Lễ Giác, đoạn tuyệt với Thẩm Nhi An vô địch trong giới kinh doanh, bị nghiền nát.
"Vậy sao cậu ta lại ra ngoài?" Giao Bạch hỏi.
"Người bạn khởi động lại vụ án của anh nói là có tiến triển mới." Chương Chẩm ôm lấy cậu, dựa thân thể cao lớn cường tráng lên, "Không tiết lộ cụ thể, bảo mật."
Giao Bạch đối diện cửa thang máy, xoa xoa vết bút ấn trên mặt, có lẽ có liên quan đến nhân vật then chốt lão Phan của vụ bắt cóc. Bắt được lão, để lại người sống, dù kẻ chủ mưu không bại lộ thì cũng có thể lòi cái đuôi.
Thang máy đến tầng cao nhất, Giao Bạch theo Chương Chẩm đi ra, hành lang trước mắt không một bóng người.
Chương Chẩm đã mời mọi người trong ban thư ký đi ăn tiệc, nên giờ ai nấy đều không có mặt.
"Bạch Bạch, móc khóa..." Chương Chẩm đứng ngoài phòng làm việc của anh ba, ngập ngừng nhìn em mình.
Giao Bạch cho anh một ánh mắt "yên tâm".
Không thể theo cùng nên Chương Chẩm đợi chốc lát, chắc chắn Bạch Bạch nhà anh thật sự bình tĩnh không sợ hãi rồi mới thông báo anh ba.
.
Văn phòng của Thích Dĩ Lạo theo phong cách tổng giám đốc xưa cũ thông thường, kích thước bằng sân bóng rổ, toàn bộ bức tường là cửa sổ kính kéo từ trần đến sàn, trang trí vô cùng đơn giản và trang nhã.
Không có một gốc thực vật nào.
Nội thất tông màu xám đen, đa số là kiểu dáng đường nét góc cạnh, cấm dục lại có mùi vị hòa thượng.
Thích Dĩ Lạo bảo Giao Bạch chờ trên sofa, hắn còn đang bận.
Giao Bạch cởi áo khoác đồng phục ném lên sofa, chỉ mặc áo ngắn tay đi tới đi lui. Khi cậu quay người lại, Thích Dĩ Lạo đã bỏ văn kiện xuống, tựa lên ghế nhìn cậu.
Giọng Thích Dĩ Lạo nhuốm vẻ mệt mỏi: "Buổi chiều thi môn gì?"
Giao Bạch không đi tới: "Toán học."
Nơi cổ họng Thích Dĩ Lạo phát ra ý cười: "Nhóc không thành vấn đề."
Đuôi lông mày của Giao Bạch bất giác nhiễm lên sự kiêu ngạo và đắc ý, đó là chuyện đương nhiên, cậu khá giỏi Toán.
"Tôi ăn cơm trước." Thích Dĩ Lạo chống một tay lên bàn làm việc rồi đứng dậy, tay kia đặt lên cà vạt, hai ngón cong lại trên nút thắt. Hắn muốn tháo cà vạt ra để thở lấy hơi.
"Tiểu Bạch." Tay Thích Dĩ Lạo vẫn đặt trên cà vạt nhưng không động đậy, hắn nói, "Giúp chú nới lỏng cà vạt."
Giao Bạch không nói nên lời mà chỉ nhìn hắn, không phải chứ, chuyện này cũng muốn mình giúp?
Thích Dĩ Lạo cười nhẹ nhàng phong độ: "Giúp chú một chút nào."
"Đây là lần đầu tiên tôi cởi cà vạt cho người khác." Giao Bạch nhếch môi, lộ ra răng nanh nhỏ, "Nhăn nhúm cũng đừng trách tôi."
Thích Dĩ Lạo nhìn cậu.
Giao Bạch tưởng Thích Dĩ Lạo sẽ nói gì đó như là nhăn thì không cần nữa, đổi cái khác, ai ngờ hắn cho một câu: "Nhăn thì là phẳng."
Tổng giám đốc bá đạo à, anh đánh rơi tính cách thiết lập rồi.
Giao Bạch vòng qua bàn làm việc, đứng trước mặt Thích Dĩ Lạo.
Thích Dĩ Lạo chống tay lên mặt bàn và khom lưng, mặt mày thả lỏng, tư thái lười biếng, dáng vẻ "Cậu cứ tùy ý".
Giao Bạch không nói dối, đây thật sự là lần đầu tiên cậu chạm vào cà vạt. Cà vạt của ông trùm thương trường, cảm giác nơi ngón tay đều là tâm huyết của nhà thiết kế cao cấp.
Không bao lâu sau, cà vạt bị Giao Bạch kéo lỏng ra, có bị kéo nhăn, mà cậu chẳng hề ngại ngùng.
Thích Dĩ Lạo cũng không để ý, hắn xoay một chiếc laptop trên bàn về hướng Giao Bạch: "Tự chơi một lúc đi."
Dứt lời, Thích Dĩ Lạo đi ra chỗ ghế sofa ngồi xuống, bắt đầu ăn bữa trưa.
Giao Bạch đâu có lòng dạ nào chơi máy tính, cậu nhìn con mèo trắng.
Bộ lông bị máu nhuộm đỏ như được chủ nhân cẩn thận tắm sạch, màu lông đã trắng ra không ít.
Nếu tắm thêm một chút, ngâm chốc lát, là có thể biến trở về màu lông trắng ban đầu.
Đang khôi phục giá trị nhan sắc.
Giao Bạch tiến về phía Thích Dĩ Lạo: "Anh ba, tôi mang móc khóa tới rồi."
Thích Dĩ Lạo ăn thức ăn, đôi chân dài được chiếc quần tây bao bọc tùy ý duỗi ra, cà vạt dưới cổ áo sơ mi nhăn nhúm, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ quý khí và tao nhã của hắn. Hắn bớt thời gian ra khích lệ: "Ngoan."
Giao Bạch với lấy áo khoác học sinh, lôi móc khóa ra từ trong một chiếc túi, còn rất mới, bên trên treo một con mèo trắng lông xù nho nhỏ.
Trùng hợp là trong cửa hàng vừa khéo có loại này, Giao Bạch lấy luôn.
Trên cổ mèo trắng còn đeo một quả chuông.
Giao Bạch lắc một cái, vang lanh lảnh.
Thanh âm kia rõ ràng và đột ngột trong văn phòng rộng lớn.
Thích Dĩ Lạo đặt đũa xuống, lấy giấy ăn lau môi: "Tôi đi súc miệng, lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp."
Giao Bạch lắc đầu, thật cuồng sạch sẽ.
Mà tối hôm qua còn hạ miệng với cậu, khi đó cậu chưa tắm đâu, còn mồ hôi nhễ nhại nữa.
.
Giao Bạch đợi không bao lâu, Thích Dĩ Lạo đã trở về văn phòng. Hắn đi không khom lưng, luôn đứng thẳng, bước chân không vội vàng, nhịp điệu đều đều, vững vàng. Giao Bạch vô thức nhìn quần tây của hắn.
Dưới ánh nhìn chăm chú của người trẻ tuổi, Thích Dĩ Lạo chậm rãi bước về phía cậu: "Ngẩng đầu."
Giao Bạch ngẩng đầu lên, ánh mắt dời lên trên bỗng khựng lại.
Trong tầm nhìn có thêm một chiếc chìa khóa bé.
Bị hai ngón tay thon dài thẳng tắp túm lấy, khẽ đung đưa giữa không trung.
—— độ cong như nụ cười mỉm trên môi ác ma.
Giao Bạch ngồi không yên bèn đứng dậy: "Anh ba, chìa khóa này là của cái khóa nào vậy?"
"Biết rõ mà còn hỏi." Thích Dĩ Lạo ngồi vào chỗ cậu vừa ngồi, giơ một tay lên rồi xòe lòng bàn tay ra, "Móc khóa."
Giao Bạch muốn tiếp tục giả vờ giả vịt, nhưng tay cậu không nghe lời, nhanh chóng đưa móc khóa tới.
Thích Dĩ Lạo cong ngón tay ngoắc con mèo nhỏ.
Giao Bạch nhìn con mèo lớn, nó đang meo meo rất nhỏ giọng với cậu.
Má ơi.
Meo rồi, khóc rồi.
Ngày này thật sự đến rồi!
Giao Bạch mừng phát khóc... Điều đó là không thể nào. Bởi vì độ sinh động không tăng, ha ha.
Tiếng chuông đang vang lên.
Thích Dĩ Lạo kéo vòng móc khóa ra, chậm rãi xỏ chìa khóa bé vào.
Khoảnh khắc này, thời gian như ngừng trôi.
Thích Dĩ Lạo cài xong chìa khóa, cầm trong tay, hắn rũ đôi mắt xám tối tăm, không biết đang suy nghĩ gì.
Bầu không khí ngột ngạt khó giải thích, rồi lại sục sôi. Giao Bạch muốn nói vài lời, chỉ thấy Thích Dĩ Lạo nghiêng nửa thân trên về phía trước, giơ móc khóa trong lòng bàn tay lên: "Cầm đi."
Giao Bạch không nhận.
Thích Dĩ Lạo ngước nhìn cậu hồi lâu, quơ quơ chìa khóa: "Nó là của nhóc."
"Thịch."
"Thình thịch."
Trái tim Giao Bạch đang nhảy lên, âm thanh chạy vào trong tai cậu. Cậu vươn tay ra lấy chiếc chìa khóa bé đang lắc lư, đầu ngón tay chạm đến, xúc cảm không lạnh mà âm ấm. Nhưng cậu lại như chợt thấy hối hận, đột nhiên cuộn tròn ngón tay.
Giây tiếp theo, đầu ngón tay của cậu nặng trĩu.
Móc khóa đã được đeo lên.
Trong khoảnh khắc ấy Giao Bạch như đang du lịch vũ trụ, thân thể lơ lửng, dc vọng của Thích Dĩ Lạo đang trên đầu ngón tay cậu, cảm giác này thật sự...
Không biết nói thế nào, dù sao cũng rất mới mẻ, nhịp tim của cậu còn chưa bình ổn lại.
"Tại sao lại cho tôi?" Giọng Giao Bạch trở nên khô khốc.
"Không muốn tự cầm, nhất thời không nghĩ ra nên đưa cho ai." Thích Dĩ Lạo nhẹ như mây gió, như thể thứ được đưa ra không phải chìa khóa giữ vật quan trọng, nếu mất rồi là kệ, "Để chỗ nhóc trước."
Giao Bạch cúi đầu nhìn Thích Dĩ Lạo, nhìn vào mắt hắn, cố gắng giấu kỹ tâm tư muốn dùng khóa mở lồ ng, để sắc mặt mình trông đứng đắn chút: "Vậy mỗi ngày anh mở khóa rất bất tiện nhỉ?"
Thích Dĩ Lạo khoác một cánh tay lên lưng sofa, cần cổ bị cổ áo sơ mi buộc chặt hơi ngửa lên, gáy dựa vào sofa, lười biếng nhướng mi nhìn qua.
Thấy một lúc lâu Thích Dĩ Lạo vẫn chưa trả lời, Giao Bạch không khỏi mở to mắt, sẽ không phải là chưa bao giờ mở lồ ng đấy chứ?
Không thể nào không thể nào?
Vậy chẳng phải là con chim tước Thích Dĩ Lạo nuôi trong lồ ng đã sớm còi cọc kém phát triển, ỉu xìu, tổn thương, tàn phế, dù có bay nhảy thế nào cũng chỉ là chú chim nho nhỏ thôi à.
Giao Bạch liếc con mèo trắng đang vẫy đuôi vui vẻ với cậu mặc dù cổ vẫn bị đứt lìa, gần như xác nhận suy đoán của mình.
"Nhóc đang nghĩ gì thế." Thích Dĩ Lạo thở dài, "Thỉnh thoảng sẽ mở khóa."
Khi khóe môi đang rũ xuống của người trẻ tuổi nhếch lên, hắn nở nụ cười: "Cho nên để tiện làm việc, nhóc vẫn nên về sống ở Lan Mặc Phủ đi."
Giao Bạch: "..."
"Lan Mặc Phủ cách trường học rất xa, tôi đi tới đi lui rất lãng phí thời gian." Giao Bạch vừa nói vừa nhét chìa khóa vào túi quần.
Thích Dĩ Lạo không ép cậu học ngoại trú mà chỉ chống đầu, thu lại đường quai hàm tuấn mỹ, khổ não nói: "Vậy lúc chú muốn mở lồ ng thì phải làm sao đây?"
"Được rồi, tôi trở về ở!" Giao Bạch cắn răng, móa nó cậu không nên nhận chìa khóa. Không đúng, tối qua cậu không nên ra bãi tha ma, không nên phát hiện cái lồ ng, còn nắm lấy song sắt, nắm chặt như vậy, còn để lộ tính toán của cậu.
Sai rồi, cậu sai rồi, sau này cậu không ăn máu chó nữa.
Không ăn, không ăn nữa.
Lúc Giao Bạch đang cà khịa bản thân, Thích Dĩ Lạo đứng dậy khỏi ghế sofa, bờ vai rộng lớn bằng phẳng của hắn hơi sụp xuống: "Tiểu Bạch, chú xem vết thương bị cắn của nhóc nào."
Giao Bạch còn chưa lên tiếng, một miếng băng che miệng vết thương sau gáy đã bị xé ra. Sau đó, một miếng khác lại vang cái "xoẹt".
Hơi thở ấm áp lướt qua vết thương đóng vảy, như có như không, hệt nụ hôn dính nhớp giữa những người yêu nhau.
Không phải là muốn gặm ông đây nữa đấy chứ? Giao Bạch nghiêng đầu về phía trước, vết thương đau nhói, có ngón tay chạm vào. Cậu híz-khà-zzz một tiếng, Thích Dĩ Lạo ở sau lưng hỏi, "Tại sao không xử lý vết thương?"
"Không cần đâu." Giao Bạch nói, "Qua mấy ngày là lành."
Thích Dĩ Lạo dẫn cậu đến phòng nghỉ, bôi thuốc cho cậu: "Tiểu Bạch, nhóc dễ để lại sẹo không?"
Không nhận được câu trả lời.
Cậu chàng nằm nhoài trên ghế, ngoẹo cổ, miệng khẽ hé, hô hấp đều đều.
"Để sẹo sẽ khó coi." Thích Dĩ Lạo ném bông gòn vào sọt rác, lẩm bẩm, "Mà con người sao có thể không có sẹo được, ít nhiều đều có."
Thích Dĩ Lạo vuốt v e đuôi tóc của chàng trai, kề bên tai cậu nói: "Chỉ có một cái chìa khóa, phải giữ kỹ đấy."
Người đang ngủ thấy ầm ĩ, không khỏi quơ tay.
Tay bị nắm chặt.
Cậu vô thức giãy giãy, rồi yên ổn lại.
Giao Bạch ngủ say đã không biết rằng, có một bàn tay mò mẫm từ xương bả vai của cậu, tìm kiếm từng li từng tí.
Như đang tìm kiếm đôi cánh đã được giấu đi của cậu.
Có tìm được hay không, cậu không rõ.
.
Vào ngày gia tộc Thích tảo mộ mỗi năm một lần, Giao Bạch cũng ở Lan Mặc Phủ. Cậu không ra khỏi phòng, cũng không ai đến tìm cậu gây sự.
Khi tiếng pháo nổ, Giao Bạch đi tới sân nhỏ, ngửi mùi đốt tiền giấy bay ra từ nghĩa trang, và nghe thấy vài tiếng kêu khóc rất có cảm giác nghi thức.
Ngoài các dòng họ trực hệ, trong lần viếng mộ này còn có bàng hệ. Già trẻ lớn bé, mang gia đình mang con cái, tập hợp chung một chỗ, thoạt trông vẫn ổn, không đến nỗi quá thê lương vắng vẻ.
Giao Bạch vốn tưởng rằng phải đến tối mới gặp được Thích Dĩ Lạo, không ngờ hắn vừa viếng mộ xong liền tới, mang theo thước kẻ, quần đen áo đen, con ngươi sâu không thấy đáy, dường như trống rỗng.
Mùi nhang đèn trên người Thích Dĩ Lạo rất nồng, hoàn toàn át đi mùi trầm hương ẩm ướt thường ngày của hắn. Hắn ngồi trên chiếc ghế tựa trong sân nhỏ, nhắm mắt lại: "Tiểu Bạch, tụng kinh đi."
Giao Bạch mở miệng bắt đầu.
Giờ này năm ngoái, cậu còn sống, chuẩn bị thi đại học, chép kinh thư cầu phúc cho cha mẹ. Giờ này năm nay, cậu cũng vẫn còn "sống", chuẩn bị thi đại học, đọc cho một lão bin thái.
"Làm lại." Người trên ghế không hài lòng, cây thước quẹt quẹt trên cỏ, "Còn mất tập trung thì tụng dưới nắng mặt trời."
Giao Bạch thò bàn tay núp trong tay áo ra, để trên không trung ngang phần đầu Thích Dĩ Lạo, tát tới đập lui hai cái.
Trên cằm mát lạnh.
Cây thước từ phía trước đưa qua, chọc vào cậu.
"Nghiêm túc chút." Thích Dĩ Lạo giật giật cây thước, không nhẹ không nặng mà gõ lên hầu kết thanh tú của cậu, "Chú đau đầu, đừng chọc chú tức giận."
Giao Bạch vừa định nói chuyện thì có người gõ cửa phòng, không phải Chương Chẩm dì Liễu, mà là bàng hệ họ Thích có lá gan khá lớn, không biết tại sao lại biết Thích Dĩ Lạo tới đây nên đến tìm hắn.
Hiếm khi được gặp gia chủ một lần, muốn lấy lòng và mưu cầu chút lợi ích.
Thích Dĩ Lạo gọi điện thoại: "Lôi đi."
Ngoài cửa phòng rất nhanh chóng thanh tịnh trở lại.
Người đến còn chẳng phát ra nổi tiếng giãy giụa.
Giao Bạch kéo mũ của áo chống nắng xuống, ngăn trở ánh mặt trời tản mát: "Anh ba, nếu tôi làm hỏng việc, anh sẽ cho người lôi tôi đi à?"
Thích Dĩ Lạo đáp: "Không biết."
Giao Bạch còn chưa kịp thả lỏng đã nghe hắn nói: "Tôi sẽ để nhóc nuốt chìa khóa."
Giao Bạch bật thốt lên: "Dùng cái miệng nào?"
Khoảng sân nhỏ quá yên tĩnh, hoa cỏ cây cối dây leo đều giảm bớt cảm giác tồn tại.
Thích Dĩ Lạo nghiêng đầu nhíu mày, tỏ ra kiên nhẫn: "Làm sao, nhóc có đề nghị gì?"
"Không có." Giao Bạch nói, "Tôi không hiểu gì cả."
"Cạch."
Âm thanh rất giòn. Bụng Giao Bạch phát lạnh.
Thích Dĩ Lạo rút thước ra đặt trong tay, vuốt nhẹ mấy lần: "Tụng đi."
Giao Bạch đánh miệng mình, con mẹ nó đừng gây chuyện nữa, tao cảm ơn mày!
.
Đêm trước kỳ thi tuyển sinh đại học, Giao Bạch ở trong khách sạn gần điểm thi. Đi cùng với cậu là Chu Lan Lan, bọn họ chung trường thi.
Chu Lan Lan đang chơi game, không có gì lo sợ.
Giao Bạch không tĩnh tâm được, không phải là cậu sợ mình thi không tốt, mà đơn giản là vì suốt hai đời cuối cùng cậu đã tới được ngày này, về mặt cảm xúc khó có thể bình ổn.
Bạn nữ cùng bàn ở Nam Thành xa xôi tặng cậu lì xì, chúc cậu ghi danh bảng vàng, cậu đáp lại bằng tiền lì xì và lời chúc gấp bội.
Không lâu sau, Thẩm Nhi An gọi tới.
Giao Bạch ra ngoài nhận: "Cậu..."
Thẩm Nhi An bên kia lên tiếng cùng lúc với cậu: "Cậu..."
"Cậu nói trước đi." Giao Bạch giẫm trên tấm thảm đỏ dày, dưới chân mềm mại.
Thẩm Nhi An im lặng chốc lát rồi hỏi: "Đồ đạc đã, kiểm tra xong chưa?"
"Rồi, cậu thì sao?" Giao Bạch có qua có lại.
Thẩm Nhi An nhẹ nhàng cất lời: "Ừ."
"Vậy thì đi ngủ sớm một chút." Giao Bạch cười nói, "Cùng cố gắng nhé."
Thẩm Nhi An gọi tên cậu, "Giao Bạch."
"Cậu, rất, căng thẳng." Thẩm Nhi An thấp giọng nói.
Giao Bạch không phủ nhận.
"Không sao đâu, đừng, hoảng loạn." Thẩm Nhi An lắp bắp động viên, "Cậu rất, xuất sắc."
"Tôi biết." Giao Bạch cười cười.
Thẩm Nhi An cũng cười theo: "Ừm, chúc ngủ ngon."
Giao Bạch cúp điện thoại rồi thở dài, vẫn còn căng thẳng. Cậu đi đi lại lại trên hành lang, thỉnh thoảng nhảy ếch mấy cái.
Khi nhận cuộc gọi của Thích Dĩ Lạo, cậu thở hổn hển không ngừng, nói đứt quãng: "Sao, sao thế?"
"Vận động giảm áp lực không được đâu." Thích Dĩ Lạo nghe nhịp thở gấp gáp của cậu, khựng lại khoảng một hai giây, "Chú cho nhóc một đề nghị, tắt điện thoại, ngủ."
Giao Bạch bĩu môi: "Tôi không ngủ được."
"Vậy thì học từ đơn, đọc kinh văn." Thích Dĩ Lạo cười.
Giao Bạch: "..." Đã buồn ngủ rồi.
Ở bên kia Trái Đất, Thẩm Ký nghe âm báo trong điện thoại với vẻ mặt lạnh như tiền: "Đây là số điện thoại của cậu ta à?"
Trần Nhất Minh đáp: "Tra ra được cái này ạ."
"Vậy tại sao lại tắt máy?" Giữa chân mày Thẩm Ký tràn ngập bực bội.
Trần Nhất Minh muốn trợn trắng mắt nhưng gã nhịn được, tính chuyên nghiệp hàng ngày không cho phép gã làm như vậy: "Áp lực quá lớn, nên chắc cai điện thoại."
Thẩm Ký vứt di động lên bàn: "Mấy ngày nữa về nước."
Trần Nhất Minh châm chước: "Chủ tịch, ngày mai thiếu gia cũng thi đại học."
Thẩm Ký bảo gã cút.
Trần Nhất Minh cút. Chủ tịch đã ở đây quá lâu, xử lý công vụ rất bất tiện, tập đoàn lại không có người thừa kế trấn giữ, may mắn thời vận của Thẩm thị không tệ, không ai thừa cơ lợi dụng sơ hở.
.
Vào ngày thi đại học, mặt trời chói chang.
Giao Bạch bọc từ đầu đến chân, mùi thuốc khắp người. Cậu sóng vai đi cùng Chương Chẩm dành riêng thời gian đến tiễn cậu.
Trong đám đông thấp thoáng có hai tầm mắt bắn tới.
Không cùng một hướng. Một là trực tiếp mãnh liệt, một là lảng tránh yếu ớt.
Giao Bạch không cần tìm cũng biết là Tề Tử Chí và Tề Lận.
Hơn nữa, xem ra Tề Tử Chí giấu Tề Lận tới đây.
Lúc đi tới một chỗ, Giao Bạch đột nhiên nhận được thông báo bạn tốt online. Tề Tử Chí đang ở một góc nào đó cách cậu trong vòng năm mét, không biết là dạng quỷ gì.
Hải cẩu gầy hốc hác, nằm úp sấp, hai móng ngắn gác lên một bên đầu, đầu rụt lại.
Đôi mắt nhỏ đen láy nhìn xuống, cũng không dám ngẩng dù chỉ một chút.
Hành vi của hải cẩu bộc lộ nội tâm của Tề Tử Chí.
Giao Bạch thậm chí chẳng buồn có suy nghĩ xem thường. Độ sinh động của Tề Tử Chí còn chưa tới , có lẽ khi cậu thi đại học xong, đối phương có thể vào nhóm rồi.
Bất giác đã đi tới cổng trường thi, Giao Bạch được ôm chặt, cậu không tránh né.
Hải cẩu trợn to mắt.
Nước mắt chảy xuống ào ào.
Điều này chứng tỏ Tề Tử Chí nhìn thấy Chương Chẩm ôm mình, Giao Bạch nghĩ như thế. Cậu lùi về sau một bước, phất tay với Chương Chẩm, cất giọng hét: "Anh, chúc em thi đại học suôn sẻ!"
Hải cẩu ngừng khóc, thẫn thờ nhìn cậu.
Giao Bạch cười xấu xa vài tiếng, kéo khẩu trang trên mặt, nhanh chân tiến vào địa điểm thi và đi về phía phòng thi của cậu, về phía một điểm khởi đầu mới trong cuộc đời mình.
.
Thi đại học xong, khoảnh khắc tiếng bước chân của Giao Bạch theo gió ra ngoài, tiểu trợ thủ nhắc nhở cậu, độ sinh động của Tề Tử Chí đã đầy một trăm.
Trong danh sách mất đi một bạn tốt.
→ nhóm Cả đời khó quên /.
Tề Tử Chí thế mà lại tiến vào nhóm "Cả đời khó quên". Giao Bạch ha ha, đích thực là khó quên, đích thực cũng là người xa lạ quen thuộc nhất. Chí thân.
Lúc này, năm mét xung quanh cậu hầu như toàn là xe cộ, Tề Tử Chí đang ở trong một trong số đó.
Trốn tránh.
Cả đời này anh cũng không dám xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, ngu ngốc.
Giao Bạch liếc avatar sáng lên trong nhóm, chữ "Trăm" màu nâu, bên viền là hình vẽ móng vuốt hải cẩu.
"Bạch Bạch!" Chương Chẩm xuống khỏi xe, bước đi như bay, sau đó xách chiếc cặp sau lưng cậu, "Thi thế nào?"
"Cũng không tệ lắm." Giao Bạch không dám ở bên ngoài lâu, vội vã lên xe.
Bệnh viêm da không nặng như trước song vẫn chưa khỏi hẳn, vẫn không chịu nổi mùa hè nắng gắt quá.
Chương Chẩm tán gẫu với Giao Bạch suốt dọc đường, hỏi cậu muốn đi đâu chơi.
Giao Bạch chẳng muốn đi đâu cả.
"Có giải trí trong nhà." Chương Chẩm vừa lái xe vừa nói, "Em cứ ngủ đến khi tự nhiên tỉnh trước, sau đó xem phim thả lỏng chút, bấy giờ sẽ đồng thời bàn chuyện du lịch sau."
"Dạ, nghe theo anh." Giao Bạch đang nhắn tin với bạn nữ cùng bàn.
Bạn nữ cùng bàn: Bạch Bạch, giải phóng rồi!
Giao Bạch: Chúc mừng.
Bạn nữ cùng bàn: Chung vui chung vui.
Hai người gửi một đợt lì xì cho nhau.
Bạn nữ cùng bàn: Bạch Bạch, cậu nói có trùng hợp không, tớ, bạn thân của tớ, hot boy trường, Lễ Giác, bốn người chúng tớ trong cùng một trường thi. Hot boy và Lễ Giác còn cùng một phòng thi cơ.
Giao Bạch không cảm thấy kinh ngạc. Sự ràng buộc giữa vai chính không phải chuyện đùa, chỉ cần ra cửa là có thể gặp gỡ.
Cao Qua: Tinh thần Lễ Giác có ổn không?
Bạn nữ cùng bàn: Không ra sao, gọi cậu ấy nhiều lần, cậu ấy mới đáp, cũng không biết hồn bay đi đâu rồi.
Hồn bay tới trên người Thẩm Nhi An chứ sao. Giao Bạch ném một ánh mắt cho Chương Chẩm đang nhìn sang trong gương chiếu hậu, bảo anh lo lái xe đi, trên đường rất đông xe cộ, sơ sẩy một cái là có thể bị va quệt đấy.
Giao Bạch tiếp tục tán gẫu với bạn nữ cùng bàn, chủ yếu là hỏi về hành tung của Lễ Giác.
Trò chuyện một lúc, bạn nữ cùng bàn gửi tới một emoji khiếp sợ hộc máu: !!! Bạn thân tớ nói Thẩm Nhi An đi Tây Thành rồi!
Giao Bạch: ?
Bạn nữ cùng bàn: Vừa rồi bọn họ có nói chuyện, tớ còn tưởng rằng... Haizz haizz haizz, không nói được.
Bạn nữ cùng bàn: Thẩm Nhi An đi thẳng từ địa điểm thi luôn, gấp gáp lắm, không biết tới Tây Thành làm gì, nhưng nhất định cậu ấy thi rất tốt, số một của lớp mà. Thật hâm mộ bạn học ngồi xung quanh cậu ấy, đều là cục cưng may mắn được tổ tiên thắp hương cầu nguyện.
Giao Bạch nhanh chóng thoát khỏi wechat, ở trong xe gọi cho Thẩm Nhi An: "Cậu tới Tây Thành à?"
Thẩm Nhi An không kinh ngạc Giao Bạch sẽ phát hiện ra nhanh như vậy, y "Ừ" một tiếng.
Giao Bạch hơi tức giận: "Ngồi tàu hỏa hay là cái gì? Một mình?"
Thẩm Nhi An nhìn khung cảnh đường phố Nam Thành đang lùi dần bên ngoài cửa kính ô tô, cấp bách hy vọng chúng nó lùi nhanh một chút nữa, tốt nhất là trong một cái chớp mắt của y, lâu đài cổ Tây Thành đã xuất hiện trước mặt.
"Tôi, cùng người bạn, tiễn tôi." Thẩm Nhi An nói.
Cơ lưng căng thẳng của Giao Bạch thả lỏng, phương tiện giao thông này vẫn an toàn, Lễ Giác không có cơ hội nhúng tay vào.
Một giây trước nghĩ như thế, nhưng một giây sau trái tim Giao Bạch lại nhảy lên cao. Cậu vẫn không yên lòng.
Hào quang nhân vật chính quá lớn.
Vì vậy vào ngày thi đại học xong, Giao Bạch không liên hoan với bạn học ở Trung học Số , cũng không đi Thích thị chờ Thích Dĩ Lạo tan tầm, mà cậu ở Lan Mặc Phủ, ôm điện thoại nhắn tin với Thẩm Nhi An.
Nhắn từ chạng vạng đến tối.
Đêm đã khuya, Giao Bạch nghe tiếng động cơ xe khi Thích Dĩ Lạo trở về sau xã giao, nghĩ thầm, lúc này hẳn là Thẩm Nhi An cũng đã đến Tây Thành. Cậu nhắn một tin, hỏi đối phương ở đâu.
Không có tin trả lời.
Nỗi bất an trong lòng Giao Bạch lập tức dâng trào, bất ngờ ập thẳng vào cổ họng. Cậu gọi điện, đã tắt máy.
Đệt.
Giao Bạch hoảng hốt cuống quýt chạy ra ngoài.
Thích Dĩ Lạo đi vào sân trước, một trận gió mùa hè tràn ngập hương thuốc thổi tới trước mặt, hắn kéo cậu lại: "Chạy làm gì?"
Giao Bạch sửng sốt, đúng thế, chạy làm gì.
Dù chi tiết trọng đại của "Gãy Cánh" đã xảy ra, nhưng cậu lại không biết tìm hai nhân vật chính ở đâu.
Kể cả khi cậu biết bọn họ ở đâu, cậu cũng không thể can thiệp.
Giao Bạch thở hổn hển rối loạn.
Thích Dĩ Lạo cau mày: "Còn không đi dép nữa."
Không lâu sau, dì Liễu mang giày của Giao Bạch ra. Thích Dĩ Lạo bảo cậu đi vào.
Giao Bạch bị Thích Dĩ Lạo kéo về phía Lan Mặc Phủ, chiếc điện thoại bị cậu siết trong tay bỗng nhiên vang lên, cậu lập tức nhấn nhận: "Thẩm Nhi An, cậu đang..."
Tiếng nói im bặt.
Không đúng.
Bên kia có tiếng nức nở sụp đổ xen lẫn tiếng hít thở, không phải Thẩm Nhi An, mà là Lễ Giác.
"Giao Bạch... Anh... Anh không chết... Anh ở nhà họ Thích Tây Thành đúng không... Tại sao anh lừa tôi là anh đã chết..."
Lễ Giác gào khóc, giọng khản đặc, chất chứa nỗi oán hận thuần túy, "Nếu không phải Thẩm Nhi An vẫn luôn gọi tên anh, tôi dùng tay cậu ấy mở khóa điện thoại tìm số anh rồi gọi tới, tôi cũng không biết, anh lừa tôi, nửa năm nay tôi đã khổ sở vì anh biết bao, tại sao anh phải..."
Lễ Giác ngừng chất vấn. Trong giây phút đó, Giao Bạch nghe thấy tiếng gầm nhẹ cực kỳ thống khổ.
Một con thú vừa mới trưởng thành đã phải chịu vết thương đầu tiên trong cuộc đời, da tróc thịt bong, khắc sâu tận xương, một đao mạnh mẽ chém đứt sinh mạng y, vĩnh viễn không thể khép lại.
"Làm sao bây giờ... Giao Bạch... Làm sao bây giờ, Thẩm Nhi An luôn gọi anh, cậu ấy chảy rất nhiều máu, rất nhiều rất nhiều máu. Cậu ấy không cho tôi tới gần, anh mau tới đây, anh mau cứu..." Thanh âm tan vỡ bất lực của Lễ Giác đột nhiên cứng đờ.
Rất hiển nhiên, cậu ta sụp đổ bởi tình cảnh trước mắt, thần trí không rõ mới gọi cú điện thoại này, bây giờ cậu ta đã tỉnh táo.
Lúc này Giao Bạch lại bình tĩnh. Vì vai chính thụ nhờ vả cậu, cậu bị động tham dự.
"Anh ba." Giao Bạch túm lấy Thích Dĩ Lạo vẫn đứng yên tại chỗ chưa đi, "Anh có thể giúp tôi tra định vị của cuộc gọi này trong điện thoại tôi không?"
Thích Dĩ Lạo chạm vào ống tay áo phông bị gió thổi tung của cậu, xắn xắn: "Lo lắng lắm à?"
"Một trong số ít các bạn bè." Sắc mặt Giao Bạch rất nặng nề.
Thích Dĩ Lạo đặt một tay lên đầu cậu, vò tóc cậu, tay kia móc di động ra gọi một cú.
Giao Bạch cho rằng ít nhất phải đợi nửa tiếng, không ngờ chỉ vài phút đã có kết quả. Cậu gọi thêm mấy vệ sĩ và tài xế nhà họ Thích, lo lắng không yên đang định vội vàng lên xe.
Thích Dĩ Lạo nhéo gáy cậu: "Nhớ trở về, đừng muộn quá."
Sau đó Thích Dĩ Lạo buông tay ra, chờ chàng trai ngồi vào trong xe rồi đóng cửa hộ cậu, nhìn cậu rời đi.
.
Giao Bạch chạy đến nhà nghỉ, bảo một vệ sĩ đá tung cửa, cậu dặn dò: "Các anh chờ bên ngoài, đừng vào."
Mới vừa bước vào, Giao Bạch đã ngửi thấy được mùi máu tanh. Cậu lau mồ hôi lạnh trên mặt, quay đầu gào lên nhấn mạnh: "Đều đừng vào!"
Giao Bạch đi vào trong, ngực phập phồng hỗn loạn ướt đẫm mồ hôi vì chạy.
Lễ Giác ngơ ngác nằm úp sấp bên giường, chỉ mặc một chiếc áo phông, trên đùi cậu ta có máu, trên tay trên người cũng có.
Còn Thẩm Nhi An,
Y bị khóa ở đầu giường, cằm và cổ đỏ tươi. Đầu lưỡi bị cắn nứt.
Tay chân cũng bê bết máu, thịt nát dính vào kim loại.
Dù y đã dùng cơn đau tột cùng để giữ bản thân không mất khống chế, không điên cuồng, không làm nô lệ của bản năng, nhưng y vẫn...
Giao Bạch nhặt chiếc chăn rơi trên mặt đất đắp lên Thẩm Nhi An, người đang có ánh mắt rã rời.
Giây tiếp theo, Giao Bạch nhấc Lễ Giác không nhúc nhích lên, nhìn vai chính tiện thụ của bộ truyện tranh này, đứa con yêu thời đu truyện ngày xưa, cậu vung tay tát hai phát.