Giao Bạch bảo Trần Nhất Minh ghi âm, nhưng Trần Nhất Minh đã chủ động mang theo chiếc camera nhỏ để quay video. Đoạn video kia thiếu chút nữa đưa tiễn Giao Bạch.
Khoa trương đấy!
Nội dung video một số nội dung nằm trong dự liệu của cậu, có một số lại khá bất ngờ, tóm lại có thể tóm gọn trong bốn chữ: Gieo gió gặt bão.
Trong "Gãy Cánh", Thẩm Nhi An lên nắm quyền, cha ruột y đã ở tuổi trung niên, lúc đóng máy hết cảnh diễn là bốn mươi lăm tuổi, bệnh tật không dậy nổi trong một căn nhà nhỏ dột nát, không ai hầu hạ, tiếp sau thế nào không nói rõ, chỉ có "Làm người thổn thức" trong thời sự để hình dung cuộc đời y. Đó là đánh giá chính thức thống nhất về sự suy tàn của ông trùm giới kinh doanh, phú thương nghìn tỉ khi thất bại cũng thảm hại vậy thôi.
Giao Bạch xem phòng thế giới mới biết, hóa ra Thẩm Ký còn có tuổi già, chó nhà có tang sống được đủ lâu, có người yêu chính thức cũng không đổi tính, giống nhân vật công ăn vụng xong tắm rửa về nhà trong phần ngoại truyện sau kết thúc HE ở truyện tranh tra tiện. Trước lúc chết, y còn trách đứa con trai chưa từng nhận được yêu thương quan tâm, trách mẹ y chọn Tề Sương làm vợ y, trách bạn bè, trách nọ trách kia.
Truyện tranh không tiết lộ cặn kẽ Thẩm Ký đã thê thảm thế nào sau khi rời ghế, video do Trần Nhất Minh quay đã bù đắp cho sự tiếc nuối của Giao Bạch.
Đối phó một tên độc tài tuyệt đối thời xưa, phải để y tận mắt nhìn giang sơn của mình đổi chủ, nhóm bạn tốt phản chiến, tất cả vinh quang và quyền lực mà y tự hào đều bị tước bỏ, đó mới là tru tâm.
Để chó săn Trần Nhất Minh chuyên nghiệp kính nghiệp với sở trường là phỏng đoán và nhu cầu bảo mệnh đi đâm ông chủ Thẩm Ký của gã, nước đi này đúng đắn.
Giao Bạch đang nằm trên giường bệnh, cắm tai nghe xem lại video. Thẩm Ký bị những phân tích tình cảm từ Trần Nhất Minh chọc trúng chỗ đau, không muốn đối mặt với thực tế từ đầu đến cuối mình toàn là tự đạt cực khái, tự rước lấy nhục. Câu "Cậu biết cái gì, tôi yêu cậu ta" không thể bác bỏ, và còn cả đoạn độc thoại về sự tách biệt của tình yêu và tình dc đằng sau, đều thuộc phiên bản tra công kiểu mẫu.
Tôi chỉ thư giãn về thể xác, trong lòng chỉ có em, thế vẫn chưa đủ sao, tại sao em không thỏa mãn? Tôi không muốn đánh em, đó là do em không chịu ngoan ngoãn ở bên tôi.
Chậc chậc chậc.
Bộ truyện tranh máu chó này giống các loại bối cảnh tra tiện phổ biến, hai phần ba là ngược thụ, thủ đoạn tình tiết đa dạng tỉ mỉ, ngược cả thể xác tinh thần. Lúc này, vì góc nhìn không nhiều bằng thụ, công cũng bị ngược một cách hàm súc tỉnh lược. Tình tiết ngược hai bên không ngang nhau sẽ làm người khác cảm thấy chưa đủ. Chẳng qua nó không cưỡng ép HE, nên có thể nói là không vấn đề.
Ví dụ như mấy bộ truyện tranh máu chó HE kiếp trước Giao Bạch xui xẻo đi nhầm vào, chúng thật sự là... Nửa sau công xảy ra tai nạn giao thông vì thụ hoặc đỡ dao thay thụ hoặc chắn súng thay thụ. Có cả kiểu thái quá hơn, gì mà nhân vật công được chẩn đoán mắc bệnh nan y sắp chết, ngoại giới khiếp sợ, thụ què quặt thiếu thận bỏ trốn đến nơi khác sống còn đơn thân nuôi con, nhìn thấy tin tức này bèn chạy tới bệnh viện, nằm nhoài trước giường khóc lóc nói "Anh đừng chết, em tha thứ cho anh, anh không được chết". Kết quả tra ra công bị chẩn đoán sai, hai người ôm chặt lấy nhau, cảm tạ, đội ơn.
Cứ thế???
Còn có, thụ bị công ngược đãi đánh đập, ốm đau khắp người, không thích công nữa rồi rời đi. Từ đó công giải tán mọi tình nhân, không giữ cả người theo mình lâu nhất, không ăn chơi chè chén không xã giao, một lòng tập trung vào công việc, về nhà không có ngọn đèn sáng lên vì hắn, không có bàn ăn luôn giữ nhiệt độ ấm áp vì hắn, ngã bệnh gọi tên thụ, không ai rót nước cho hắn.
Đám bạn bè hư hỏng và thuộc hạ: Hà tất ngược đãi bản thân như vậy.
Nhóm fan tra công: Thật đáng thương, không chịu được, đừng ngược nữa, quá thảm rồi.
Cứ thế???
Giao Bạch xem video, Thẩm Ký thế này là đúng rồi. Rãnh nước bẩn xứng với vị vua một thời của giới kinh doanh, tên bại não tự cho là mình cao hơn người khác một bậc, tổng giám đốc bá đạo võ thuật cấp mười cuồng bạo lực, tù nhân thất bại ngày hôm nay, đây mới là diễn biến kế tiếp chính xác.
Khi gửi video qua, Trần Nhất Minh chuyển lời tới Giao Bạch rằng, Thẩm Ký ngã vào trong rãnh nước, vừa khóc lóc vừa nói muốn gặp cậu, hỏi cậu bao giờ đến.
Gặp cái con mẹ nó ấy.
Khóc thì ngon sao, ai mà chưa từng khóc chứ? Vào cái đêm vừa tiến vào thế giới này, còn chưa bắt đầu làm nhiệm vụ, cậu đã bị bắt quỳ xuống xỏ giày, bị đè lên vết thương cũ ở xương cụt, toàn thân đau đớn choáng váng cũng bật khóc, mồ hôi lạnh và nước mắt nhớp nháp khuôn mặt.
Căm hận bắt đầu từ thời điểm đó, lâu lắc trước khi nhiệm vụ bắt đầu.
Vất vả mãi mới thoát khỏi chuồng chó, kế hoạch ban đầu của cậu là vào Trung học Số học lớp Mười Hai rồi tham gia kỳ thi đại học, xử lý Thẩm Nhi An trong năm ấy trước, sau khi lên đại học lại tìm cách xử lý một học sinh khác trong danh sách - Lễ Giác.
Kết quả thì sao, mịa, là ai nửa đêm xuất hiện như ma quỷ ở nhà thuê, xốc cậu đang bị gãy xương sườn lên, ném xuống giường, làm cậu đau muốn chết, nước mắt giàn giụa, sau đó còn bị ép buộc kéo đi nhốt ở Thượng Danh Uyển.
Chẳng những kế hoạch học tập thật giỏi và kế hoạch nhiệm vụ bị làm rối loạn, mà trong lúc dưỡng xương sườn còn chịu đựng đủ các loại tra tấn, niềm căm thù bùng nổ.
Mẹ kiếp, còn lao tới dán lên! Cậu trải nghiệm chuyến đi trên biển sau khi đi học chăm chỉ được nửa năm, thi đại học xong không lâu liền chẳng hiểu sao lại bị buồn nôn, từ Tây Thành đến Bắc Thành, lại đến bà nội Lễ Giác ở nông thôn, lần lượt sáp đến, không quăng đi được như dính phải phân, làm như thể tình yêu tha thiết đời này, rời xa là không sống được, lồ ng sắt đóng lại, xích sắt cài chốt, bị gọi là đê tiện đ ĩ thõa, một loạt sỉ nhục về nhân cách và thân thể.
Ông đây cũng không phải vầng sáng thánh mẫu chiếu khắp trần gian, đau lòng thay người khác không phân biệt đối tượng, mẹ tiện thụ mở cửa cho tiện thụ, tiện đến nhà rồi. Ông đây sẽ đi gặp anh vì anh rơi hai giọt nước mắt? Nghĩ gì thế, sợ không phải là người già đãng trí đấy chứ?
Giao Bạch là một người ân oán rõ ràng, có ân tất trả, có oán tất báo, nhưng cũng không muốn tự trả thù Thẩm Ký, rất lãng phí thời gian. Những nỗi khổ cậu phải chịu đựng hơn một năm nay vì Thẩm Ký được ghi chép xuống quyển sổ nhỏ, xem như đã đạt một kết cục miễn cưỡng tàm tạm.
Cứ vậy đi.
Trong số năm người được xếp vào nhóm, chỉ có mục tự thuật "Nếu có thể làm lại cuộc đời" trong "Giấc mộng tuổi già" của Thẩm Ký là vẫn giết chóc hành hạ lăng nhăng, lặp lại vẫn mang dáng vẻ chết tiệt ấy, không thay đổi nổi. Y chính là kiểu giòi này.
Yêu cầu y tự trách ăn năn, đau đớn không muốn sống, là điều không thể. Những nhát dao do Trần Nhất Minh mang đến gần như là cực hạn.
Giao Bạch xóa phần liên quan tới Thẩm Ký khỏi quyển sổ nhỏ.
Lão già đến ngay cả con chuột còn chê thối, cứ mặc y tự sinh tự diệt với giấc mộng cầm lại quyền lực trở mình, dùng khí phách con rùa trở về một cách hoa lệ đi.
Về phần ghép đôi chính thức là Tiểu Hà, có xảy ra hay không cũng kệ, không dính dáng đến nhiệm vụ của cậu.
Giao Bạch tháo tai nghe xuống, kẻ cặn bã như Thẩm Ký có thể sống đến già, nhưng Thích Dĩ Lạo - không nổi tiếng với Red Bull và bắp tay, không đối đầu với nhân vật chính công, không liên quan tới nhân vật chính thụ, đúng lúc rút lui - lại không thể.
Bệnh di truyền trong gia tộc thật sự nan giải lắm à...
Giao Bạch nhớ đến sau khi vết thương của cậu chuyển biến tốt, màu máu nhuộm lông mèo vẫn rất sẫm, không trở lại sắc trắng tuyết như trước, chứng tỏ khát vọng sống của Thích Dĩ Lạo vẫn chưa trỗi dậy.
Thích Dĩ Lạo tỉnh lại trước thời hạn, chẳng lẽ đã gây ra thương tổn không thể vãn hồi?
Giao Bạch gọi Thích Nhị vào, hỏi thăm việc khám sức khỏe hai năm một lần của Thích Dĩ Lạo tại viện nghiên cứu khoa học.
Thích Nhị vò đầu: "Cậu Bạch, tôi chỉ là người làm, nào biết tình hình của Thích gia chứ."
"Cũng đúng." Giao Bạch nhớ Thẩm Ký có nói Thích Dĩ Lạo phải mất một tuần mới tỉnh, ở trong lồ ng sắt cậu không cảm ứng chính xác thời gian trôi qua, không biết sau đó Thẩm Ký nói Thích Dĩ Lạo tỉnh sớm là đã qua bao nhiêu ngày.
"Vậy anh ấy đã ở viện nghiên cứu khoa học mấy ngày?" Giao Bạch hỏi.
Thích Nhị nói đúng sự thực: "Vào buổi chiều thứ hai sau khi cậu gặp chuyện, Thích gia đã ra khỏi viện nghiên cứu khoa học, triệu tập tất cả chúng tôi mở cuộc họp. Sau đó ngài vẫn bận xử lý tin thời sự về nhà họ Thích, tìm kiếm thông tin về cậu, còn phải đánh nhau với Thẩm thị, từng ngất xỉu hai lần."
"Đó là do Thích gia quá mệt mỏi, cậu Bạch cũng đừng lo lắng, cậu khỏe, nhất định ngài ấy cũng khỏe." Thích Nhị vội nói một câu. Dứt lời, anh ta đỏ mặt ngượng ngùng, mình đây có tính là trợ giúp không? Anh ta lại nhìn cậu Bạch, người đang ngẩn ngơ, cũng không biết liệu có nghe thấy hay không.
Hồi lâu sau Giao Bạch mới hoàn hồn, cậu xua tay bảo Thích Nhị đi ra ngoài.
Sao lại sớm nhiều ngày như vậy... Giao Bạch nghĩ ngợi, đưa tay sờ lên cổ, lại sờ vào khoảng không.
.
Kể từ khi kẻ nắm quyền Thẩm thị thay đổi, thế cuộc giới kinh doanh vẫn đang biến động. Thích Dĩ Lạo không phải là người nhàn rỗi, không thể đến bệnh viện mỗi ngày. Tần suất của hắn là cách hai ngày qua một lần, lần nào cũng là sau giờ làm việc, từ chối buổi xã giao để tới.
Lúc nhìn thấy hắn, đầu óc Giao Bạch tràn ngập bảy chữ lớn "Thích Dĩ Lạo ngất xỉu hai lần", không ngừng chạy ngang màn hình.
"Anh ba, sao trong miệng anh lại có vị bạc hà?" Khi Thích Dĩ Lạo tới gần cậu, Giao Bạch khịt mũi một cái.
"Kẹo." Thích Dĩ Lạo đáp.
Giao Bạch híp mắt, sao lão biến thái lại đột nhiên ăn kẹo rồi, phải chăng là nhằm che giấu mùi vị nào đó?
Không thể trách cậu nghĩ theo hướng này.
Một trong những tiêu chuẩn của truyện tranh máu chó là ho ra máu. Cậu sợ Thích Dĩ Lạo cũng ho, trong cổ họng có mùi máu tanh nên mới dùng kẹo để che giấu.
"Thích Dĩ Lạo ngất xỉu hai lần" lại bắt đầu chạy ngang trong đầu Giao Bạch. Cậu buồn bực nhắm mắt lại, không nhìn con mèo máu đang đau thương ngó cậu, cùng chủ mèo đang tao nhã nhìn cậu chằm chằm.
"Kẹo lấy ở khu điều dưỡng, nâng cao tinh thần." Đôi chân dài bao bọc bởi quần tây của Thích Dĩ Lạo gập lại trước giường bệnh, tư thế ngồi biếng nhác, "Làm sao, Tiểu Bạch không thích bạc hà à?" Giọng hắn nhuốm vẻ mệt mỏi ủ rũ, "Được rồi, chú không ngồi bên giường nữa, cách em xa một chút."
"Cứ ngồi đó đi." Giao Bạch không khỏi mở mắt, kết quả phát hiện mịa nó lão biến thái chưa đứng dậy!
Thích Dĩ Lạo cười nói: "Tâm trạng hôm nay thế nào?"
"Bình thường." Giao Bạch mím môi. Cậu sắp xếp ngôn từ, cố gắng đề cập đến chuyện kiểm tra sức khoẻ ở viện nghiên cứu khoa học một cách không quá cảm tính, hỏi liệu có tác dụng phụ không.
Thích Dĩ Lạo nhíu mày thở dài: "Tiểu Bạch biết quan tâm người khác rồi."
Giao Bạch: "..." Không phải tôi vẫn luôn biết sao? Nói như kiểu tôi hay quên anh lắm ấy.
"Sẽ có một ít tác dụng phụ, chậm rãi chuyển hóa mất, cũng không phải chuyện gì lớn." Thích Dĩ Lạo qua loa.
Giao Bạch đã đoán được Thích Dĩ Lạo sẽ không nói thật, cậu bèn nhắm mắt, không nói lời nào.
Bên giường vang lên tiếng lật giấy tờ, chăn bông trước người Giao Bạch chìm xuống, có quyển sách được đặt lên trên, góc sách cọ vào cằm cậu.
Giao Bạch không phản ứng.
Bên gối lõm xuống một góc, Thích Dĩ Lạo đè tay lên áp sát tới: "Tại sao lại giận?"
"Viện nghiên cứu khoa học toàn là quái vật, thứ thuốc mà bọn họ tiêm cho anh nhất định rất lợi hại. Tác dụng phụ sau khi anh chống dược hiệu có thể bị chuyển hóa mất sao?" Giao Bạch không trả lời mà hỏi lại, không kiểm soát tốt giọng điệu nên hơi nặng.
"A." Thích Dĩ Lạo ghé vào bên tai cậu nói, "Thế Tiểu Bạch muốn nghe tôi nói thế nào?"
Giao Bạch yên lặng.
"Con người phải sống ở hiện tại, làm chuyện ngay trước mắt." Thích Dĩ Lạo úp quyển sách chép tay lên khuôn mặt gầy guộc của chàng trai trẻ, đầu ngón tay vuốt v e đôi môi cậu cách cuốn sách, "Đọc sách cho chú đi, ngoan."
.
Giao Bạch mở to mắt nhìn trang sách: "Là tiếng Đức, tôi đâu biết đọc."
Thích Dĩ Lạo cau mày: "Tôi chưa dạy em à?"
Giao Bạch giật giật khóe miệng nhìn hắn: "Chưa."
"Vậy lần này không đọc." Thích Dĩ Lạo khép sách lại, "Ngày mai tôi gọi một giáo viên tiếng Đức tới đây dạy em."
Giao Bạch không có sức để phàn nàn: "Thích gia, tôi vẫn là bệnh nhân đấy."
"Trong thời gian dưỡng thương không phù hợp thường xuyên tiếp xúc với sản phẩm điện tử." Thích Dĩ Lạo xoa xoa tóc cậu, "Em nằm viện thấy nhàm chán thì có thể nhân cơ hội học vài thứ."
Giao Bạch nhe răng trợn mắt: "Học học học, tôi học."
Đậu má nha, sẽ không phải là muốn cậu học hết chồng bản thảo bằng nhiều ngôn ngữ trên giá sách ở tầng một Lan Mặc Phủ đấy chứ?
Thế chẳng phải là cậu sẽ trở thành thiên tài ngôn ngữ sao? Cậu có thể không thành thạo kỹ năng này không?
Giao Bạch nhìn ảnh đại diện của Thích Dĩ Lạo, độ sinh động đang nhảy tới nhảy lui ở rìa .
Mí mắt thứ ba() của mèo lồi ra, che phủ một nửa nhãn cầu.
() Mí mắt thứ xuất hiện ở hầu hết các động vật có vú, trong đó có mèo. Đó là phần mô nằm xung quanh giác mạc và màng nhầy. Có thể bạn không để ý nhưng nếu nhìn kĩ vào phần khóe mắt của mèo, giữa viền mắt và mắt mèo sẽ có một lớp màng màu trắng, dễ thấy nhất là khi chúng vừa ngủ mơ màng. Nếu bạn thấy được mí mắt thứ này của mèo khi chúng không ngủ thì có nghĩa là một trong nhãn cầu hoặc cả đang bị đau và có thể là dấu hiệu của một dạng bệnh nào đó, đặc biệt là vấn đề về mắt của mèo.
Trước đây, bất luận là đang hấp hối hay đã chết hẳn, nó cũng không lộ ra mí mắt thứ ba.
Hiện tại nó thế này, như thể đang nói —— tôi chỉ mắc một căn bệnh thông thường, có thể chữa khỏi.
Giao Bạch gọi Thích Dĩ Lạo đang đi tới bên cạnh bàn: "Anh ba, bao giờ chúng ta lại chơi trò kia lần nữa?"
"Chờ vết thương của em lành đã." Từ trong túi lễ vật màu đen mang tới, Thích Dĩ Lạo lấy ra một...
Chuồn chuồn giấy.
Được gấp bằng giấy màu xanh da trời, thủ công tinh xảo, con chuồn chuồn sống động như thật.
"Cái này là bạn em gửi cho em." Thích Dĩ Lạo trở lại trước giường, hai ngón tay cầm chuồn chuồn giấy thả nó lên chăn.
Giao Bạch cười như không cười: "Anh tới bệnh viện, chỉ để mang cho tôi con chuồn chuồn giấy mà Thẩm Nhi An gấp cho tôi à?"
Thích Dĩ Lạo xoay người đi tới bình lọc nước lấy nước uống.
Giao Bạch nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, giống như sói hoang đang rình mồi, áp sát từng tấc từng tấc, "Đúng không?"
Lúc này đèn hoa vừa mới sáng, có thể nhìn thấy ánh đèn khắp cao ốc ngoài cửa sổ. Đèn trong phòng vô cùng rạng rỡ, khiến người ta như đang ở dưới trời nắng gắt, hô hấp dồn dập, tim đập nhanh hơn, chân tay nóng bừng, bờ lưng ẩm ướt.
Thích Dĩ Lạo rót nửa cốc nước lạnh, uống một hơi cạn sạch, cảm giác khô ngứa trong cổ họng mới bị dằn xuống đôi chút. Hắn nghiêng đầu, đường nét sườn mặt anh tuấn quyến rũ: "Không phải."