"Học viện Noah là trường mà ca ca đang theo học ạ?", Lăng Lạc Tuyết hỏi Lăng Triết Hàn với giọng vô cùng ngạc nhiên và ngưỡng mộ.
Học viện Noah - chính là học viện trong truyền thuyết vô cùng nổi tiếng, không ai không biết đến. Nhưng nó chỉ dành cho con nhà giàu, những gia đình bình dân như gia đình cũ của cô thì không đủ để chi trả tiền học phí ở đó, nên đối với những đứa trẻ không xuất thân từ những nhà danh giá thì Noah chính là một ước mơ mãi mãi không thể thành hiện thực. Cho nên cô rất hâm mộ những ai học ở học viện đó.
"Đúng", Lăng Triết Hàn nhìn vẻ mặt rạng ngời của cô, gật đầu. Bây giờ cô đang gối đầu lên chân anh, tay cô thì đang ôm lấy một chú thỏ bông trắng muốt. Còn anh thì để laptop ra một bên vừa làm việc vừa nói chuyện với em gái mình.
Lạc Tuyết nói với vẻ mặt đầy mong đợi:
"Tuyệt quá! Em cũng muốn đến đó học"
Triết Hàn lắc đầu, tay luồn vào những lọn tóc mềm mại của cô đùa nghịch, đáp:
"Nếu thích thì anh có thể cho em đến học, miễn là em đủ tuổi vào cấp . Bây giờ em mới tuổi thôi, ba mẹ đã sắp xếp em vào học viện Lưu Ly rồi. Anh cũng cảm thấy ngôi trường đó thích hợp với em"
Cô đang nằm ngửa thì lật người lại, lấy hai tay chống lấy căm để lên chân anh, bĩu môi, phùng má hờn dỗi. Phải chờ đến khi cô bằng tuổi ca ca thì mới có thể học ở nơi đó. Tự nhiên cô thấy hơi buồn, vì không được học cùng ca ca.
Anh thở dài nhìn cô, thấy khi cô hờn dỗi rất là dễ thương, đặc biệt là hai má đang phồng lên kia. Anh véo nhẹ má cô một cái, cảm giác rất là thích, chỉ muốn véo mãi. Anh véo rất nhẹ, nên cô không thấy đau, chỉ thấy hơi tê tê, nhưng vẫn muốn cường điệu hóa sự việc:
"Ca ca, đau em. Ca ca xấu quá!", nói xong cô cười khúc khích
Tâm trạng anh cũng rất tốt, xoa đầu cô cưng chiều, nói một câu vô cùng thành thật với lương tâm:
"Tuyết Tuyết đáng yêu quá nên anh mới làm vậy thôi"
Cô cũng cười đáp lại, trong lòng cực kì hạnh phúc. Ca ca khen cô kìa...
Cả hai người có lẽ sẽ mãi chìm đắm vào thế giới riêng...
Nếu như không có kẻ thứ ba phá đám...
"Hàn, tôi và Phong đến chơi với cậu đây, có nhớ chúng tôi khô...", cửa phòng được mở ra một cách không báo trước, một giọng nói nam tính vang lên, nhưng người đó chưa nói hết câu đã ngay lập tức bị hóa đá.
"Thiếu, sao cậu cứ đứng chắn trước cửa vậy? Tính không cho tôi vào...", một thiếu niên khác thấy cậu ta quá phiền phức liền đẩy người cậu ta ra, chưa nói nốt chữ 'à' thì cũng đã... hóa đá theo.
"..."
"..."
"..."
"..."
Một loạt dấu chấm lửng hiện lên trong đầu bốn con người. Não của họ dường như ngừng hoạt động, ngôn từ cũng trở nên nghèo nàn...
Lăng Lạc Tuyết là người lấy lại tinh thần trước tiên, cô la lên thất thanh:
"Aaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!"
Ngay sau đó liền giấu mặt sau lưng ca ca, vùi đầu vào đó. Mặt cô đang nóng bừng lên như con tôm luộc, tay run rẩy níu chặt lấy áo của ca ca. Hai người kia sao tự dưng xuất hiện vậy, lại còn xuất hiện rất 'đúng lúc' nữa chứ! Xấu hổ quá đi mất!!!
Lăng Triết Hàn là người lấy lại tinh thần tiếp theo. Anh nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô. Chết tiệt! Hai tên ngốc đó làm Tuyết Tuyết của anh sợ rồi kìa. Anh nhíu mày kiếm thật chặt, tỏ vẻ bất mãn, tỏa ra luồng khí tức âm u như đến từ địa phủ. Ánh mắt anh phát ra tia lãnh khí bức người:
"Các cậu không biết gõ cửa sao, Lâm Hạo Phong, Dương Minh Thiếu?"
Gõ cửa?!
Hạo Phong và Minh Thiếu đều đã ý thức được tình huống...
Họ đang làm kì đà cản mũi cho người bạn chí cốt trước mặt.
Nhưng...
Cả hai không biết làm sao, chỉ biết dở khóc dở cười mà đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu cùng cất lời hỏi vặn:
"Chẳng phải từ trước đến giờ luôn thế sao?"
Lạc Tuyết bấy giờ mới thò đầu ra, dè dặt hỏi ca ca:
"Ca ca, đây là...?"
Không để Triết hàn phí nước bọt giới thiệu, một thiếu niên trông có vẻ phong lưu nói:
"Em gái, anh là Dương Minh Thiếu, còn tên này...", Minh Thiếu chỉ tay vào người con trai anh tuấn cuồng ngạo đứng bên:
"Lâm Hạo Phong", Hạo Phong nói thẳng tên của mình ra, gọn lỏn, cộc lốc
Minh Thiếu bắt đầu giở thói tán tỉnh:
"Em gái, em tên gì? Sao lại ở cùng chỗ với tên mặt lạnh này?"
Cô lắc đầu quầy quậy phản bác mãnh liệt:
"Ai bảo ca ca là tên mặt lạnh, ca ca rất là dịu dàng"
Sặc!
Hạo Phong nhìn cô với vẻ không thể tin được
Minh Thiếu thì quay mặt sang Lăng Triết hàn, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi:
"Hàn, cậu lừa con gái nhà lành hả?"
Triết hàn cốc vào đầu Minh Thiếu một cú đau điếng:
"Đừng có suy bụng ta ra bụng người, cũng đừng có giở thói trăng hoa lên người em gái tôi"
"Em gái?", hai chàng trai còn lại không hẹn mà thốt lên
"Gia đình tôi nhận nuôi con bé mấy ngày trước, tên em ấy là Lăng Lạc Tuyết"
"Nhận nuôi?", cả hai vẫn chưa hết kinh ngạc
Cô quan sát hai người này thật lâu, thấy họ có vẻ là ạn của ca ca, hơn nữa trông cũng thân thiện dễ gần, cất tiếng:
"Em chào hai anh"
Minh Thiếu lập tức khôi phục thái độ cà lơ phất phơ, cười nói:
"Em gái, hóa ra tên em hay thế! Từ giờ anh gọi em là Tuyết Nhi nhé?"
Cô trầm ngâm một lát rồi gật đầu. Minh Thiếu được nước làm tới:
"Tuyết Nhi, hay em làm em gái anh, anh sẽ cưng chiều em lên tận trời"
Triết hàn mặt biến sắc, nói ngay:
"Đừng làm hư tuyết Tuyết!"