Tường thành căn cứ Lăng Thiên.
Bầu trời bắt đầu đổ tuyết, nhưng bông tuyết lại chẳng phải màu trắng thuần, mà nó có một màu đỏ thẫm như máu, phá lệ hoa mỹ xinh đẹp, cũng khá là khiến lòng người lo lắng sợ hãi, nó rất lạnh, lạnh đến nỗi chẳng ai muốn động chạm vào nó.
Không khí vốn lạnh ngắt lại vì tuyết rơi, càng lạnh thêm.
Mạt thế năm, thời tiết thất thường, tháng thì tháng mặt trời nắng nóng chói chang lên đến độ, tháng còn lại thì lạnh đến - độ.
Dưới tường thành hai bóng người đang giao chiến, họ hầu như không có cảm giác gì đối với thời tiết càng ngày càng lạnh.
"Khương Tịnh Vân!" Trong đó một người đàn ông dáng người cao lớn, khuôn mặt băng lãnh không cảm xúc lại rất xinh đẹp, cái đẹp khiến cho người ta không rời mắt được, nhưng cũng khiến người ta kinh hãi trong lòng, không dám nhìn thẳng, tay phải cầm một thanh đao sắc bén, tay trái thì một lôi cầu màu đen đang được áp súc. Khí thế vương giả trong vương giả của người đàn ông trong chốc lát liền chấn nhiếp người trước mặt mình.
"Ca... ca." Khương Tịnh Vân đứng mình tại chỗ, ánh mắt phức tạp nhìn Khương Chính Thiên.
"Cậu về ngay cho tôi!" Khương Chính Thiên lạnh giọng nói, ánh mắt lạnh băng băng nhìn người trước mắt mình.
"Không thể." Khương Tịnh Vân mím môi lại, nhẹ giọng đáp.
"Vậy thì chết." Khương Chính Thiên mặt lạnh xuống, đen không thể đen hơn, ánh mắt bạo nộ, hơn hết là cảm xúc không tên khiến hắn nói không nên lời, tay nắm đường đao trong lúc vô tình cũng siết chặt lại.
"Ca ca... anh không tin em?" Khương Tịnh Vân nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, giọng vẫn như trước trong trẻo, ôn nhu như nước, nhưng sâu thẳm trong đó là tuyệt vọng.
"Em không có giết Mạt Thanh và Vũ Tư." Khương Tịnh Vân nói, sau đó nhảy xuống tường thành muốn bỏ chạy.
Anh tin hay không tin thì tùy anh, lão tử không thèm chơi với anh nữa! Lão tử về thống nhất gian sơn!
"KHƯƠNG _ TỊNH_ VÂN!!!" Âm thanh rét lạnh vang lên từ sau lưng, Khương Tịnh Vân cắn răng không dám quay đầu một đường chạy.
Bỗng nhiên đường chạy bị một bức tường bạch quang ngăn lại, khiến cho Khương Tịnh Vân bị bắn dội lui một bước, cảm giác nguy hiểm từ phía sau truyền đến, hắn mãnh quay đầu lại nhìn, ánh mắt co rụt lại, hơn chục cái hắn lôi cầu bắn về phía hắn, hắn biết đây là tuyệt chiêu của Khương Chính Thiên vừa học được Thất Tinh Vĩ Cầu, nhìn thì không có uy hiếp gì nhưng thật ra là mang lực lượng có thể giết hắn ngay lập tức.
Khượng Tịnh Vân nhanh chóng tạo một bức tường băng trước mặt mình, còn bản thân muốn đánh phá bức tường bạch quang trước mặt, hắn trở về nguyên dạng là tang thi, móng tay sắc bén tấn công liên tục vào bức tường bạch quang.
Ầm! Ầm! Ầm!
Choang!
Bức tường băng của Khương Tịnh Vân chỉ chóng chọi được một lúc liền vỡ tan trước uy lực của Thất Tinh Vĩ Cầu.
"Khương Chính Thiên, anh thật là tuyệt tình." Khương Tịnh Vân quyết định buông tha, dị năng của hắn đã dùng hết, sức cùng lực kiệt, người đàn ông trước mặt này lại quá mạnh, hắn căn bản đấu không lại.
Khương Tịnh Vân nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết.
Cái chết đôi lúc cũng là sự giải thoát a, hắn có thể sẽ trở về thế giới của hắn, cũng có thể chết đi một cách vĩnh viễn.
Đủ rồi, hắn chịu đủ rồi.
Từ một tên trạch nam bình thường chỉ biết ăn rồi ngủ như hắn, bỗng dưng lại xuyên vào một quyển sách, còn là quyển sách mạt thế, còn là Boss phản diện nữa mới đau trứng!
Quyết định ôm đùi nam chính, cực cực khổ khổ trung tâm tận lực giúp ổng, lại cố gắng dấu giếm thân phận tang thi, có biết là khó khăn đến dường nào không?
Cái thế giới này khiến người ta thật chán ghét, mà thế giới này lại do một tay hắn tạo nên, ai bảo hắn là tác giả chuyên đào hố không lấp chứ?
Một hôm bị hàng trăm độc giả nguyền rủa, hắn liền xuyên qua.
Hắn muốn trở về, hắn nhớ gia đình của hắn, hắn nhớ ca ca, nhớ mẹ, nhớ hai đứa em gái.
Ý thức của hắn dần dần tan rã, linh hồn hắn dường như bị một thứ gì đó trói buộc rồi kéo đi.
"Khương Tịnh Vân!" Hắn loáng thoáng có ai đó gọi tên của hắn, nhưng mà hắn chẳng quan tâm, mệt mỏi quá rồi, hắn muốn ngủ...
"Khương Tịnh Vân! Tịnh Vân! Vân Vân! Vân Vân!"
Ôm thân thể cháy khét của Khương Tịnh Vân vào lòng Khương Chính Thiên có chút run rẩy hô lên, ánh mắt hắn còn đâu sự băng lãnh, bình tĩnh không cảm xúc nữa? Hoảng loạn, ánh mắt hắn hoảng loạn, có thứ gì đó lúc trước hắn còn không rõ hiện tại hắn đã biết, nhưng mà hắn hiện tại biết thì đã làm sao? Hắn... hắn...
"Thiên!" Âm thanh ngọt ngào của nữ nhân vang lên sau lưng hắn, khiến hắn thoáng chốc cứng đờ lại.
"Mạt Thanh, không phải em đã chết rồi sao?" Khương Chính Thiên có chút khó khăn nói, âm thanh khô khốc, lại có chút mờ mịt, lại dường như hiểu ra điều gì đó, ánh mắt hắn cứng đờ nhìn chằm chằm thi thể trong lòng.
"Em... xin lỗi anh, tất cả điều là một vỡ kịch, là do bọn em muốn để Khương Tịnh Vân lộ mặt thật nên mới làm vậy, hắn ta là tang thi a, hắn ở bên chúng ta chính là một quả bom hẹn giờ..." Mạt Thanh còn chưa nói xong liền bị một lôi cầu đánh trúng cả người văng ra phía sau đập thẳng vào tường thành tạo thành một cái hố lớn.
"AAAA..." Mạt Thanh đau đớn hét lên, hai tay bụm lấy mặt của mình.
Đau quá! Đau quá! Mặt của cô! Mặt của cô!
Ngoài đau đớn ra hơn hết chính là kinh ngạc và căm phẫn.
Cô ta kinh ngạc vì Khương Chính Thiên thế mà lại đánh cô! Căm phẫn chính là anh ta thế nhưng vì tên Khương Tịnh Vân đó mà ra tay với cô! Đáng hận!
Khương Chính Thiên ôm lấy thi thể của Khương Tịnh Vân rất lâu, rất lâu, cho đến khi có thêm người xuất hiện hắn mới dần dần phản ứng lại, hắn hôn xuống khuôn mặt cháy khét đến nỗi nhìn không ra dáng gì của Khương Tịnh Vân, một giọt nước mắt theo gò má của hắn chảy xuống.
"Xin lỗi."
Những ký ức của hắn về Khương Tịnh Vân dần dần ùa về trong đầu hắn.
Đau, nhưng hắn vui lòng chịu đựng sự dày vò này.
Nếu hắn tin tưởng người em này một chút, hay là nhận ra tình cảm của bản thân sớm một chút, có lẽ...
Đáng tiếc trên đời này không có nếu...
Xin lỗi, thật xin lỗi.
Sau này chẳng còn ai luôn miệng gọi hắn là ca ca nữa, chẳng còn ai luôn đưa phần ăn của bản thân cho hắn nữa, chẳng còn ai luôn thức đêm ngồi trực đêm với hắn nữa, cũng chẳng còn ai luôn đi theo hắn lải nhải, quan tâm hắn tận tình như vậy nữa, chẳng có ai dù bản thân rất sợ hãi nhưng mà vẫn đứng ra muốn đi bên cạnh hắn.
Hắn... dường như đã quen có một đứa em luôn cạnh bên hắn mất rồi, hắn không thể sống mà thiếu mất người này được.
Nhưng là... hắn đã tự tay giết người đó.