"Khương Tịnh Vân!!!" Âm thanh trầm thấp kìm nén của Khương Chính Thiên vang lên, khiến cho Lệ Tịch hoàn hồn lại, ánh mắt khó mà hình dung cái người nằm dưới chân Khương Tịnh Vân.
Thật hiếm khi thấy cái tên mặt lạnh cao ngạo này chật vật, có chút muốn chụp ảnh lại để lưu niệm.
Rồi nhìn đến Khương Tịnh Vân cả người được bao bọc kín mít chỉ để lộ ra đôi mắt vô thần vì rớt kính đi.
Anh em, khá lắm!
"Gào!!!" Con tang thi kia lại đánh tới, nó thả ra những cầu lửa đỏ chói đánh ra tứ phía, nhưng nhiều nhất vẫn là bay về phía Lệ Tịch.
"Vương ca! Cứu ta aaaa!" Lệ Tịch trợn to mắt hét lên, vẻ mặt rất chi là kinh sợ.
Vương Lục thấy vậy cắn răng một cái, vọt qua kéo Lệ Tịch về phía mình, sau đó đánh một quả cầu lửa về phía con tang thi kia.
"Lão đại, nó là tang thi cấp đỉnh phong! Chúng ta đấu không lại!!" Tên đàn em sợ hãi hô lên, hắn vừa nói xong liền không thể tin tưởng nhìn bụng của mình. Máu từ bụng hắn chảy ra, mà giữa bụng hắn là một cánh tay xám nghét đâm xuyên qua, trong tay còn nắm lấy ruột của hắn.
"Trương Ba!!!" Vương Lục trợn mắt, đôi mắt đỏ hoe đầy những tơ máu, hắn nghẹn ngào hô lên.
Những người đàn em khác thấy cảnh này liền bị trấn trụ, dọa trong chốc lát, dù đã thấy nhiều và đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng mà mỗi lần thấy cảnh này bọn hắn vẫn không chịu nổi.
Người duy nhất bình tĩnh chỉ có Lệ Tịch.
Cái này đã là gì? Cô còn tận mắt bản thân bị tang thi từng ngụm từng ngụm xé nát rồi ăn hết cơ.
Khương Chính Thiên thấy cảnh này màu chỉ thoáng nhíu lại trong chốc lát, rồi nhanh chóng trở lại như cũ. Mặt mày lạnh lùng không cảm xúc, đem Khương Tịnh Vân đè trên người mình đẩy ra, hắn chậm rãi đứng lên, đưa cho Khương Tịnh Vân một ánh mắt cảnh cáo.
Không biết Khương Tịnh Vân có hiểu hay không, nhưng hắn rất quy củ mà đứng đó, ánh mắt vẫn dại ra không có hồn, chỉ là rất chăm chú nhìn về con tang thi kia.
"Gào!!!" Con tang thi lại tiếp tục công kích, thân hình nó nhanh chóng biến mất, nhưng chỉ một giây sau, trong đám đàn em của Vương Lục lại có một người nữa ngã xuống, đầu lăn lóc qua một bên.
Ánh mắt Vương Lục tối lại. Hắn lôi kéo Lệ Tịch chạy lên lầu trên, là lầu chứa đựng thức ăn.
Hi vọng đám đàn em đó của hắn có thể cầm cự tang thi được một lúc. Hắn không thể để cho bọn họ chết một cách vô ích được!
Lệ Tịch liền đưa ánh mắt cho Khương Chính Thiên, ta bảo hắn tìm cơ hội cho Vương Lục đem cô lên tầng trên, ngăn con tang thi kia lại.
Có lẽ, trò vui cũng sắp đến đoạn kết. Kỹ thuật diễn xuất của cô còn chưa phơi bày % nữa mà.
Khương Chính Thiên là người từng làm chung nhiệm vụ với Lệ Tịch làm sao không hiểu ý của Lệ Tịch chứ, hắn khẽ gật đầu.
Chỉ là tang thi cấp đỉnh phong thôi mà.
Vương Lục kéo Lệ Tịch lên lầu trên rồi bóp cổ cô, lạnh lùng nói: "Thu hết lại cho tao, mày đừng hòng mà dở trò."
Lệ Tịch sợ hãi gật gật đầu, sau đó yếu ớt nói: "Vương ca, em hình như bị trật khớp chân rồi, đi không được, anh đi khiêng vật tư lại đây có được không ạ? Không gian của em có hạn nên anh chỉ cần lấy những thứ cần thiết thôi ạ."
"Cô đợi đây." Vương Lục lạnh giọng nói, sau đó đi tìm những thứ cần thiết.
Thấy người đã đi xa, Lệ Tịch khẽ cười một cái, trong mắt loé lên tia tàn nhẫn.
Vương Lục... đồng đội.,. phản bội...
Kiếp trước hắn vì một miếng ăn mà phản bội cô, bán tin tức cho người kia, là một phần dẫn đến cái chết của cô.
Hừ... kiếp trước nợ, kiếp này trả, dù cậu đã làm hay chưa. Cho dù... hiện tại hắn vẫn còn là người tốt hay sao đi nữa. Cô nói rồi, cô không phải là người tốt, cô là kẻ xấu! Có ơn thì trả có oán thì phải báo!
Không ngờ ở nơi này lại gặp được hắn.
Lệ Tịch trong nháy mắt liền biến mất, chỉ vài phút sau lại xuất hiện, lúc này Vương Lục cũng chạy trở về, trên người là cái Balo to đùng.
"Thu lại nhanh! Chúng ta đi." Vương Lục thả Balô trước mặt Lệ Tịch thở hồng hộc nói.
Lệ Tịch nhàn nhã phất tay một cái, cái Balo liền biến mất.
"Vương ca, chúng ta xuống dưới đi." Lệ Tịch vẻ mặt lo lắng hấp tấp nói.
"Đi!" Vương Lục gật đầu, vẻ mặt có chút nôn nóng.
Nhưng khi cả hai xuống dưới, thì dưới lầu đã một mảnh im ắng, chỉ còn lại thi thể và máu. Cảnh tượng như là địa ngục đẫm máu, khiến cho người ta một mảnh ác hàn.