Đã một tuần trôi qua, Khương Chính Thiên không đi, ngược lại càng bám người, à không, là bám tang thi.
Khương Tịnh Vân đối với chuyện này tỏ ra rất bất lực. Hắn có thể làm sao? Người ta là nam chính đó! Có vầng hào quang sáng loè mắt kia ở đó, kẻ phản diện là hắn đây đánh lại không nổi.
Vậy nên tràng diện bây giờ là như vậy:
Khương Tịnh Vân xuất hiện nơi nào, chắc chắn nơi ấy có Khương Chính Thiên. Một người thì luôn miệng, một người thì hận không thể ba từ thành một từ mà nói.
Một thi một người cứ như vậy mà sống chung một tuần, cuối cùng Khương Tịnh Vân không chịu được nữa, chỉ tay vào mặt Khương Chính Thiên mà chửi.
"Anh có thôi đi không!!! Anh theo tôi, chuyện này không nói, nhưng điều đáng nói chính là anh cứ gặp con tang thi nào là giết con ấy, đạp mã con mẹ nhà anh, anh giết đồng đội của tôi trước mặt tôi, anh anh anh!!! Anh có nhân tính không vậy? Tôi cũng là tang thi đó!!! Có tin tối lại tôi cắn anh không?!"
Hít thở thật sâu một hồi, Khương Tịnh Vân đưa mắt nhìn Khương Chính Thiên, thấy mặt của anh ta vẫn điềm nhiên như không có gì, Khương Tịnh Vân lại muốn đánh người.
"Cậu nói xem tại sao tôi phải trả lời cậu?" Khương Chính Thiên mặt không cảm xúc nói một câu tràn đầy cảm xúc.
"..." Cái.... TM.
"Giỏi! Anh giỏi lắm!!! Không cho anh theo tôi nữa! Chia tay đi!!!" Khương Tịnh Vân khí đến mức không thở được mà thật ra hắn cũng không có thở.
"Em nghĩ em có quyền trong việc này?" Tôi theo em là quyền của tôi, em không cho, tôi vẫn cứ theo đấy! Ý kiến?
"Biết vậy tôi nên nhét anh vào trong bụng từ lúc anh còn trong trứng cho rồi." Khương Tịnh Vân cực kỳ, cực kỳ hối hận vì lúc đó bản thân đã kìm lòng không được mà đẻ (viết) ra cái truyện thối tha này.
Với lại, nam chính! Anh có thể nghiêm túc một chút được không? Nam chính cao lãnh của hắn đâu rồi? Tên vô liêm sỉ này là cái thằng nào?
Haizzz... thôi kệ đi. Đi tìm cái gì đó lấp bụng đã, Ngọc thạch hắn dự trữ cũng đã hết rồi.
"Ca ca, đi thôi, đến! Đi kiếm đồ ăn, cái đồ đến thức ăn mà cũng không có để nuôi em, thế này thì có chó mới chịu lấy anh." Khương Tịnh Vân rất độc miệng.
Độc miệng là tính cách vốn có của Khương Tịnh Vân, chỉ là tính cách này của hắn thường bị hắn ẩn rất sâu, chỉ có người thân của hắn mới biết. Đương nhiên hắn cũng chẳng sợ bị lộ thân phận mình không phải là Khương Tịnh Vân bản gốc, bởi vì, có lộ cũng chả sao, chẳng có đứa ma nào quan tâm một con tang thi là hắn.
Đã quen với cách nói chuyện của Khương Tịnh Vân, Khương Chính Thiên chân chính miễn dịch câu trước oán câu sau lại ngọt của Khương Tịnh Vân. Đương nhiên hắn cảm thấy ca ca hai chữ nghe rất thuận tai, trước giờ Khương Tịnh Vân luôn không có tôn ti, đôi khi công xưng màu tao với anh, đúng là trẻ nhỉ phải đặt ở bên dạy dỗ mới nên thân.
Tang thi hiện tại được Khương Tịnh Vân phân bố ẩn nấp ở các nơi, đa số là những nơi mà Khương Tịnh Vân nghĩ nơi đó sẽ có kho lương thực và vũ khí, để cho bọn chúng tụ tập đồng đội lại, tập trung thăng cấp, tiện thể giữ luôn Đống vật tư đó.
Khương Tịnh Vân nghĩ đến cốt truyện, hắn thấy, những thứ vật tư đó, dù có cho Khương Chính Thiên lấy thì hắn nhất định cũng chẳng chừa một móng nào cho Mạt Thanh Thanh.
Cũng nên đi tìm Lệ Tịch. Lệ Tịch là dị năng không gian mà nhỉ? Biến Lệ Tịch thành tang thi rồi thu thành thuộc hạ được không nhỉ?
Nghĩ thôi cũng thấy kích động!!!
Ra ngoài cùng Khương Chính Thiên, nhưng đa số là Khương Tịnh Vân để Khương Chính Thiên làm việc, công bản thân thì ngồi vắt vẻo trong xe.
Đùa à? Có đứa ngu nào vì kẻ giết mình kiếp trước mà đi ra tay với đồng loại? Không phải anh không giết tang thi mà là không đáng. Có thể nói anh ích kỷ, đúng, năm mạt thế đã dạy anh rất nhiều điều. Anh không phải kẻ mới xuyên qua mang tâm trạng cứu vớt thế giới. Anh chỉ muốn sống, chỉ vậy thôi, sống thật thỏa mái, sống làm những gì mình thích.
Từ xa thấy Khương Chính Thiên trở về, trên lưng là một cái Balô to đùng, căng phồng lên, không biết chứa cái gì trong đó nữa.
Hình như phía sau có người? Hừm? Thế mà có đến dị năng giả? Không tồi, đúng là ánh sáng nhân vật chính chói loè thiên hạ, mới đó đã có người đi theo.
Không sợ dẫn về bị anh ăn sao? Đúng là đồ tồi, đem về lem thèm anh chứ gì?!