Lúc Vân Thư tỉnh lại mặt trời đã chiếu vào Chính Dương cung, tác dụng của rượu vẫn còn khiến đầu có chút mông lung. Híp đôi mắt buồn ngủ ngây người một lúc lâu mới biết mình đang ở nơi nào. Bên cạnh đã lạnh ngắt, Thẩm Hiên hẳn đã lên triều?
Cúi đầu nhìn trước ngực có rất nhiều hồng ngân nho nhỏ, Vân Thư nhăn mi, hắn không phải tiểu hài tử, đương nhiên sẽ không nghĩ đây đơn giản là bị muỗi cắn. Như vậy…. [đúng là như vậy nhưng ko đến mức như ca nghĩ đâu nhị ca.] Ánh mắt âm trầm đảo qua, rơi xuống tháp thượng, nhìn đến một bộ áo choàng nguyệt sắc đã chuẩn bị thật tốt đặt một bên.
Vân Thư thay xong quần áo, thái giám chờ bên ngoài liền bưng nước tiến vào hậu hạ Vân Thư rửa mặt. Dùng xong điểm tâm mới có âm thanh nho nhỏ chen vào: “Hoàng thượng phân phó, Thái tử hôm nay không cần đi học. Còn có, Hoàng thượng nói muốn cùng ngài dùng ngọ thiện, mong ngài không cần đi về trước.”
Lên triều, tâm thần Thẩm Hiên vẫn nhấp nhỏm không yên, buổi sáng sớm nay Vân Thư ngủ thực ngon nên không dám đánh thức hắn. Trong lòng lo sợ bất an thầm đoán phản ứng của Vân Thư, có điểm hối hận ngày hôm qua đã lỗ mãng cùng xúc động.
Hy vọng Vân Thư không nên hiểu lầm a! Thẩm Hiên thở dài, chân bước nhanh hơn.
Trở lại Chính Dương cung, Vân Thư vẫn đang ở, Thẩm Hiên nhẹ nhàng thở dài một hơi, đi tới. Vân Thư ngồi trên thư án, tay tùy tiện cầm một quyển sách, tựa như không chú ý tới bước chân của Thẩm Hiên. Đến khi Thẩm Hiên tới gần Vân Thư đột nhiên ngẩng đầu: “Ra ngoài một chút đi!”
A, Thẩm Hiên ngây người hồi lâu máy móc gật đầu, trong lòng muốn hỏi lại không dám nói ra miệng.
Thế là hai người một ngựa hướng cửa cung phi đi.
Nơi Vân Thư mang Thẩm Hiên tới cư nhiên là bãi săn bắn!
Xuyên qua rừng cây, phía trước có một sơn động nho nhỏ, Thẩm Hiên ngơ ngác nhìn Vân Thư đi lên phía trước, đó là…..
“Sao không tới đây?” Vân Thư ở phía trước ngoắc tay, Thẩm Hiên ngây người rồi tiến lên đuổi kịp.
“Ngươi còn nhớ sơn động này không?” Nghe thấy âm thanh Vân thư bên tai, Thẩm Hiên thoáng hoảng hốt.
Sao lại không nhớ!bg-ssp-{height:px}
Nhớ buổi săn thú ngày đó, Vân Thư ở trong rừng bị rắn cắn, cùng mọi người ly tán, Thẩm Hiên dưới tình thế cấp bách đã đem Vân Thư vào sơn động này, sử dụng phương pháp điều trị mà mình miễn cưỡng nhớ được hút máu độc ra, sáng hôm sau khi thị vệ tìm được bọn họ cũng là thời khắc sắp hôn mê, trở về cung chữa trị, khoảng hai ba ngày sau lại vui vẻ khỏe mạnh như thường.
Chuyện này Vân Thư vốn không nhớ chút nào, hơn nữa chuyện đã cách đây lâu như vậy, sợ là sớm bị người lãng quên.
Nhưng là Thẩm Hiên tự mình biết, khi đó mình có bao nhiêu lo lắng, có bao nhiêu sợ hãi, sợ hắn rời đi, thống hận mình vô năng. Lúc đắp thuốc cho hắn, Thẩm Hiên không thể khống chế mình cho khỏi run tay, sợ rằng nếu đắp sai thuốc chình mình là người đã hại Vân Thư. Ban đêm, hắn ôm lấy thân thể lạnh băng của Vân Thư, dùng chính nhiệt độ của mình sưởi ấm cho hắn, chỉ sợ nháy mắt thôi thiên hj trong lòng hắn sẽ biến thành một thi thể lạnh lẽo.
“Ngươi ở đây… hôn ta, có phải không?” Vân Thư hỏi.
Đêm hôm đó trí nhớ mông lung, đối với người đang trong tình trạng bán hôn mê như mình mà nói đã sớm mơ hồ một mảnh, nhưng là, có một loại cảm giác, vĩnh viễn không thể quên.
Đêm đó, bao quanh mình không chỉ có lạnh lẽo cùng hắc ám, còn có một cỗ ấm áp bên người, tựa như một đám mây, bao lấy mình, bảo vệ mình. Tựa như tối hôm qua, bởi vì say rượu mà không thể nhớ được chút nào, nhưng, cái cảm giác an tâm đó làm mình kìm lòng không được nhớ tới cái đêm nhiều năm trước, giống như đã từng trải qua, giống như, cỗ ấm áp kia, nhiều năm qua, chưa từng rời xa mình.
“Ngươi, ngươi sao lại biết?” Thanh âm Thẩm Hiên có chút run, nhưng càng nhiều là kinh ngạc.
Cái đem kia, bởi vì sợ sẽ mất hắn nên luôn hôn hắn, không phải là cái hôn ôn nhu hời hợt mà là cái hôn tựa như trừng phạt, tựa như chiếm đoạt. Chỉ có cảm giác đó mới khiến mình yên tâm phần nào giảm đi cảm giác thống khổ sợ hãi. Nhưng đó là chuyện nhiều năm về trước, huống chi, Vân Thư đối với việc đó là hoàn toàn không có ấn tượng.
“Đoán.” Vân Thư ngoái đầu lại cười, cười đến mê hồn đến đoạt phách, tựa như tiên tử lạc trần, như hoa nhi hé nụ, cười đến khuynh nhân.
Thẩm Hiên mặt không cưỡng được đỏ lên.
Cảm giác là không gạt người, đêm qua, trong trí nhớ, trừ bỏ thoải mái, trừ bỏ ấm áp, còn có rung động nhè nhẹ, xuyên qua da thịt truyền đến tứ chi bách hài.
“Kỳ thật ta nghĩ, ta hình như cũng có một chút thích ngươi?” Vân Thư ngón tay điểm lên đôi môi đỏ mọng, nghiêng đầu một bộ đăm chiêu. [kyah ~~ have kute … >//