Editor Đậu Nành
Số chữ (//)
Hệ thống thật sự không nghĩ đến còn có thể làm như vậy, cái thủ đoạn này thật là ba chấm!!! Vì thế, nó vô cùng vui sướng đem hệ thống sưởi ấm của đoàn phim phá hư, tuy nhiên nó cũng có đạo đức nghề nghiệp chỉ phá hư khi đoàn phim quay thôi, quay xong nó liền sửa lại cho phim trường.
Lúc này đoàn phim loạn thành một đống hỗn độn, đạo diễn Trương vò đầu bứt tai nhìn người phụ trách, ném kịch bản trong tay hỏi: "Mất bao lâu nữa mới sửa xong cái hệ thống sưởi?"
Hiện giờ là mùa đông, người phụ trách đứng giữa căn phòng lạnh lẽo không hề có một hơi ấm nào, đầu chảy đầy mồ hôi lạnh: "Đợi đợi đợi xíu nữa, cái này, lúc nãy tôi có tìm họ hỏi.
Người ta nói là..."
"Người ta nói cái gì?" Đạo diễn Trương thở dài hỏi.
"Người ta nói là không tìm ra được lỗi, chắc là chờ một lát sẽ chạy trở lại?" Người phụ trách hoang mang nói.
Đạo diễn Trương cười lạnh: "Một lát là bao lâu? Cậu giỡn với tôi à?"
"Có việc gì thế?"
Đạo diễn Trương vừa dứt lời, Vưu Thi Kết đã khoác áo khoác, bọc kín bản thân mới đi ra.
Cô ta thấy đạo diễn Trương không có trả lời mình, liền hỏi ngược lại người phụ trách: "Sao lại lạnh vậy nè?"
Đạo diễn Trương cười cười nói: "À...!chuyện là hệ thống sưởi có chút vấn đề."
Giọng Vưu Thi Kết liền thay đổi: "Cái gì!!!"
Đạo diễn Trương trấn an nói: "Không có việc gì, thật sự là không sao đâu, thật ra cũng không lạnh lắm."
Vưu Thi Kết đang bọc áo khoác lông chồn khắp người còn cảm giác lạnh thấu xương làm sao tin tưởng lời nói của đạo diễn.
Cô ta không thể tưởng tượng được nói: "Chú muốn cháu nhảy xuống nước trong cái nhiệt độ này sao? Không bao giờ!!!"
Đạo diễn Trương đau đầu nhìn kịch bản nói: "Cái này không phải cháu nói không muốn là được, cháu cũng phải xem xét điều kiện hiện giờ của đoàn phim, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, không thể tiếp tục chờ! Hơn nữa cháu chỉ cần xuống nước lặn hai vòng là xong, cảnh nhảy cầu Giang Noãn đã quay xong hết rồi, chúng ta không cần quay lại.
Được rồi, cháu mau xuống nước đi, vỗ nước xíu là xong ngay." Có giỏi thì ông xuống nước vỗ một xíu đi, nói thì ai không làm được.
Vưu Thi Kết bực bội: "Kiểu này mà còn kêu là không lạnh sao? Với cái nhiệt độ này mà cháu lặn xuống nước, đảm bảo thế nào cũng sẽ bị bệnh, cháu mà bệnh thì mấy cảnh sau ai quay?"
Đạo diễn Trương liền cười, tỏ vẻ như đã cân nhắc kỹ lưỡng nói: "Không sao cả, mấy cảnh sau chúng ta thuê phim trường tới tháng lận, quay những người khác trước, đợi cháu dưỡng bệnh xong xuôi rồi quay bù lại là được."
Vưu Thi Kết: "..."
Đạo diễn Trương dùng tay gõ gõ kịch bản nói; "Chuẩn bị, chuẩn bị mau.
Chuẩn bị cho Thi Kết đầy đủ nước ấm, quần áo, đồ giữ ấm có gì cứ đem ra đây hết!"
Người phụ trách của tổ đạo cụ nhanh chóng đáp lời: "Đã đầy đủ."
Trợ lý Vưu Thi Kết cầm không ít túi giữ nhiệt chờ sẵn, vẻ mặt bực bội liếc đám người tổ đạo cụ.
Vưu Thi Kết hiện tại tự làm tự chịu, không thể hối hận, trước khi xuống nước còn nghiến răng nghiến lợi hỏi trợ lý: "Giang Noãn đâu rồi?"
Trơ lý lau cái trán vốn chả có giọt mồ hôi nào nói: "Người phụ trách chính có nói cô ấy thay quần áo xong liền vội vàng đi về."
Vưu Thi Kết nghiến răng nói từng chữ: "Đi, về, rồi.!!!" Vội vàng đi về? Cô ta biết trước hệ thống sưởi sẽ bị hư hả? Vưu Thi Kết chưa từng gặp xui xẻo tới vậy.
Trợ lý khó xử cười nói: "Chị Vưu đừng tức giận, chúng ta sẽ khiến cho cô ta phải hối hận vì hôm nay đã bỏ về.
Đoạn phim vừa rồi chúng ta cắt ghép xong tung lên mạng, đảm bảo cô ta sẽ biết đắc tội với chị liền có kết cục thê thảm."
Vưu Thi Kết lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn chút ít, sau đó liền đi chuẩn bị để lặn xuống nước.
Lúc này Giang Noãn đang dựa đầu vào cửa sổ trên xe buýt, mềm mại hỏi : "Cô ta chịu xuống nước à?"
Hệ thống thân là công nghệ cao cấp, tất nhiên nó có cách để theo dõi mọi thứ.
Bởi vậy nó tự tin khẳng định nói: "Đúng vậy, vừa lội lên bờ đang lạnh run tay run chân.
Ha ha ha ha, cô ta hắt xì liên tục, đảm bảo là lạnh thấu xương nha."
Giang Noãn ngáp một cái rồi nói tiếp: "Tất nhiên là lạnh rồi, nhiệt độ bây giờ đang âm đó! Tuyết rơi khắp nơi, không có máy sưởi trong nhà, chị đây cá gì cũng cá cô ta chắc chắn bị bệnh."
Hệ thống nắm tay nói: "Ký chủ quả nhiên lợi hại.
Tôi biết mình không tìm lầm người mà."
Giang Noãn căn cứ ký ức trong đầu đi xuống trạm gần khu nhà thuê, khu vực quanh đây hẻo lánh, phức tạp vô cùng, buổi sáng hai bên đường còn có quầy bán đồ ăn.
Lúc cô đi về đã tối muộn, hàng quán đều dẹp hết, trên đường toàn là rác rưởi.
Giang Noãn tiện đường ghé siêu thị mua một chút rau xanh, trái cây và thịt heo trứng gà, sau đó xách đống đồ ngáp ngắn ngáp dài, đi một mạch về khu nhà ở.
Tiểu khu Giang Noãn ở đã cũ lắm rồi, nghe nói sắp phá bỏ và di dời, mỗi hộ gia đình ở đây cứ trông ngóng từng ngày! Kết quả cứ nghe nói đã năm, nhưng chẳng có ai lại bàn bạc cả, lâu dần nhiều nhà không thèm để tâm nữa, mặc kệ ai nói gì thì nói, dù sao cũng chẳng ai giải quyết.
Giang Noãn ở tít trên lầu , không có thang máy nên mỗi ngày đành phải tự mình leo bộ.
Bạn trai Giang Noãn trông rất đẹp trai, nhưng lại bị tật, hai chân không thể cử động, mỗi ngày đều phải ngồi trên xe lăn sinh hoạt.
Giang Noãn đương nhiên rất thích hắn, chẳng có mấy ai nguyện ý yêu nhau với người tàn tật cả.
Còn liều sống liều chết kiếm tiền nuôi hắn, sợ hắn ở trong nhà buồn chán, mỗi ngày đều cõng hắn xuống dưới lầu đi dạo xung quanh.
Những việc Giang Noãn làm có thể nói cảm động ngàn năm không hết.
Vậy mà tên bạn trai này đúng là ngu muội, Giang Noãn yêu hắn chết đi sống lại hắn không thích, đi moi hết tim phổi ra thích bạch liên hoa Vưu Thi Kết.
Giang Noãn dùng chìa khóa mở cửa, nhìn thấy người bạn trai trong truyền thuyết Dịch Thư Dung giật mình nhanh tay đóng quyển sổ lại.
Giang Noãn bĩu môi trong lòng, ngu ngốc, cho dù cho bày ra trước mặt cá chép nhỏ thì cô ấy cũng không hiểu được đống số liệu đó, cùng lắm cho rằng ngươi đang thăm dò thị trường mà thôi.
Dịch Thư Dung đương nhiên thừa biết Giang Noãn xem không hiểu, nhưng mà hắn đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa nên theo phản xạ liền đóng sổ lại.
Hắn duỗi tay kéo xe lăn, xoay người nhìn Giang Noãn nhíu mày hỏi: "Hôm nay sao về sớm vậy?"
Giang Noãn đem đống đồ đi vào phòng bếp nói: "Cãi nhau với nữ chính nên bị đuổi rồi.
Không về ngồi chầu xương hay gì?"
Dịch Thư Dung sửng sốt hỏi: "Cãi nhau? Sao lại cãi nhau?"
Giang Noãn đem mọi việc kể đơn giản, Dịch Thư Dung một chút cũng không để ý Giang Noãn xém tí nữa chết đuối, chỉ lo lắng hỏi: "Vậy bây giờ em về nhà, chẳng phải Vưu Thi Kết phải tự mình lặn xuống nước sao?"
Giang Noãn đưa lưng về phía hắn, đang chuyên tâm nấu cơm, nghe xong khóe miệng đột nhiên nhếch lên, xoay người nhìn Dịch Thư Dung nói: "Đúng vậy! À đúng rồi, lúc em vừa rời đoàn phim còn nghe người phụ trách bảo máy sưởi bị hư rồi."
Sau đó cô tiếp tục quay lại để nấu ăn, trong miệng ba la bô lô liên hồi hưng phấn nói: "Úi chà chà, em cũng siêu cấp may mắn nha! Vừa rời đi thì máy sưởi liền hư, chứ không nhảy xuống nước trong thời tiết này thật là người bất tử cũng phải lột da nha."
Dịch Thư Dung nghe không lọt tai những lời này lớn tiếng mắng: "Sao em lại ác độc như vậy, thân là diễn viên đóng thế, em không tuân thủ hợp đồng trực tiếp chạy về nhà, khiến cho diễn viên chính phải tự mình quay cảnh nguy hiểm, hậu quả lớn như vậy mà em còn có tâm tình vui vẻ khi người khác gặp họa hả?"
Giang Noãn nhón chân mở ngăn tủ trên đầu lấy ra cái chén, miệng vui vẻ không quên nói: "Vui vẻ khi người khác gặp họa thì làm sao chứ? Em vui thì cũng có tội sao?" Giang Noãn cầm chén xoay người nhìn Dịch Thư Dung đang ngồi trên xe lăn, bởi vì trong nhà đang mở máy sưởi nên hắn chỉ bận áo sơ mi trắng cùng quần jean đơn giản.
Mà mỗi một phút máy sưởi chạy cũng là tiền, xe lăn hắn ngồi cũng là tiền, cơm hắn sắp ăn cũng là tiền, thậm chí bộ quần áo hắn đang mặc trên người cũng là tiền.
Biểu tình Giang Noãn trở nên đạm bạc, nhàn nhạt mở miệng nói: "Mỗi ngày em đều vui vẻ khi cô ta gặp chuyện đó thì sao nào."
Dịch Thư Dung lập tức bị bất ngờ, ngơ ngác, bật ngửa nhìn cô..