Đường Ẩn không muốn ở lại hang ổ của Kerr chút nào, mặc dù cậu rất động lòng với thiết kế khắc lại có một không hai của Đồ An, nếu chỉ đến tham quan thì cậu hoàn toàn vui lòng nhưng nếu ở đó lâu và hạn chế đi lại thì Đường Ẩn sẽ bùng nổ trong chút phốc.
Trải nghiệm phong ấn dài đằng đẵng khiến cậu ghét ở yên một chỗ.
Mà làm sao cậu có thể chắc chắn Kerr nói đi đến hang ổ có nghĩa là tránh được tai họa, không phải là bắt rùa trong hũ? ()
() 瓮中捉鳖: bắt ba ba từ bình lớn, ý chỉ nắm chắc mọi việc trong lòng bàn tay.
Cậu và Kerr không hề có tình bạn gì thì tại sao Kerr lại dành nhiều thời gian và tâm sức để chuẩn bị ổ cho cậu, nếu như muốn nhốt cậu làm đồ cất giữ thì ngược lại có thể giải thích được.
Đường Ẩn không có áp lực nào khi bỏ qua Kerr, không nói đến việc Kerr bỏ lỡ cơ hội tốt lúc ban đầu thì chỉ nói về sự hiểu biết của cậu đối với rừng tinh linh đã đủ để cho cậu bỏ đi một khoảng cách xa, Đường Ẩn đã từng có một khoảng thời gian thường xuyên cùng tinh linh vương ngắm sao và mặt trăng ở đây, xúc đất trồng hoa các thứ.
Đường Ẩn trốn trong hốc cây, tạm thời tránh truy đuổi của cự long.
Bây giờ cậu có thời gian rảnh rỗi tiếp tục quan sát trạng thái của Lục Tước, kết nối của huyết khế khiến cậu cảm thấy cội nguồn sinh mệnh của Lục Tước ngày càng mạnh với một tốc độ khó mà tin nổi, ngay cả sức mạnh của Đường Ẩn cũng tăng theo thủy triều.
Đã nắm giữ được năm loại sức mạnh mà đã khủng bố như thế rồi sao?
Đường Ẩn nhớ tới mấy tác phẩm văn học cổ cậu đã đọc chán chê, đứa con của số phận trong đó cũng đáng sợ không kém gì Lục Tước và một kẻ phản diện như cậu đã ngay từ đầu bắt nạt nhân vật chính, đối xử với nhân vật chính như một nô lệ thì cuối cùng sẽ kết thúc rất thảm.
Lục Tước nhắm mắt lại ngã vào trong hốc cây, gò má tuấn tú bị Đường Ẩn đập có hơi đỏ và sưng lên, Đường Ẩn không có cảm giác áy náy chút nào mà là muốn cắn một miếng Lục Tước để nếm thử xem mùi vị máu của Lục Tước bây giờ thế nào.
Nhưng bây giờ Kerr đang đuổi theo cậu, nếu vị trí bị lộ ra vì máu của Lục Tước thì có chút không đáng.
Đường Ẩn vỗ nhẹ lên khuôn mặt đẹp trai như vỗ chó vỗ mèo của Lục Tước vài lần, nghĩ xem khi nào thì Lục Tước sẽ tỉnh lại.
!
Sau khi thần hộ mệnh của nhân loại là Lục Tước và rồng thời không và vĩnh hằng đánh nhau một trận đến long trời lở đất thì Lục Tước biến mất không dấu vết mà vị thần hộ mệnh mới của nhân loại thay thế hắn biểu hiện ra sức mạnh không tầm thường, nghe nói y cũng là một người nhiều sức mạnh như Lục Tước.
Con người là tồn tại tầm thường giữa nhiều chủng tộc trong vũ trụ, nhưng kể từ khi có biến số là Lục Tước, chủng tộc này đã thể hiện những khả năng đáng kinh ngạc, nghe đồn máu của Lục Tước là máu của thần, uống máu của Lục Tước sẽ có cơ hội kích hoạt nhiều sức mạnh.
Nhân loại trong khoảng thời gian ngắn xuất hiện nhiều người có nhiều sức mạnh, rất nhiều người mong muốn lấy được máu của Lục Tước nhưng Lục Tước lại xuất quỷ nhập thần, có người nói có tung tích của Lục Tước đã xuất hiện trên đảo rồng, thấy Lục Tước gầy như que củi mà môi thì tái xanh, có người nói Lục Tước đã bị hút máu bởi những con người tham lam nên máu không còn nhiều và còn có một giả thuyết khác là mỗi ngày Lục Tước tưới máu cho những hoa hồng có thể tạo nên các vị thần.
Đối với những lời đồn đại từ bên ngoài, vị thần hộ mệnh mới của nhân loại không biết nên khóc hay nên cười, mỗi lần y xin máu của Lục Tước thì cũng không xin bao nhiêu, ngay cả một giọt máu pha loãng của Lục Tước đã có thể làm người bình thường nổ tung và chết ngay, một ống máu nhỏ là đủ cho cả một đội quân thì làm sao mà cơ thể của Lục Tước có thể ngã quỵ vì xin máu được? Mà loài người đều mong muốn Lục Tước sống lâu sống trăm tuổi, cơ thể khỏe mạnh hơn bất kỳ chủng tộc nào khác.
Hơn nữa với tiến trình nghiên cứu và phát triển của viện nghiên cứu về máu của Lục Tước, đến lúc đó chỉ cần một vài giọt máu của Lục Tước đã có thể chế tạo ra hàng nghìn bình thuốc.
Hôm nay là ngày y xin máu của Lục Tước, y đến nơi ở hiện nay ít được biết đến của Lục Tước, một ngôi nhà trông rất bình thường.
Máu được lấy cần duy trì hoạt tính, tốt nhất là máu tươi trong vòng hai ngày, Lục Tước thường rút một ống máu tươi đưa cho y, nhưng quy trình lấy máu hôm nay đã có chút thay đổi, Lục Tước nói hắn đã đưa máu vào tầng hầm của ngôi nhà này, y cứ tới lấy.
Y đến trước cửa nhà, dùng chìa khóa mở cửa, thấy trên cửa có hai đôi dép có kích thước khác nhau.
Mỗi lần đến ngôi nhà với vẻ bề ngoài bình thường và nội thất ấm áp đẹp đẽ này, từ trong thâm tâm của y sẽ cảm thấy vui mừng cho Lục Tước.
Nhiều người suy đoán y đang mong ngóng Lục Tước ra đi nhưng thật ra không phải vậy, y có ơn tri ngộ với Lục Tước, vị thần hộ mệnh của nhân loại này gần với tồn tại của ân sư trong lòng y, khi đối phương nói muốn từ chức về ở ẩn thì phản ứng đầu tiên của y chính là yêu cầu Lục Tước ở lại.
Nhưng Lục Tước nói với y rằng hắn nợ một người nhiều năm, cuối cùng giờ hắn đã thành công nghỉ hưu, hắn sẽ dành cả phần đời còn lại của mình cho người đó.
Đúng vậy, Lục Tước có một người yêu bí ẩn.
Dù chưa một lần nhìn thấy bóng dáng người yêu của ân sư nhưng có thể thấy cuộc sống về hưu của ann sư rất hạnh phúc trong từng góc nhỏ của ngôi nhà này.
Sàn nhà được trải đầy thảm dày và mềm, có lần y hỏi Lục Tước tại sao trong phòng lại có thảm khắp nơi thì người đàn ông mạnh mẽ tàn nhẫn trong mắt bên ngoài lộ ra nụ cười bất lực, khẽ nói: "Bởi vì em ấy luôn quên mang giày.
"
—— "Không mang giày, chân lúc nào cũng lạnh.
"
—— "Mỗi lần nhìn thấy tôi đều phải dùng tay giúp em ấy sưởi ấm.
"
Thật khó có thể tưởng tượng được một người đàn ông mạnh mẽ lại chiều chuộng người yêu của mình đến thế, yêu đến mức nhún nhường, làm sao bàn tay hóa mây làm mưa lại có thể từ bỏ sức mạnh khủng khiếp của mình, vui vẻ chịu đựng sưởi ấm đôi chân cho người bạn đời của mình?
Y rất tò mò về người yêu của Lục Tước nhưng mỗi lần y đến đều không đúng lúc, y luôn đụng vào thời gian nghỉ ngơi của người yêu Lục Tước.
Mỗi khi lúc này thì Lục Tước sẽ giơ ngón tay lên và làm động tác im lặng với y.
Y cũng sẽ rất biết điều mà rón rén đi trong nhà, dù biết căn nhà này rất lớn, chỉ hoạt động trong phòng khách cũng sẽ không làm phiền người yêu đang ngủ của ân sư.
Đôi khi y thấy sắc mặt của Lục Tước quá tệ nên đã đề nghị tạm dừng việc cung cấp máu cho viện nghiên cứu, Lục Tước lắc đầu, nói rằng lượng máu này sẽ không khiến cơ thể hắn suy nhược bao nhiêu.
Y liền mang người yêu của ân sư ra, nói mặc dù không biết Lục Tước đang bận việc gì trong thời gian này nhưng nếu người kia nhìn thấy bộ dạng này của Lục Tước thì người kia chắc chắn sẽ cảm thấy đau lòng, có một số việc cho dù có quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng sức khỏe của Lục Tước, Lục Tước ở ẩn chẳng phải để dành nhiều thời gian hơn cho người bạn đời của mình sao? Không có gì quan trọng hơn sức khỏe và làm bạn bên người yêu.
Lục Tước nghe xong cũng lộ ra vẻ mặt khổ não, nói đến cũng vô cùng kì diệu, khi nói chuyện khác với Lục Tước, mặt người đàn ông luôn không hiện ra cảm xúc và sức sống nào nhưng một khi nhắc đến người yêu bí ẩn kia thì biểu cảm của Lục Tước bỗng trở nên sống động, sẽ cười, sẽ nhíu mày, cảm thấy tội lỗi và sẽ than phiền, cũng trong tình huống đó, y mới nhận ra Lục Tước không già hơn mình bao nhiêu tuổi mà đang ở độ tuổi đẹp của cuộc đời nhưng lại gánh vác trên vai những kỳ vọng của một chủng tộc nên buộc phải chín chắn lại.
Y biết ơn với người yêu bí ẩn của ân sư.
Cảm ơn người yêu đó đã cho y nhìn thấy ân sư mình giống như một người phàm hơn, Lục Tước sẽ buồn rầu nói với y: "Có người bắt nạt em ấy, tôi muốn báo thù cho em ấy nên cách đây một thời gian tôi không thể ở bên em ấy mỗi ngày.
"
Lại có người dám bắt nạt người yêu của Lục Tước!
Y nghe vậy tức giận đến mức muốn giúp ân sư mình chặt tên đó ra làm tám khúc.
Sau này khi họ lại gặp nhau thì y hỏi Lục Tước tình hình thế nào, vẻ mặt của Lục Tước rất nhẹ nhàng, nói mình đã giải quyết xong chuyện này.
Y nghĩ đến tin đồn có người nói Lục Tước đã từng xuất hiện ở đảo rồng, hình như là đi giết rồng nhưng không có con rồng nào ở đảo rồng có thể ngăn cản Lục Tước.
Người ta giận dựng tóc gáy vì lam nhan, thầy đúng là thầy, vì người yêu mà ra đảo rồng làm thịt một con rồng.
Trong khi y ngày càng tăng cao cảm khái với bạn trai của ân sư thì y cũng thuận miệng hỏi Lục Tước có tính toán gì cho sau này không.
—— "Đi với em ấy.
"
Lục Tước không chỉ rõ là ai và cũng không cần phải nói, cuối cùng họ cũng có thể ở bên nhau lâu dài.
Bước đi một mình trong ngôi nhà yên ắng này, y nhớ lại từng li từng tí về ân sư và người yêu ân sư mà bùi ngùi mãi không thôi, nhìn những hoa hồng có thể nhìn thấy khắp nơi trong nhà, căn phòng trồng đầy cây cỏ lẽ ra phải tràn đầy sức sống nhưng có lẽ hoa hồng quá đỏ, ngược lại giống như máu đỏ tươi, lộ ra cảm giác ngột ngạt và đáng sợ khiến y không tả được.
Thật kỳ lạ, lẽ ra toàn là hoa hồng không phải nên rất lãng mạn ư? Tại sao y lại có ý nghĩ này.
Cuối cùng y cũng bước đến tầng hầm, đẩy cửa tầng hầm ra, mùi máu tanh nồng nặc phả vào mặt đến mức khiến y ngạt thở, y choáng váng trước cảnh tượng dưới tầng hầm, một chiếc quan tài băng được đặt ở trung tâm của tầng hầm, tỏa ra một cơn lạnh nhẹ, trong chiếc quan tài băng chứa một lớp máu đỏ tươi, lượng máu là tổng lượng máu có thể thu thập được bằng cách rút khô máu của một nam giới trưởng thành.
!
Lục Tước đã có một giấc mơ rất dài, dài tới khi chấm dứt cuộc đời như thế.
Nửa sau giấc mơ đó đáng lẽ phải là một giấc mơ đẹp đến mức khiến hắn không muốn tỉnh lại, trong giấc mơ đó, Đường Ẩn bất ngờ tỉnh dậy sau giấc ngủ say dưới chăm sóc cẩn thận của hắn, sau khi tỉnh dậy, sức khỏe Đường Ẩn rất yếu, ăn uống và sinh hoạt thường ngày đều do hắn chăm lo, hắn mê đắm Đường Ẩn đến nỗi không thể rời xa cậu.
Hắn ngày nào cũng chải tóc cho Đường Ẩn, mặc quần áo mới cho Đường Ẩn, chân Đường Ẩn luôn lạnh, mỗi lần hắn đều dùng tay làm ấm cho Đường Ẩn, Đường Ẩn sẽ không nhịn được nói với hắn: "Nhiệt độ cơ thể của huyết tộc là thế này, anh phải rửa tay sạch sẽ trước khi chạm tay em.
"
Mỗi ngày hắn đều cho Đường Ẩn hút máu, đều nói bị huyết tộc hút máu là một loại khoái cảm cực độ nhưng mỗi lần không được nếm được mùi vị cực lạc khiến người ta mê mẩn mà chỉ có thể cảm giác được vết thương đau nhói, nhưng không sao cả.
Chỉ cần thấy được môi Đường Ẩn nhuộm đỏ, trái tim hắn cũng sẽ tan chảy vì ngọt ngào.
Trong mơ hắn không thể lúc nào cũng dính bên người Đường Ẩn, hắn còn cần phải tự mình đi phong ấn rồng ảo ảnh và chiến tranh.
Hung thủ đã phong ấn Đường Ẩn là rồng ảo ảnh và chiến tranh, hắn đã mất một thời gian dài để tìm ra hung thủ thực sự, rồng ảo ảnh và chiến tranh có thù với hắn, Kerr và Yuanna, để trả thù ba người họ một lượt mà rồng ảo ảnh và chiến tranh đã lợi dụng vũ hội để thực hiện phép thuật ảo ảnh, lẫn lộn cơ thể của ba người họ với nhau và khi ý thức Đường Ẩn đang trong mơ hồ thì phong ấn linh hồng Đường Ẩn.
Một cái xác không có linh hồn cũng không khác gì với chết, lúc đầu bọn hắn đều cho rằng Đường Ẩn đã mất mạng.
Nhưng sau đó hắn đã đánh cắp sức mạnh của rồng thời không và vĩnh hằng, trong dòng sông dài của thời không tìm được linh hồn của Đường Ẩn lại đánh cắp cội nguồn sinh mệnh chỗ mẫu thụ tinh linh để bổ sung năng lượng cho cơ thể Đường Ẩn.
Hắn đã cứu được Đường Ẩn.
Quá tốt rồi.
Hắn vui vẻ nghĩ.
Claykerrstie rất muốn gặp Đường Ẩn, hắn nói với Claykerrstie, nếu có thể giúp hắn giết rồng ảo ảnh và chiến tranh, hắn sẽ để đối phương gặp lại Đường Ẩn lần nữa.
Rồng ảo ảnh và chiến tranh trốn ở đảo rồng, nếu chỉ có một mình hắn thì khó có thể chống lại toàn bộ đảo rồng nhưng sẽ dễ dàng hơn nếu có một con rồng bên trong như Claykerrstie.
Claykerrstie đồng ý.
Họ hợp tác giết chết rồng ảo ảnh và chiến tranh, rồng ảo ảnh và chiến tranh không còn nơi nào để trốn nhìn hắn một cách oán độc, trước khi sắp chết gã nói với Lục Tước, tao muốn mày sống không bằng chết.
Hắn chặt đầu rồng ảo ảnh và chiến tranh.
Không cần quan tâm đến tuyên ngôn của kẻ thua cuộc.
Hắn đưa Claykerrstie đến gặp Đường Ẩn, sau khi Claykerrstie xem xong thì đỏ mắt nói với hắn: "Lục Tước, coi như tôi cầu xin anh, anh chôn cất Đường Ẩn trong ổ của tôi đã chuẩn bị cho em ấy được không?"
Hắn tức giận lại đánh nhau một trận với Claykerrstie.
Đường Ẩn rõ ràng được hắn cứu, con rồng có điên rồi hay không, sao có thể dùng từ "Chôn cất" cho Đường Ẩn?
Ngày đó bọn hắn đánh cho tới cả hai đều chịu thiệt, nhưng hắn vẫn khá hơn một chút, hắn đã thức tỉnh sức mạnh thời gian trên đảo rồng, chỉ có một con rồng thời không và vĩnh hằng duy nhất được phép tồn tại trên thế giới này, sự xuất hiện của hắn đã khiến Claykerrstie mất quyền kiểm soát thời gian, vì vậy trong cuộc đánh nhau này, Claykerrstie đã thua.
Có máu rồng vàng dính trên cơ thể hắn cũng có máu của chính hắn chảy ra, hắn trở về nhà của mình với Đường Ẩn, thấy Đường Ẩn vẫn đang nghỉ ngơi trên gác xép.
Hắn vốn là muốn sau khi tắm rửa xong thì đi gặp Đường Ẩn nhưng mà hắn không chịu đựng được nữa, một khi Đường Ẩn rời khỏi tầm mắt của hắn trong chốc lát thì hắn sẽ cảm thấy vô cùng đau khổ.
Hắn đi tới bên người Đường Ẩn, hỏi Đường Ẩn có đói bụng không.
Đường Ẩn nhắm mắt lại dường như không muốn trả lời hắn.
Cho nên hắn không khỏi chua xót nói, trên người anh có máu của rồng thời không và vĩnh hằng, em không phải muốn nếm máu của anh ta nhất sao?
Đường Ẩn vẫn nhắm mắt.
Hắn lại vui vẻ nở nụ cười, hắn nói với Đường Ẩn, anh biết rồi, em vẫn cảm thấy máu của anh là uống ngon nhất đúng không.
Hắn rạch một đường ở cổ tay, cẩn thận đưa lên môi Đường Ẩn, trước kia Đường Ẩn giả bộ ngủ say thì sẽ bị mùi máu dụ dỗ phải mở mắt ra cắn cổ tay hắn.
Thế nhưng lần này, Lục Tước đợi rất lâu, cho đến khi vết thương ngừng chảy máu mới cũng không đợi được Đường Ẩn mở mắt ra.
Mặt trời lặn chiếu vào nhà qua ô cửa sổ nhỏ trên gác xép, chiếu sáng Đường Ẩn trong quan tài màu đỏ, sắc mặt Đường Ẩn tái nhợt dưới tia sáng này chiếu xuống dường như hai má cũng hơi đỏ lên, một con quạ đen bay qua, tiếng kêu lớn ồn ào vang vọng trong căn phòng im lặng.
Lục Tước lúc này đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện, hắn nhớ tới lần đầu tiên xóa bỏ ám chỉ viện nghiên cứu đưa cho hắn, cũng là lần đầu tiên tỉnh táo nhìn thế giới xa lạ trước mắt, hắn cảm thấy tất cả điều này thật tàn nhẫn và những vật thí nghiệm bị tẩy não khác rất đáng thương, hắn quyết tâm cứu những vật thí nghiệm như hắn, niềm tin vào việc bảo vệ người khác đã cho hắn dũng khí.
Hắn lại nhớ tới vật thí nghiệm đã phản bội hắn lại thả hắn rồi nói với hắn, nếu như không có anh, tôi sẽ chìm đắm trong những ký ức giả tạo nhưng đẹp đẽ đó và sẽ sống cuộc đời mà không ai quan tâm đến.
Khi đó hắn luôn cảm thấy mình có thể hiểu được vật thí nghiệm, một mặt cho rằng mình hiểu đối phương, mặt khác lại cho rằng đối phương quá yếu đuối không có dũng khí để bắt đầu một cuộc sống mới.
Cuối cùng Lục Tước nhớ tới ánh mắt oán độc của rồng thời không và vĩnh hằng, cả hai đều có được khả năng ảo ảnh và thôi miên, khi hai mắt đối diện với nhau đó chính là một cuộc cạnh tranh thầm lặng ——
"Lục Tước, tao muốn mày sống không bằng chết.
"
Đầu óc hắn chợt tỉnh táo, thuật thôi miên mà hắn gieo rắc cho bản thân đã hoàn toàn bị phá hủy bởi rồng ảo ảnh và chiến tranh vào lúc chết đi.
Thì ra hắn chưa bao giờ hồi sinh Đường Ẩn.
Thì ra buộc phải tỉnh dậy để đón nhận sự thật là cảm giác như vậy.
Thì ra đây chính là sống không bằng chết.
!
Dưới sự đau đớn tột cùng, giấc mộng dài này cuối cùng cũng tan vỡ, Lục Tước chậm rãi mở mắt ra, trong hốc cây âm u, hắn nhìn thấy Đường Ẩn vẫn còn sống.
.