Đường Ẩn dạo bước trong bóng tối, cậu cảm thấy mình đi như vậy đã lâu, phía trước là bóng tối vô tận tựa như không bao giờ có ngày hôm sau.
Đường Ẩn cảm thấy rất mệt mỏi, cậu muốn dang đôi rộng đôi cánh ra, bọc mình như một con dơi và lặng lẽ trốn trong góc ——
Ơ?
Cánh đâu rồi?
Đường Ẩn ngạc nhiên vươn tay sờ xương bả vai, thế mà không sờ được đôi cánh như trong tưởng tượng nhưng cậu cũng không thấy tiếc, đó chỉ là một đôi cánh lớn màu đen, đen xì thôi...
Cậu thật sự ghét bóng tối.
Ghét bóng tối vô tận này.
Đường Ẩn không đi nữa, cậu ngồi xổm xuống, tự ôm lấy mình, muốn chờ bóng tối dài đằng đẵng này kết thúc.
Nhưng liệu bóng tối có thật sự kết không?
Cậu bị giam cầm trong phong ấn mà thời gian trôi qua không rõ, muốn sống không được muốn chết không xong, đối với cậu lúc đó có lẽ cái chết mới là sự giải thoát thực sự.
Thế nhưng cậu không chờ được thiên thần đến cứu mình khỏi vực sâu cũng không chờ được quỷ dữ kết liễu cuộc đời mình, cậu giống như bị cả thế giới lãng quên bị nuốt chửng bởi tuyệt vọng và cô đơn.
Trong bóng tối yên tĩnh đến đáng sợ này, Đường Ẩn ôm chặt lấy chính mình, không ai có thể nhìn thấy cậu vì vậy cậu có thể không kiêng nể gì phơi bày ra một mặt yếu ớt của mình, cậu cầu mong thế giới này sẽ có một chút âm thanh, dù là âm thanh gì cũng được như tiếng gió, tiếng mưa, tiếng sấm...!Miễn là thế giới này đừng quá yên lặng.
Ngay khi Đường Ẩn vô vọng nhìn về phía trước, một giọng nói kỳ lạ bỗng dưng xuất hiện trong vực sâu ——
Giọng điệu không thể lường trước như những nốt nhạc trên khuông nhạc đang đánh nhau mà cũng giống như lời thì thầm đáng sợ của một con quỷ đang niệm một câu thần chú có thể phá hủy tín ngưỡng của một nhạc sĩ.
Đường Ẩn muốn bịt tai lại nhưng âm thanh của quỷ dữ vẫn tấn công cậu mọi nơi, âm thanh càng lúc càng lớn như muốn tra tấn lỗ tai của người nghe và thề sẽ không bỏ qua cho đến khi đạt được mục đích.
Một thế giới bóng tối nhìn như không thể phá vỡ cũng không thể tránh khỏi tiếng nói của quỷ dữ và những vết nứt xuất hiện ở khắp nơi trong lồng tối, một ánh sáng chói lóa xuyên qua khe hở như mạng nhện, cả thế giới này ——
Nó nứt ra.
Ánh sáng chói lóa càng ngày càng sáng, bóng tối giống như lớp tường cũ bị bong tróc, vô số tia sáng đan xen vào nhau, thế giới dần bừng sáng.
Lông mi dày chậm rãi mở ra, ánh sáng xuyên qua lông mi hôn vào trong đồng tử, Đường Ẩn hơi nheo mắt lại, cậu nhìn thấy những bông hoa nở rộ xung quanh, ánh nắng vàng rơi lên mái tóc vàng, nhìn thoáng qua trông như đang mạ một lớp vàng cho người bên giường.
Sẽ tốt hơn nếu một bức tranh đẹp như vậy có thể im lặng.
Lục Tước nghiêm túc hát cho Đường Ẩn vừa mới thức tỉnh, Đường Ẩn phải mất mười giây để xác nhận âm thanh kỳ diệu đó đang hát chứ không phải là tiếng thì thầm của ma quỷ, Đường Ẩn chưa từng nghe qua giọng hát khó nghe đến mức làm cho cậu rợn cả người như vậy.
Lục Tước từng hát một bài hát trước mặt cự thú biển sâu Mất Răng Cửa nhưng khi đó chỉ là những bài hát quân đội có nhịp điệu và giai điệu rất đơn giản còn lần này thử thách hát quá khó.
Đường Ẩn khiếp sợ nhìn Lục Tước, Lục Tước ngừng hát, nghiêm túc hỏi: "Ngài cảm thấy tôi hát thế nào?"
Rất dở.
Rất dở đó được không.
Nhưng điều khiến Đường Ẩn có hơi khó mở miệng đó chính là giọng hát khó nghe này làm cho cậu thoát ra khỏi bóng tối dài đằng đẵng kia, song đến nỗi cậu cảm thấy khó chịu nhưng lại có một loại khoan dung có thể tạm thời chịu đựng.
Nhưng dù sao đi nữa Đường Ẩn cũng không thể trái lương tâm khen Lục Tước đến nở ra hoa được.
Đường Ẩn suy nghĩ một lát rồi khéo léo nói: "Anh xem ra không có tài năng ca hát."
Lục Tước nghe vậy lộ ra một nụ cười chân thành giống như Đường Ẩn đang khen ngợi hắn: "Tôi cũng cảm thấy vậy, sau này tôi sẽ hát cho ngài nghe mỗi ngày."
Đường Ẩn: "?"
Anh đúng là biết vẽ bánh nướng () quá nhỉ.
() 画大饼: ngôn ngữ mạng, chỉ việc xã giao, vẽ ra những thứ tưởng ngon ăn làm người khác tin sái cổ nhưng thực ra chỉ là "bánh vẽ".
Đường Ẩn không tiếp tục nghiên cứu vấn đề ca hát mà hỏi điều cậu quan tâm nhất: "Tôi đã trở thành con người rồi?"
Lục Tước gật đầu: "Ngài có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"
Đường Ẩn cúi đầu quan sát thay đổi của cơ thể, chạm vào cánh tay bên ngoài vẫn thấy mát lạnh nhưng trong cánh tay lại cảm thấy ấm áp.
Trong những năm tháng dài trở thành huyết tộc, cậu chưa bao giờ cảm nhận được nhiệt độ từ bản thân.
Nhưng mà hình như vẫn thấp hơn nhiệt độ cơ thể của Lục Tước.
Cậu ấn lòng bàn tay lên ngực trái, thình thịch, thình thịch, thình thịch, bên trong giống như chứa một chú chim con đang nhảy, cậu cảm nhận được bụng mình phồng lên xẹp xuống theo nhịp thở của mình, đặt ngón tay lên mũi, đón nhận hơi thở ấm áp ẩm ướt kia...
Đường Ẩn như một đứa trẻ được nhận được một món đồ chơi mới, không ngừng thử nghiệm các bộ phận khác nhau.
"Có gương không?"
Lục Tước đưa cho Đường Ẩn một chiếc gương, Đường Ẩn kinh ngạc nhìn vào đôi mắt đen của mình trong gương.
Đầu ngón tay cậu chạm vào mặt gương lạnh giá, nhẹ nhàng miêu tả lại hình dáng đôi mắt của mình.
Thì ra cậu có một đôi mắt đen khi còn là một con người.
Đồng tử đen phản chiếu ánh sáng mặt trời.
Đường Ẩn đã lâu không nghiêm túc nhìn mình, cậu ghét đôi mắt đỏ nên mỗi lần soi gương cậu đều lướt qua, người trong gương vừa quen vừa lạ tựa như có một nỗi đau khổ nhàn nhạt.
Cậu có lẽ không thích bóng đêm nhưng nhìn thấy đôi mắt đen này, Đường Ẩn đột nhiên cảm thấy bóng tối không khó chấp nhận đến vậy.
Không phải có một câu nói trong văn minh Đồ An sao?
Đêm đen cho tôi đôi mắt đen nhưng tôi dùng chúng để tìm kiếm ánh sáng.
Đường Ẩn trong gương mỉm cười với bản thân, lúc cậu cười lên đôi mắt đen sạch sẽ, hàm răng đều tăm tắp không còn thấy được răng nanh của huyết tộc, ánh nắng rơi trên mặt cậu, thoang thoảng mùi mùa xuân với những bông hoa phía sau.
Thế này cũng rất tốt.
Không còn là một sinh vật đen tối nữa, cậu có thể đi tới một nơi xa lạ mà không ai biết tới cậu và dành phần đời còn lại của mình trong an tĩnh dưới ánh mặt trời.
"Sau này anh không cần gọi tôi là ngài nữa và cũng không cần phải dùng xưng hô kính trọng với tôi." Đường Ẩn đặt gương xuống, hít một hơi thật sâu, giọng điệu có chút khoan thai thoải mái khó nhận ra: "Bây giờ tôi không phải là thân vương huyết tộc nữa rồi."
"Vâng, thưa ngài." Lục Tước vô thức trả lời.
"Gọi tôi là Đường Ẩn."
"Được...!Đường Ẩn."
Đường Ẩn nhảy khỏi giường dây, nói với Lục Tước đang có hơi ngu ngơ: "Không phải anh nói muốn dẫn tôi đi nếm thử các loại đồ ăn của con người sao?"
"Mới tỉnh lại, đói bụng đến hơi co thắt lại, à, phải gọi là dạ dày đúng không?" Đường Ẩn ra hiệu với Lục Tước: "Đi thôi."
Lục Tước lập tức đi đến bên người Đường Ẩn, hắn có thể cảm giác được Đường Ẩn sau khi biến thành con người thì so với trước kia còn sống động hơn, cho dù trước đây Đường Ẩn có gần gũi với mọi người đến mấy thì trên người cậu dường như có tầng băng vô hình quanh thân.
Lớp băng này bảo vệ cậu khỏi bị thương với thế giới bên ngoài cũng hoàn toàn cắt đứt cảm xúc giao tiếp của mình với thế giới bên ngoài.
Đêm đen cho tôi đôi mắt đen
Nhưng tôi dùng chúng để kiếm tìm ánh sáng
Nhưng bây giờ, lớp băng vô hình này dường như đang tan dần.
Nơi nhanh nhất có thể ăn được thức ăn của con người là lâu đài cổ của Đường Ẩn, Đường Ẩn bước ra khỏi vườn hoa hồng lại đi dạo trong lâu đài cổ mà cậu đã rất quen thuộc này, đây sẽ là lần cuối cùng cậu dạo bước trong lâu đài cổ này nhưng Đường Ẩn lại không có gì lưu luyến với tất cả những thứ này.
Cậu hiếm khi lưu luyến thứ gì, một khi cậu đã quyết định rời đi thì mọi thứ đều có thể bỏ lại.
Khi đi ngang qua bức tượng bán thân treo ở hành lang, Đường Ẩn khó được dừng lại, trong bức chân dung, cậu có đôi mắt đỏ và mái tóc đen, trên tay cầm một ly đế cao đầy máu.
Đường Ẩn đã quên ly máu đó có mùi vị như thế nào.
Cậu bật đèn lắp ở hành lang lâu đài và bước đến bàn ăn.
Lan Y đứng trước một chiếc bàn dài chuẩn bị món ăn cho Đường Ẩn lần cuối, trước kia Lan Y chỉ cần đổ máu vào ly, lần này sắp xếp món ăn con người cho Đường Ẩn là lần đầu thử làm nên không thể tránh khỏi việc y không thành thạo.
"Đây là cua đào hấp là nguyên liệu cao cấp bình thường chỉ cần dùng cách đơn giản để nấu, cua đào được chọn từ hành tinh nhân ngư rất ngọt và ngon, thịt tươi non..." Lan Y giới thiệu các món ăn cho Đường Ẩn, ánh mắt bất giác bị phần gáy của ngài thân vương hấp dẫn, cái cổ thon dài trắng nõn như thiên nga, tỏa ra hương thơm lạ thường khó mà tin nổi.
Răng nanh bật ra không kiểm soát được, trước khi Lan Y mất kiểm soát, Lục Tước cầm khăn ăn lên, thẳng thắn dứt khoát che miệng Lan Y, hắn tiếp tục vị trí của Lan Y và nói với Đường Ẩn đang chăm chú nhìn món ăn: "Đặc trưng lớn nhất của cua đào là vỏ cua sau khi nấu sẽ có màu hồng như đào."
Đường Ẩn nghiêm túc nói: "Vậy nó cũng có vị như đào không?"
Đôi tay thon dài mang găng tay vào, Lục Tước lột vỏ cua ra để lộ phần thịt cua chắc nịch màu đỏ cam, hắn dùng thìa bạc bới hết gạch cua ra rồi bỏ đi phần mang cua màu trắng, lấy hết thịt cua trong chân cua ra bằng một cách ưu nhã mà Đường Ẩn xem không hiểu.
Toàn bộ thịt cua được Lục Tước cẩn thận đặt lên đĩa, kèm một chén nước chấm thơm ngon: "Tất nhiên là không, ngài có thể ăn quả đào để tráng miệng."
Đường Ẩn cầm đũa lên, tuy cậu chưa từng có ký ức dùng đũa nhưng vừa chạm vào hai thanh gỗ thì cơ thể theo bản năng linh hoạt sử dụng.
Đường Ẩn gắp miếng thịt cua vào miệng, nhai hai lần rồi nghiêm túc khẽ gật đầu: "Ừm...!ăn có vị rất ngon."
Đường Ẩn đổi một đôi đũa khác gắp thịt cua đưa đến bên miệng Lục Tước đang gõ càng cua cho cậu: "Anh cũng nếm thử xem."
Lục Tước cầm càng cua, hắn chớp mắt nhìn, ngơ ra một hồi mới chậm rãi há miệng cắn lấy thịt cua.
"Ăn ngon không?" Đường Ẩn hỏi.
Lục Tước hoàn toàn không thể nếm được mùi vị trong miệng là vị gì: "...!Ngon."
"Tôi cũng cảm thấy mùi vị cũng khá ngon." Đường Ẩn đặt đũa xuống lại cầm chiếc thìa bạc lên, múc phần gạch cua màu đỏ cam lên, ăn vào đầy một ngụm lớn, sau khi ăn no thỏa mãn, cậu nói với Lục Tước còn đang ngẩn ngơ: "Còn nữa, anh vừa gọi tôi là ngài nữa."
"Xin lỗi."
Gọi Đường Ẩn là ngài đã trở thành một thói quen của Lục Tước cũng như tình yêu của hắn dành cho Đường Ẩn đã trở thành một thói quen.
Đa phần trong lâu đài cổ là huyết tộc, sau khi trở thành người Đường Ẩn dừng như có một sức hút chết người đối với huyết tộc, ngay cả khi Đường Ẩn không bị thương hay đổ một giọt máu nào, tất cả những huyết tộc tới gần Đường Ẩn đều sẽ vô thức nhe nanh.
Thế là trong bữa ăn này Lục Tước trở thành người duy nhất có thể tiếp cận Đường Ẩn và phục vụ Đường Ẩn.
Lột vỏ tôm, cua là thứ mà Lục Tước thích nhất bởi vì mỗi khi bận rộn bóc những thứ này thì Đường Ẩn sẽ tiện thể gắp một miếng đưa vào miệng Lục Tước.
Dưới tác động to lớn của hạnh phúc, chiếc đuôi cáo của Lục Tước không kìm được mà bật ra và đung đưa vui vẻ.
Đường Ẩn ăn một miếng, mỗi lần dọn một món ăn đều nghe Lục Tước phổ cập các loại khoa học kiến thức, ăn no xong thì dừng lại một hồi, ăn miếng cuối cùng thì hoàn toàn no căng.
Hiện tại niềm vui lớn nhất khi trở thành con người chính là có thể mang đến cho vị giác các loại kích thích mới lạ.
Lục Tước bưng rượu vang đỏ và trái cây sau bữa ăn.
Đường Ẩn ăn quả đào ngon ngọt và mọng nước trước, sau đó nhìn Lục Tước rót rượu đỏ vào ly rượu.
Rượu đỏ giống như máu nhưng màu sắc trong hơn, mùi thơm êm dịu khiến Đường Ẩn rất thích, cậu cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm nhỏ, chép chép miệng, một lúc sau mới nói: "Hơi đắng chút mà còn không có mùi thơm."
Lục Tước rót một ly rượu vang trắng cho Đường Ẩn: "Ngài uống thử xem?"
Đường Ẩn cầm ly rượu lên uống thêm một ngụm, tuy rượu vang trắng mà Lục Tước rót cho cậu không giống như rượu vang đỏ không có mùi nhưng lại có vị ngọt hơn rất nhiều, "Tôi nghĩ cái này ngon hơn, anh đã thêm đường vào đúng không?
Trữ lượng rượu trong lâu đài cổ thật đáng kinh ngạc, thấy Đường Ẩn thích uống rượu, mọi người mang nốt phần rượu còn lại lên, Đường Ẩn nhâm nhi mỗi loại rượu càng uống càng ngon, bất tri bất giác Đường Ẩn đã uống quá nhiều.
Đường Ẩn ôm bình rượu có hơi cố sức chớp mắt một cái, nhìn Lục Tước một thân tây trang rồi bối rối nói: "Lục Tước, anh sao lại trở thành hai người rồi? Đây là năng lực mới thức tỉnh của anh hả?"
Lục Tước cúi người, duỗi một ngón tay về phía Đường Ẩn, nhẹ giọng hỏi: "Đây là mấy, thưa ngài?"
Đường Ẩn nhíu mày nắm lấy ngón tay Lục Tước: "Không phải đã nói rồi sao? Đừng gọi tôi là ngài nữa."
Một làn sương đỏ mờ ảo xuất hiện trên khuôn mặt say xỉn của Đường Ẩn, đặc biệt là màu đỏ ở cuối đuôi mắt y như vừa bị bắt nạt mà khóc nhưng giữa lông mày và đôi mắt của cậu lại có một vẻ đẹp ngang bướng xinh đẹp, thần thái này chỉ nên khi dễ người khác: "Đồ ngốc, đây là hai."
Đôi mắt xanh biếc cong lên, cưng chiều không thể che giấu gần như tràn ngập trong mắt, Lục Tước dịu dàng nói: "Em uống say rồi."
"Rót rượu tiếp cho tôi." Đường Ẩn ra lệnh.
"Không thể uống nữa, tỉnh rượu sẽ rất khó chịu." Lục Tước hiếm khi từ chối Đường Ẩn: "Để tôi dẫn ngài đi nghỉ ngơi."
Hắn muốn đỡ Đường Ẩn dậy, người say không có ý thức, Đường Ẩn có chút không vui khi nghe nói không được uống nữa, nghe thấy Lục Tước gọi mình là ngài thì Đường Ẩn bất mãn mà cắn hầu kết Lục Tước một cái.
Cậu cắn rất nhẹ, không bằng nói là mút thay vì nói là cắn.
Rượu làm mờ trí nhớ của cậu, khiến Đường Ẩn nhất thời quên đi ranh giới giữa huyết tộc và con người, cậu nhớ tới cổ của người trước mặt rất ngon, mùi vị còn ngon hơn cả rượu, sao lần này cậu không nếm thử được?
Đường Ẩn bất mãn lắm, nói lầm bầm: "Anh giấu đồ uống ngon ở đâu?"
Lục Tước đưa tay chạm vào hầu kết của mình, ngón tay hắn có khớp xương rõ ràng, dáng vẻ đặt ở trên hầu kết nhô ra trông rất đẹp, nghe Đường Ẩn chất vấn, Lục Tước bất đắc dĩ cười một tiếng: "Tôi sẽ đưa em đi uống trà giải rượu."
Đường Ẩn không hiểu Lục Tước đang nói gì, có lẽ cậu đã nghe thấy nhưng đầu óc của cậu không xử lý được thông tin này, cậu híp mắt liền thấy đôi môi khẽ khép mở trước mắt tỏa ra một chút hương thơm.
Cậu vẫn nhớ hương vị màu của Lục Tước vừa thơm vừa ngọt mang đến cảm giác tê dại và kích thích không gì sánh nổi, mỗi lần như vậy sẽ khiến người không kìm lòng được mà nghiện.
Nghĩ lại như vậy, Đường Ẩn kiễng chân hôn lên môi Lục Tước.
Rất mềm mại.
Đường Ẩn nhắm mắt lại, đầu óc của người say luôn rối bời, một giây đang nghĩ đến chuyện này thì giây tiếp theo đã nghĩ đến chuyện khác.
Bên tai cậu dường như vang lên bài hát mà Lục Tước hát hoàn toàn lạc tông cho cậu nghe khi cậu vừa tỉnh dậy, vậy bài hát đó từ đâu ra ——
"Anh chắc chắn mấy trăm năm trước đã nói lời yêu em,
Chỉ là em đã quên mất anh cũng không nhớ ra."
Tác giả có lời muốn nói:
[] "Em chắc chắn mấy trăm năm trước đã nói lời yêu anh, chỉ là anh đã quên mất em cũng không nhớ ra."
[] Đêm đen cho tôi đôi mắt đen nhưng tôi dùng chúng để tìm kiếm ánh sáng.
Cho dù đêm trường dài dằng dặc, không có các vì sao, không có ánh trăng, thậm chí không có đốm lửa le lói, thế nhưng cõi lòng khát vọng tìm kiếm ánh sáng vẫn không thể bị vùi lấp đè nén được.
Bài thơ ngắn "Một thế hệ người" mang tính tượng trưng mạnh mẽ.
Bởi vì đắm chìm trong màn đêm, cho nên đôi mắt cũng trở thành màu đen.
Trong đêm đen mêng mang, rất có thể chính đôi mắt là hai ngọn đèn duy nhất.
"Đôi mắt " ở đây tượng trưng cho sự tìm tòi, khát vọng đôi mắt sáng ngời của cả một thế hệ người, mà chữ "tôi " trong thơ, chính là tượng trưng cho cả một thế hệ con người.
Cả bài thơ này đơn giản, rõ ràng tràn đầy niềm tin tất thắng..