Yuanna nằm trên hòn đảo hoang, sóng biển ăn mòn mái tóc dài của hắn, đôi mắt bạc nhìn vầng trăng trên trời, hắn đưa tay ra, muốn chạm vào vầng trăng sáng.
—— "Vừa bắt đầu, tôi luôn cho rằng điện hạ chính là tái sinh của anh ấy, dù sao vẻ ngoài của điện hạ rất giống anh ấy."
Vầng trăng thật cao, treo trên trời cao, không thể chạm tới.
—— "Nhưng bây giờ tôi chắc chắn điện hạ không phải anh ấy."
Yuanna buông tay xuống, hắn thả mình rơi khỏi rìa đảo.
—— "Anh ấy đã hy sinh giọng hát của mình."
Biển ngập tóc dài, mặt, cổ, lồng ngực, đuôi cá của Yuanna.
—— "Anh ấy không còn thể hát nữa."
Khi còn rất nhỏ, Yuanna đã bộc lộ tài năng võ thuật không giống bình thường, khi những nhân ngư nhỏ khác có thể giao tiếp với các sinh vật biển bằng cách hát thì Yuanna hát không hay, đã đuổi theo con cá mập trắng khổng lồ đánh cho tơi tả.
"Yuanna, con hát không hay, sau này làm sao theo đuổi người yêu?" Mẫu phi lo lắng nói.
"Con bơi nhanh nhất, làm sao lại không đuổi kịp?!" Nhân ngư nhỏ ngây thơ không tin.
"Aiii, lỡ người con thích có cánh thì sao, bay trên trời thì sao?" Mẫu phi xoa đầu của hắn: "Dù con bơi dưới biển nhanh như thế nào thì làm sao có thể đuổi được tới trên trời?"
Nhân ngư nhỏ bối rối, hắn ngây ngốc hỏi: "Vậy con phải làm sao?"
"Hát cho hay, để cho dù người yêu của con là trăng trên trời, em ấy cũng sẽ đến bên con."
Một câu giống như thành sự thật, sau khi lớn lên Yuanna thực sự có người trong lòng, người trong lòng đã thực sự mọc thêm cánh, bay trên bầu trời và say mê tiếng hát của hắn, chạy đến bên hắn.
Khi đó Yuanna cho rằng như thế.
Hắn vẫn không biết mình thích Đường Ẩn, cũng không biết Đường Ẩn và người đánh giá âm nhạc là cùng một người.
Lần đầu tiên gặp Đường Ẩn, Đường Ẩn cầm một bó hoa hồng nói sẽ tặng cho hắn, màu đỏ ấm áp dường như là hiện thân của tình yêu trong đôi mắt đỏ máu ấy.
Đường Ẩn không hề che giấu chút si mê nào nhìn về phía hắn, nhìn thẳng vào một người rất dễ khiến người ta cảm thấy bị xúc phạm, nhưng Đường Ẩn lại có một đôi mắt trời sinh thâm tình, lông mi dài và dày làm dịu ánh mắt.
Nhưng không biết tại sao, lần đầu tiên gặp nhau, hắn theo bản năng không thích kiểu nhìn này.
Hắn ném hoa hồng của Đường Ẩn.
Đường Ẩn vẫn thâm tình nhìn hắn như vậy, dường như cho dù hắn có chà đạp cả một tấm chân tình của Đường Ẩn xuống đất thì ánh mắt của người này cũng sẽ không thay đổi.
Hắn cho rằng mình không thích những fan cuồng, không thích người không hiểu âm nhạc, mãi cho đến khi nghe những gì Hes Vista nói sau đó, hắn mới nhận ra sự phản kháng xuất phát từ bản năng trong lần đầu gặp mặt, hóa ra lại là sự bảo vệ dành cho chính mình.
Hắn không thích ánh mắt Đường Ẩn nhìn xuyên qua hắn, nhớ về một người khác.
Hóa ra tình cảm của Đường Ẩn dành cho hắn những năm đó đều xuất phát từ một người khác, hóa ra dù hắn có bỏ rơi và tổn thương Đường Ẩn như thế nào, Đường Ẩn vẫn kiên quyết thích hắn, chỉ bởi vì ngoại hình của hắn giống như nhân ngư đã chết kia, hóa ra những màn tỏ tình cuồng nhiệt bằng mọi giá chỉ vì hắn giống người khác.
Hóa ra là thế.
Nhưng tại sao khi biết được tất cả sự thật, thứ hắn hận nhất không phải Đường Ẩn, không phải nhân ngư đã chết kia, mà là hắn hận chính mình hát hay.
Nếu suốt đời không hát được những bài hát hay, liệu hắn có thể tiếp tục đóng giả làm đồ dỏm, để có được ánh nhìn lâu đầy chăm chú của đôi mắt thâm tình đó không?
Yuanna để mình chìm vào trong phản chiếu của vầng trăng sáng, nước biển lạnh như băng, vầng trăng sáng vỡ ra thành vô số mảnh, như thể nó biến thành một lưỡi dao sắc bén, cứa vào người hắn.
Hắn để mình rơi nước mắt.
Giống như hắn vẫn còn là nhân ngư nhỏ bất lực không thể tìm ra cách giải quyết vấn đề từ người lớn ——
"Mẫu phi, nếu con hát rất hay nhưng người đó vẫn không thích con thì sao?"
"Chuyện đó mẫu phi cũng không biết."