"ẦM"
Cánh cửa bị dập vào một cách không thương tiếc đến mức ổ khóa bị kẹt ở cửa thế là mắc công đi sửa lại rồi.
- Mẹ kiếp bắt mình lấy thằng cha ba lăng nhăng đó, không đời nào nhé! mơ đi- Nó tức giận úp mặt xuống gôi lăn vòng qua lại rồi ngẩng mặt than trời.
- Em dám nói như vậy!- Giong nói ạnh lùng bá đạo vang lên từ một góc phòng.
Nó vội bật dậy dương ánh mắt lạnh lùng nhìn dáo dác xung quanh, đôi mắt xanh lam dừng ngay trên người chàng trai diện mạo tuấn tú đang dựa lưng vào vách tường, hai tay khoang trước ngực chân để dưới đất một chân chông lên tường.
- Làm sao...làm sao...anh vào được...- Nó thật sự hốt hoảng khi ánh mắt hắn nhìn nó tà mị vô cùng, vội vùng dậy chạy nhanh đến cửa dùng hết sức vặn thật mạnh nhưng chỉ vang lên tiếng "cót két" cánh cửa hoàn toàn không có bất kì dấu hiệu nào mở ra.
Bất lực nó dùng chân đá mạnh vào cửa vẫn không mở.
Vòng tay nóng rực từ đằng sau vòng sang chiếc eo con kiến bé nhỏ của nó, sợ hãi nó quay đầu lại nhìn bắt gặp gương mặt anh tuấn tuyệt mỹ của Duy.
- Tự làm tự chịu!- Câu nói bá đạo vang lên vòng tay siêt eo nó ngày càng chăt, cao thủ tình trường như hắn thì cách quyến rũ một cô gái khó khăn gì.
Nó vùng vẫy đẩy hắn như sức lực có hạn với lại đang bị thương ở tay sao có thể... Đúng rồi bị thương đầu nó lóe lên một bóng đèn sáng chói.
- Á..á đau quá, làm ơn buông tôi ra- Vừa nói nó vừa lấy sức ấn mạnh vào viết đứt làm máu tuôn ướt thẩm một bên tay hắn. Cảm nhận sự thấm ướt nóng rực của máu Nhật Duy hoàng hồn bấy giờ hắn mới tin nó nói là sự thật vội buông nó ra, đẩy mạnh nó về phía gường, vội chạy đi lấy hộp cứu thương.
"Cánh cửa chết tiêt"
Hắn đẩy mạnh cửa mà nó vẫn không mở.
Quay đầu thấy máu từ tay nó tuôn không ngừng, gương mặt trắng xanh vì mất quá nhiều máu. Nhật Duy chạy lại cầm tay nó lên săm soi:
- Phòng em có dụng cụ sơ cứu không!
Nó lắc đầu.
"Xoạt"
Hắn xé rách cái áo sơ mi đắt tiền trên người, giật mạnh ống tay quấn xung quanh băp tay nó cẩn thận rồi nhẹ nhàng mà lau máu dính trên tay nó. Nó to mắt ra nhìn "anh ta làm vậy ư? khó tin à nha". Bất giác mặt nó đỏ như gấc, hắn xé áo vậy là ở trần chết người thật, cơ bắp màu đồng săn chắc khỏe mạnh như tượng tạc, cơ bụng sáu múi, đúng là tuyệt tác tạo hóa à!
Hắn làm xong quay lên nhìn nó, bắt gặp ánh mắt lạ thường của nó nhìn mình, hắn tròn mắt rồi hiểu vấn đề, cười gian một cái:
- Áo anh vì em mà bị xé, một là em cởi áo cho anh mặc hai là ....- Hắn dừng lại cười tà mị.
- ANh im đi nghĩ bậy bạ cái gì vậy hả? tôi có kêu anh làm cho tôi không tự làm tự chịu nhé!- Nó trân mặt lên cãi với hắn.
- Ngại gì chứ trước sau gì em chẳng là vợ anh!- Hắn cười nó, nhảy phóc lên gường ngồi khoác tay lên vai nó.
- Ai nói chứ, anh làm ơn nghiêm túc, tôi không muốn lấy anh- Nó trừng mắt nhìn, bất mãn vứt tay hắn sang một bên.
- Em không biết đấy thôi, ba em đã nói rằng tuần sau là đính hôn, tháng sau là cưới nhé!- Hắn vui vẻ lạ thường, thoải mái mà ngả lng ra phía sau gường vắt tay lên trán, nhắm mắt thư giản.
- Tôi nói lần cuối, tôi không thích anh và không muốn lấy anh, tôi muốn hủy hôn đó là điều tôi muốn như giải thưởng khi thắng cuộc đua!- Nó đứng dậy nhìn hắn, thong thả nói.
Nghe xong hắn đứng phắp dậy, trừng mắt nhìn nó:
- Em dám nói vậy?
- Tại sao không?- Châu trưng mát nhìn hắn, thư thản nằm xuống gương mà không biết con sói già đang nhe nanh.
- Vậy thi...- chưa kịp nghe hết câu nó đã cảm thấy một sức mạnh đè nặng lên trên mình, mở to mắt nhìn hắn đang nằm đè lên nó, tư thế ám muội vô cùng, hai chân kẹp chặt nó ở dưới thân, hai tay ôm chặt nó.
- Thì sao...mau buông...ra- hơi thở nó có phàn gấp gáp, sợ hãi nhìn hắn.
- Chúng ta cá cược đi- Hắn cười nhìn nó, thân hình cao lớn vãn phủ lên thân hình bé nhỏ của nó.
- Cá cược, ý anh là...- Nó nghi hoặc nhìn hắn tò mò.
- Thế này nhé: trong một tháng anh sẽ theo đuổi em, còn em cứ việc tìm người em yêu, nhưng không chắc có người sẽ thắng anh đâu!- Hắn cười nhìn nó, tay vuốt khuôn mặt trắng hồng xinh xắn. Nếu cá cược về tán gái thì hắn thắng là cái chắc.
Nó nheo mắt nhìn, suy nghĩ rồi cười, tự tin đáp:
- Đươc thôi sẽ có người hơn anh, cứ chờ xem!
- Được lắm, lấy giấy bút ra!- Hăn ra lệnh đưa tay vớ leeys cái túi xách của nó đang nằm trên gường.
- Làm gì?- Nó ngây ngốc hỏi.
- Làm giấy tờ, cá cược cần giấy tờ, không phải sao!
- Được nhưng thả thôi ra- lấy hết sức nó đẩy mạnh hắn ra.
- Không!
Một từ kiên quyết, hắ cặm cụi viết, thân thì đè lên nó, chân thì kẹp mình nó, tay trái thì làm song sắt trói nó dưới thân, tay phải viết lia lịa.
- Kí đi!
Hắn đưa tờ giấy trước mặt nó. Nó giật nhanh lấy đưa mắt đọc:
======================
Giấy cược
Họ và tên (bên A):Trần Nhật Duy.
Họ và tên (bên B):Dương Ngọc Châu.
Nội dung: Bên A chính thức tuyên bố theo đuổi bên B. Được bên A theo đuổi bên B có quyền chạy trốn. Trong thời gian theo đuổi bên B có quyền dược tìm hiểu. làm quen với những bên không iên quan( nếu bên A thì càng tốt) nếu như bên A theo đuổi thành công và được bên B chấp nhận tình yêu của bên A trong trong thời gian cá cược thì bên B phải lấy bên A làm chồng và ngược lại nếu như bên B tìm được người yêu chân chính của mình thì bên A chính thức từ bỏ và chúc phúc cho bên B.
Hình thức cá cược: Bên A: trái tim của Trần Nhật Duy Bên B: sự tự do của Dương Ngọc Châu
Điều kiện để hủy cá cược: Không có.(em đừng mong thoát khỏi anh)
Đặc biệt nghiêm cấm các hành vi sau: Hai bên không được để những bên không liên quan xâm phạm đến cơ thể, cuộc sống riêng,... trừ trường hợp là người của hai bên (hehe)
Chữ kí bên A -- Chữ kí bên B
Trần Nhật Duy -- Dương Ngọc Châu
===================
Hai người đặt bút kí vào giấy cược. Cá cược chính thức bắt đầu!
Ai thắng ai thua, đều thuộc về tương lai.