Vì cầu thang được xây ngay cửa phòng bếp, phía trước đi thẳng sẽ là phòng khách.
Nên khi gần xuống tới tầng dưới thì sẽ nhìn qua được tới phòng bếp bên này.
Âu Thành Triệu lúc này thấy được nụ cười xinh đẹp dán trên môi Lạc Ân Nghiên, cậu ngẩn người như bị đóng băng.
Giống như đã bị thần Cupid bắn cung tên vào trái tim, trái tim rung lên dữ dội.
Chân cậu như bị dính chặt vào nền nhà không thể di chuyển được, cứ thế ngơ ngác nhìn Lạc Ân Nghiên đùa giỡn với Giai phu nhân và mẹ mình.
Cậu còn nghe thấy được cuộc trò chuyện của họ.
Lê phu nhân đứng bên cạnh, cưng chiều xoa đầu Lạc Ân Nghiên như con gái của mình, giọng nói ôn hoà vang lên.
"Con bé này ngày càng xinh đẹp"
"Cháu là xinh đẹp giống mẹ cháu đấy ạ!" Lạc Ân Nghiên cũng hưởng ứng theo đáp lại.
"Vậy sao? Giai Ánh Tuyết và Lạc Minh Đông có được cô con gái xinh đẹp tài giỏi như con đúng là phúc ba đời"
Lạc Ân Nghiên không nói gì chỉ cười ngại ngùng, cô đi lại tủ lạnh mở ra lấy thêm cho mình một ly nước cam.
Lúc này phía sau lại vang lên giọng nói trêu chọc của Lê phu nhân.
"Con và Thành Triệu dạo này sao rồi?"
Cô cứng đờ người, hành động rót nước cam cũng dừng lại ngay lúc đó.
Lạc Ân Nghiên quay lại nhìn qua mẹ mình, thấy bà cũng đang nhìn mình mỉm cười giống như cũng trông ngóng câu trả lời từ cô vậy.
Một ý nghĩ sẹt qua trong đầu, cô nhíu mày khó hiểu.
Không lẽ mẹ cũng biết việc Âu Thành Triệu và mình quen nhau sao? Sau khi nghe câu hỏi mập mờ của bác Lê cũng không có động tĩnh gì bất ngờ vậy?
Lạc Ân Nghiên nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết nói kiểu gì, cô đành giả vờ như không hiểu ý của Lê phu nhân mà thản nhiên trả lời.
"Có sao đâu ạ bọn con trước giờ vẫn làm bạn bình thường thôi, sao bác lại hỏi dạo này sao rồi là sao ạ?"
Vì sợ mẹ nhận ra sự kì lạ trong câu nói của Lê phu nhân, cũng sợ mẹ biết mối quan hệ trước kia giữa cô và Âu Thành Triệu nên Lạc Ân Nghiên lại giả vờ như không có việc gì.
Không biết có phải do Giai phu nhân và Lê phu nhân nhạy cảm hay không, hai người lại cảm thấy Lạc Ân Nghiên đang nhấn mạnh hai chữ "làm bạn" để khẳng định khoảng cách giữa cô và Âu Thành Triệu.
Hiện tại khuôn mặt vốn đang cười của Giai phu nhân và Lê phu nhân lại trầm xuống.
Hai người nhìn nhau rồi lại nhìn Lạc Ân Nghiên, mà cô bên này thì vẫn thản nhiên không quan tâm mà rót nước cam.
Giai phu nhân thở dài một hơi, bà buông rổ rau trên tay xuống bỏ vào chậu, chậm rãi từng bước đi tới bàn ăn ngồi xuống.
Ánh mắt dán vào bóng lưng của con gái mình.
"Con không cần phải giấu mẹ!"
Lạc Ân Nghiên lại lần nữa đơ người, cô quay người lại nhìn vào mẹ mình.
Không lẽ giống như cô đoán, chẳng lẽ mẹ đã..........
"Là sao ạ? Con không hiểu mẹ nói gì, con có giấu gì đâu" Cô vẫn cố gắng tỏ ra như bình thường nói.
"Vẫn còn ngoan cường à? Mẹ biết thừa hai đứa quen nhau rồi không cần phải giấu giấu diếm diếm"
Dứt lời, cô như không tin vào tai mình hai mắt tròn xoe bất ngờ, tay nắm chặt cái ly thuỷ tinh.
Bản thân đang hoang mang không biết làm gì, không biết tại sao mẹ lại biết, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Không lẽ Lê phu nhân lại đi nói với mẹ cô việc này sao? Nhưng Lạc Ân Nghiên lại nghĩ không phải bà, bà đã biết cô không muốn công khai mối quan hệ này, không thể nào lại đi nói ra được.
Đầu Lạc Ân Nghiên suy nghĩ đến mức đau nhức, đột nhiên cô lại nhớ đến gương mặt của người thanh niên kia.
Lúc này bỗng nhiên giọng nói Lê phu nhân vang lên trong bầu không khí căng thẳng.
"Thành Triệu con đứng trên đó làm gì? Mau nhanh xuống đây nhanh lên"
Lạc Ân Nghiên ngước mặt lên nhìn vào chàng trai đang đứng trên cầu thang.
Ánh mắt bày ra bộ dạng vô cùng chán ghét đến cực điểm, răng nghiến lại có thể phát ra tiếng kêu "ken két", bàn tay không ngừng nắm chặt rồi thả ra kiềm nén cơn tức giận của mình.
Cô thầm nghĩ ngoài cậu ra thì không ai có khả năng nói việc này cho mẹ cả, dù Lê phu nhân chơi rất thân với mẹ cô nhưng Lạc Ân Nghiên biết bà là người sống rất ngay thẳng, bà cũng rất kín miệng không nhiều chuyện đến mức mà không giữ lời hứa với cô.
Vậy chỉ có khả năng là cậu mà thôi, chỉ có tên khốn khiếp đó mới lén lút nói cho mẹ cô biết.
Mà mục đích chắc hẳn là dùng để trói buộc cô chứ sao nữa?
Cô âm thầm khinh thường, đôi mắt đỏ au như muốn giết Âu Thành Triệu ngay tức khắc.
Tại sao chia tay rồi mà vẫn không buông tha cô, gây bao nhiêu phiền phức khiến cô không thể nào đối mặt được.
Âu Thành Triệu đứng trên cầu thang nhìn thấy được hết thảy biểu cảm trên mặt Lạc Ân Nghiên.
Cậu cắn môi, hai tay run rẩy ứa ra mồ hôi đến ướt đẫm.
Việc Giai phu nhân biết là do cậu nói ra nên Âu Thành Triệu có chút chột dạ cùng bồn chồn.
Cậu chậm rãi từng bước đi xuống nhà, bàn chân tê dại sắp muốn ngã đến nơi nhưng Âu Thành Triệu vẫn cố bước đi.
Nhìn đôi mắt của cô cậu rất sợ hãi, sợ muốn chết đi được.
Sợ cô sẽ càng căm ghét cậu, vứt bỏ cậu không thương tiếc chỉ vì cậu nói ra mối quan hệ.
Trong lòng cậu đã có vô vàng giông bão, gió to gió lớn ùa tới.
Dù vậy Âu Thành Triệu vẫn vực dậy, bày ra một bộ dạng như không có gì, từ từ cũng đi tới gần đứng bên cạnh Lê phu nhân.
Lê phu nhân hiện tại cũng đang nhìn Âu Thành Triệu chằm chằm.
Bà nhận ra được sự khác biệt của con trai mình, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc nào.
Góc độ này còn thấy lông gà lông vịt của cậu dựng đứng lên.
Lê phu nhân lo lắng sờ lên mặt con trai dịu giọng quan tâm.
"Con làm sao vậy? Sao sắc mặt có vẻ không tốt lắm, con mệt sao?"
"Không ạ! Con bình thường mà" Âu Thành Triệu mỉm cười lắc đầu.
Có cả sự hiện diện của hai nhân vật chính trong câu chuyện, Giai Ánh Tuyết cũng không kiêng dè mà hỏi thẳng vào vấn đề.
"Thằng bé cũng ở đây bây giờ hai đứa nói thật với mẹ xem có phải hai đứa yêu nhau hay không?"
Lạc Ân Nghiên tái mặt, cô đi lại đặt ly nước cam xuống bàn, đồng thời ngồi đối diện Giai phu nhân.
Nếu mẹ đã biết thì giấu diếm cũng chả ra tích sự gì, thôi thì khai luôn cũng công bố với hai người rằng đã chia tay, lúc ấy trong lòng sẽ thoải mái hơn được nhườn nào.
Lạc Ân Nghiên dựa vào ghế khoanh hai tay lại.
"Vâng! Đã từng tìm hiểu nhau thôi, hiện tại bọn con......"
Chưa kịp nói hết câu thì từ đâu Âu Thành Triệu lại nhảy vào, rồi dửng dưng như không có gì mà công bố.
"Bọn con vẫn yêu nhau ạ! Hiện tại con rất yêu chị Nghiên con mong bác tán thành cho con và chị ạ.
Trong tương lai của con sẽ luôn có chị mà tương lai của chị sẽ luôn có con.
Về sau khi con thật sự trưởng thành con muốn Ân Nghiên trở thành con dâu của mẹ con ạ!"
Câu nói dài dòng khẳng định chắc nịch chủ quyền của mình khiến Giai phu nhân và Lê phu nhân phải mắt O mồm chữ A bất ngờ.
Hai người cứ nhìn nhau rồi nhìn Âu Thành Triệu sau đó lại nhìn cô.
Lạc Ân Nghiên cũng bị ngạc nhiên vì câu nói ấy, sau đó đâm ra thành tức giận đến cực điểm, cô trợn mắt nhìn Âu Thành Triệu, giọng trầm thấp cho thấy cảm xúc đang không bình thường của Lạc Ân Nghiên.
"Cậu nói linh tinh cái gì đấy?"
"Em nói không đúng sao? Sớm muốn gì chị cũng sẽ gả cho em mà" Cậu không những không sợ trước thái độ của cô mà còn vô cùng ngả ngớn nói.
Bị cậu làm cho phát điên, bàn tay để dưới bàn nắm chặt, lồng ngực phập phồng lên xuống dữ dội.
Cô đứng bật dậy, khiến cho cái ghế bị đẩy ra, chân ghế cà xuống nền nhà phát ra âm thanh chói tai vang dội cả phòng bếp.
Lạc Ân Nghiên nhếch môi vờ vui vẻ mà cười.
"Đúng rồi!"
Nói xong cô xin phép Lê phu nhân và Giai phu nhân rồi cầm ly nước cam quay thẳng người lên lầu.
Đi ngang qua Âu Thành Triệu cũng không quên liếc cậu một cái.
Sau khi Lạc Ân Nghiên không còn ở đó, khuôn mặt tươi cười ngả ngớn lúc nãy trên mặt cậu liền lập tức biến mất.
Thay vào đó là khuôn mặt trầm ngâm, bàn tay giấu trong túi quần run rẩy nắm chặt.
Giai phu nhân và Lê phu nhân nhìn theo bóng lưng Lạc Ân Nghiên không biết nói gì.
Giai Ánh Tuyết đứng dậy nhanh chóng đi lại gần Âu Thành Triệu, bàn tay vỗ lên vai cậu an ủi.
"Đừng để ý, tính con bé khó chịu như vậy đấy nhưng con bé cũng rất dễ bảo.
Bác biết hai đứa có lẽ đang giận nhau, Ân Nghiên rất dễ mủi lòng, một thời gian sau con bé sẽ bình thường lại thôi.
Chịu khó bám theo con bé dai dẳng kiểu gì con bé cũng rung động lại ấy mà"
Cậu không nói gì, gượng gạo cười rồi gật đầu.
Trong đầu hiện lên những suy nghĩ.
Có chắc Lạc Ân Nghiên sẽ lại lần nữa rung động mà tha thứ cho cậu không? Nghe thì dễ nhưng nó quả thực hơi xa xỉ đối với cậu.
"Haizz thôi đừng nghĩ nữa nếu cháu không bận gì thì có thể nấu ăn cùng bác và mẹ cháu.
Lạc Ân Nghiên con bé rất thích ăn đồ bác nấu, chủ yếu là vì hương vị ngon.
Không thì bác dạy cháu nấu vài món ăn lấy lòng con bé, kiểu gì cũng hết giận thôi"
"Thật sao a?" Hai mắt cậu sáng trưng nhìn Giai phu nhân chằm chằm.
"Ừ!"
Biết được điều này Âu Thành Triệu cũng không chần chừ gì nữa mà lăn vào bếp ngay, cậu đảm nhận nhiệm vụ rửa rau và thái rau.
Tâm trạng có chút vui vẻ hơn khi nãy một chút.
Cậu quay qua nói với Giai phu nhân.
"Con nghe nói bác định làm thịt nướng sao? Lúc trước con thấy thịt bác ướp thật sự rất thơm và ngon.
Bác có thể chỉ con vài bí quyết được không, con muốn làm cho Ân Nghiên ăn"
"Được chứ!" Giai Ánh Tuyết vui vẻ tán thành.
Lê phu nhân cũng chán chường mỉm cười nhìn thằng con trai lắc đầu.
Bà cũng đứng bên cạnh phụ hai người họ một tay, công việc vốn của bà đã bị thằng con trai này dành hết rồi.
Trong lúc không để ý lắm, cảm thấy tay áo quá vướn víu Âu Thành Triệu lại kéo thẳng hai tay áo của mình lên để rửa rau.
Giai phu nhân đứng bên cạnh vừa thái thịt vừa nói chuyện cười đùa thì vô tình nhìn qua.
Lập tức nụ cười trên môi tắt ngủm, thay vào đó là bộ dạng hoảng hốt vô cùng.
"Thành Triệu tay con bị sao vậy?"
Nghe Giai phu nhân nói, Âu Thành Triệu như nhớ ra việc gì đó cậu gấp rút kéo tay áo xuống.
Khuôn mặt lo lắng cực độ, đúng ngay vừa lúc Lê phu nhân quay qua thì Âu Thành Triệu đã che giấu đi nên bà cũng không biết tay cậu bị gì.
"Không.....không sao đâu ạ"
"Làm sao lại không sao? Tại sao trên tay lại nhiều vết rạch như vậy?"