Lạc Minh Đông một thân trầm lặng bước vào bên trong, sự chán chường tỏ ra rõ nét trên ánh mắt khuôn mặt người đàn ông.
Giai Ánh Tuyết có chút bất ngờ, không nghĩ chồng mình lại đột nhiên lên phòng nhanh như vậy.
Vậy còn Lê Ngọc Nhi và Âu Việt Minh thì sao?
Câu hỏi hiện trong đầu nó đã thành công thôi thúc bà nhanh chóng chạy lại dò hỏi.
Giai Ánh Tuyết chạy đến kế bên chồng mình, hai tay ôm lấy cánh tay ông đỡ đi tới giường.
Cũng không quên hỏi vài câu liên quan tới việc Âu Thành Triệu.
"Ngọc Nhi và Việt Minh về rồi sao? Sao anh lại lên đây?"
Lạc Minh Đông thở ra một hơi dài, ông chậm rãi gật đầu công nhận.
"Thế còn thằng bé Thành Triệu thì sao? Tại sao lại về có vẻ gấp gáp như vậy?"
"Hai người họ đưa thằng bé đi tới bệnh viện! Không biết như thế nào nhưng anh nghe Việt Minh nói là đưa đến bệnh viện tâm thần"
Hai chữ "tâm thần" ngay sau khi được thốt ra từ miệng Lạc Minh Đông khiến cho Giai phu nhân và ngay cả Lạc Ân Nghiên cũng há hốc.
Nó như một cục tạ đập thẳng vào tai hai người.
Lạc Ân Nghiên không rời đi cũng không lên tiếng, cô chỉ tĩnh lặng như che giấu sự tồn tại của mình, chậm chạp lắng nghe thật kĩ lời của cha nói.
Nói thật thì cô quen Âu Thành Triệu không quá dài cũng không quá ngắn.
Nhưng quảng thời gian cô bên cậu cũng đủ để Lạc Ân Nghiên hiểu rõ về tính cách, con người Âu Thành Triệu như thế nào.
Trải qua bao nghi ngờ lúc trước thì bây giờ cô lại nghe được hai chữ "tâm thần" trên người cậu.
Không lẽ Âu Thành Triệu thật sự có vấn đề về tâm lý sao? Sao từ trước tới giờ cô lại không biết cũng không nghe thấy ai nhắc đến về vấn đề này.
Nguyên Ngọc Dương là bạn thân từ nhỏ với Âu Thành Triệu vậy cậu ta có biết Âu Thành Triệu bị như thế này không?
Hàng vạn câu hỏi nhảy ra trong đầu Lạc Ân Nghiên khiến cho đầu cô đau như búa bổ.
Khuôn mặt cũng vì thế mà âm trầm hơn vài phần, người cô như khúc gỗ đứng giữa nhà như trời trồng.
Từ đầu đến cuối đều không có bất cứ hành động nào.
Tiếng nói chuyện của Giai phu nhân và Lạc Minh Đông vẫn diễn ra đều đặng.
Trên mặt hai người đều bày ra khuôn mặt lo lắng, buồn rầu.
"Như vậy thật sự là thằng bé bị vấn đề về tâm lý sao?"
Lê phu nhân hỏi chồng cũng giống như đang hỏi bản thân, chờ đợi câu trả lời khiến sự thắc mắc này trôi đi.
Lạc Minh Đông cũng lắc đầu bó tay, ông chưa từng nghe hai người họ nói về việc này.
Khi nãy nghe Âu Việt Minh nói đưa thằng bé tới viện tâm thần ông cũng hết sức bất ngờ.
Không nghĩ một chàng trai đẹp trai, khôn ngoan, lanh lẹ như vậy mà lại........
"Anh cũng không rõ, thôi thì đợi tới tối rồi gọi điện hỏi thăm gia đình họ xem sao" Lạc Minh Đông âm trầm nói.
Câu nói vừa dứt thì cũng không còn bất kì tiếng nói nào nữa.
Bầu không khí yên lặng đến mức đáng sợ, mỗi người một gương mặt, một suy nghĩ riêng.
Ở Lạc gia hai vợ chồng Lạc Minh Đông rất quý Âu Thành Triệu, có thể hiểu Âu Thành Triệu như một đứa con đỡ đầu của ông bà.
Họ xem cậu như một đứa con trai bé bỏng, sự yêu thương giành cho cậu so với Lạc Ân Nghiên chắc chắn có phần kém hơn.
Nhưng thật sự mà nói hai người rất thích cậu, nên khi nghe nói cậu có bệnh liền lập tức cảm thấy bồn chồn, lo lắng.
Lạc Ân Nghiên ngồi đó, cảm thấy không thể chịu nỗi sự ngột ngạt này nữa.
Cả ngày hôm nay đầu cô đủ đau vì Âu Thành Triệu rồi, lúc nào bên tai cũng văng vẳng cái tên của cậu.
Rồi lại thêm việc này nữa càng khiến cô nghĩ tới cậu nhiều hơn.
Lạc Ân Nghiên đứng dậy, lúc này mới lên tiếng.
"Cha mẹ đừng suy nghĩ nữa cứ để tối gọi điện xem sao.
Bây giờ cha mẹ nghỉ ngơi đi bữa trưa cứ để con nấu cũng được"
Nói xong cô không đợi cha mẹ lên tiếng, thẳng lưng quay người đi ra khỏi phòng.
Giai Ánh Tuyết nhìn bóng lưng con gái mình, chỉ biết lắc đầu bất lực.
Không biết có gen di truyền gì không nhưng bà cảm thấy con gái lúc này giống bà khi còn trẻ rất nhiều.
Không biết thế nào nhưng có vẻ linh cảm, cảm xúc con người rất đúng đắn.
Có phải Âu Thành Triệu từ lúc quen con gái bà xong thì liền đã trở nên khổ sở rồi không? Ngay cả bây giờ ai ai cũng biết cậu bị bệnh tâm lý.
Một bộ dạng năng động, miệng nhí nhảnh lúc trước bà không còn thấy trên người Âu Thành Triệu nữa.
Thay vào đó lại là sự trầm lặng đến cực độ, mặc dù bề ngoài vẫn cười nói bình thường nhưng bà hiểu được cậu đang nghĩ gì.
Bài che giấu cảm xúc của cậu so với bà vẫn còn kém xa, nên tất nhiên nhìn vào biểu cảm trên mặt ấy bà liền nhận ra là cậu đang giả vờ rồi.
Có lẽ Âu Thành Triệu thay đổi rất nhiều, mà sự thay đổi ấy từ đâu hình thành thì bà đã biết chắc chắn.
Nhưng sự thay đổi này là tích cực hay tiêu cực đây?
Sau khi ra khỏi phòng cha mẹ, Lạc Ân Nghiên lững thững đi xuống nhà.
Ánh mắt ngơ ngạc nhìn tập trung vào một điểm, nhiều lần bị sự lơ là ấy xém làm cô vấp té cầu thang.
Nhưng cô vẫn không thể thoát nổi nó.
Lấy một USB nhỏ từ trong túi ra, Lạc Ân Nghiên nhìn chằm chằm.
Khi nghe cậu bị bệnh, không hiểu sao cô lại có chút rung rẩy trong người, mông lung không muốn lúc này lại tổn thương khiến cậu thêm đả kích.
Cảm giấc ấy là tiếc thương, thương hại hay hơn nữa là còn yêu cậu? Tại sao trái tim cô lại không ngừng nhói lên như vậy.
Trong đầu có hai giọng nói phát ra từ đâu đó nghe như đang cãi nhau chí choé.
Khiến Lạc Ân Nghiên không tài nào điều chỉnh được bản thân nữa.
Cô đi lại ghế sofa thả mình nằm xuống, tay bắt ngang lên mặt che đi đôi mắt, ngăn cản ánh sáng bốn phương đang đập vào mắt cô.
Lúc này Lạc Ân Nghiên muốn buông bỏ, đột nhiên cô lại nhớ tới những việc Âu Thành Triệu đã làm với mình và Lạc thị, cô lại càng căm hận hơn.
Cô không thể nào buông tha cho kẻ đang có ý đồ bất chính hại cha và Lạc thị được.
Cảm xúc là gì, tình yêu là gì chứ? Gia đình và danh tiếng của gia đình mới là quan trọng nhất.
Những thứ đó chính là minh chứng cho cô thấy không thể nào dễ dàng khuất phục trước cậu được.
Phải nhanh chóng cắt đứt quan hệ với Âu Thành Triệu, lúc đó cô sẽ không còn phải mệt mỏi suy nghĩ đến những vấn đề không đáng nữa.
Sẽ thoải mái làm việc kiếm tiền, để hưởng một cuộc sống sung túc đầy đủ.
Lạc Ân Nghiên nhắm mắt, liên tục nghĩ trong đầu những lời động viên mình.
Vì quá mệt mỏi cô lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Đến lúc Lạc Ân Nghiên chợt tỉnh người thức dậy bởi tiếng dép đi loạt xoạt dưới nền nhà, cô mơ màng mở mắt, theo bản năng lướt nhìn qua đồng hồ.
Nhận thấy đã quá giờ trưa Lạc Ân Nghiên lập tức ngồi thẳng dậy, dáng vẻ ngái ngủ cũng không còn nữa.
Cô đứng dậy nhanh chân chạy vào phòng bếp, cô đã nói sẽ chuẩn bị bữa trưa cho gia đình mà lại lăn ra ngủ thế kia.
Thật là nhục nhã mà!
Lúc Lạc Ân Nghiên chạy tới phòng bếp thì lại thấy bóng lưng dịu dàng của mẹ.
Bà đang loay hoay làm một dĩa thịt nướng, mà món đó là món cha và cô đều thích.
Cô từng bước đi lại ôm lấy mẹ vào lòng, nhẹ nhàng nói.
"Thật xin lỗi mẹ! Con gái đã bảo sẽ chuẩn bị bữa trưa cho gia đình mà lại ngủ quên mất, con thực vô tích sự quá đi"
Giai phu nhân cười cười, bà không nói gì, lặng lẽ xoa cái đầu nhỏ đang gác lên vai mình.
"Con mới về, đi xa như vậy thì rất mệt nên cứ lên phòng nghỉ ngơi đi.
Những công việc này ngày nào mẹ cũng làm nên không có gì khó, nếu mà không làm việc nhất định mẹ sẽ rất khó chịu"
Lạc Ân Nghiên gật đầu, cô im lặng nhìn mẹ xiên từng miếng thịt vào xiên que.
Bỗng dưng điện thoại lúc này lại reo lên, cô nhíu mày đưa tay lấy điện thoại từ trong túi ra.
Trong đầu không ngừng suy nghĩ rằng là ai gọi.
Đến khi nhìn thấy cái tên quen thuộc cô liền đần người ra.
Hai chữ "bác Âu" đập thẳng vào mắt, đây là tên mà khi cô lưu số Lê phu nhân đã ghi.
Tự nhiên bà lại gọi như thế này chắc chắn là chuyện liên quan tới Âu Thành Triệu mà thôi.
Cô liếc mắt nhìn mẹ mình một cái sau đó quay người đi ra khỏi phòng khách tới sân vườn.
Cô chậm rãi bắt máy, giọng nói nghe dễ chịu.
"Alo con nghe đây bác!"
Giọng nói mệt mỏi của Lê phu nhân vang lên từ đầu dây bên kia.
[Ân Nghiên à? Hiện giờ con có rãnh không?]
"Có ạ"
Lạc Ân Nghiên thẳng thắng trả lời, vì cô nghĩ không việc gì phải giấu diếm hay tránh né gì cả.
[Ừm vậy con có thể tới quán nước đối diện bệnh viện tâm thần không? Hiện giờ bác đang ngồi ở quán nước đối diện đó.
Bác có việc muốn nói chuyện với con một chút]
[Vâng ạ con sẽ tới ngay.
Bác chờ con một lát ạ]
Lê phu nhân "ừ" một tiếng sau đó cả hai đồng thời cúp máy.
Hai người đều nhìn chằm chằm vào điện thoại, khuôn mặt đều bộc lộ nỗi niềm riêng.
Không quá lâu sau, Lạc Ân Nghiên cũng tới được quán cafe đối diện bệnh viện.
Cô chỉ mặc đơn giản một cái áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo cardigan màu be và cái quần âu cùng màu.
Dù không có gì nổi bật nhưng khiến ai cũng trầm trồ mà nhìn lấy không rời.
Cô rất nhanh đã nhìn thấy được Lê phu nhân ở góc quán.
Bà ngồi bên cạnh cửa sổ, một cốc nước cam được đặt trên bàn, nhưng Lê phu nhân có vẻ như bà không uống.
Cốc nước cam vẫn y nguyên thậm chí là nhiều hơn khi đá tan ra.
Lê phu nhân đang nhìn ra bên ngoài ngắm cảnh đường phố nên không nhận ra sự hiện diện của Lạc Ân Nghiên.
Phải đến khi cô gõ nhẹ lên bàn, Lê phu nhân mới giật mình quay lại.
Thấy cô bà nở nụ cười hiền hoà, nhưng Lạc Ân Nghiên vẫn thấy được sự buồn bã trong đó.
Cô cũng chào sau đó mới lễ phép ngồi xuống.
Nhanh chóng oder một cốc cafe nóng rồi nghiêm túc nhìn Lê phu nhân.
"Bác gọi cháu có việc gì sao?"
Lê phu nhân mỉm cười gật đầu đáp.
"Thật ra là có liên quan tới Thành Triệu, không biết cháu......." Nói tới đây bà liền ấp úng kéo dài.
Vì bà biết hoàn cảnh hiện tại của hai đứa, cũng điều tra ra được những việc làm vô nhân tính của thằng con trời đánh kia.
Nên Lê phu nhân mở lời cũng cảm thấy vô cùng ngượng nghịu.
Mà Lạc Ân Nghiên không những không khó chịu mà ngược lại là dáng vẻ niềm nở nói.
"Cháu không phiền đâu ạ! Bác cứ nói đi!".