Gần chập tối, Lạc Ân Nghiên lết một thân mệt mỏi về tới nhà.
Khi đi đến phòng khách cô thấy được bóng dáng cha mẹ đang ngồi xem tivi ăn trái cây.
Vốn khuôn mặt đang chứa đầy tâm sự buồn bã nhưng khi thấy sự hiện diện cả cha mẹ cô liền lập tức trở nên phấn khởi, giấu lẹm đi tâm trạng buồn bã của mình.
Tuy vậy nhưng làm sao qua nỗi mắt Giai phu nhân, bà bỏ miếng dưa hấu trên tay xuống dĩa, mỉm cười hiền hậu nói.
"Con đi đâu giờ này mới về vậy? Nghe điện thoại xong liền đi tới bây giờ, bỏ luôn cả bữa trưa sao?"
Lạc Ân Nghiên biết bà chuẩn bị trách móc mình cô bĩu môi chạy nhanh lại phía Giai phu nhân rồi ngồi bên cạnh bà, tay khoác lấy cánh tay nhỏ bé của bà nũng nịu nói.
"Con đi chơi khuây khoả một chút.
Lâu lắm mới về đây con phải đi gặp vài đứa bạn xã stress chứ ạ"
"Bạn nào? Cấp con về Trung Quốc học thì quen bạn nào nữa mà đi chơi.
Không lẽ là bạn cấp sao!? Vẫn nhớ nhau à? Cũng lâu phết đấy nhỉ"
Toàn bộ câu nói của Giai phu nhân đều chứa đầy sự mỉa mai, vạch trần toàn bộ lời nói dối của cô.
Lạc Ân Nghiên biết mẹ mình xương máu trong xã hội, trải qua bao nhiêu thăng trầm.
Chắc chắn vài ba cái thái độ này của cô không qua mắt được bà nên cũng không có gì bất ngờ lắm.
Lạc Ân Nghiên thở dài, cô buông tay mẹ ngã người ra sau dựa vào ghế.
Mắt vô tình lướt qua nhìn cha của mình, ông lúc này lại vừa ăn dưa hấu vừa nhìn vợ tủm tỉm cười.
Cô tặc lưỡi nhắm mắt lại nhưng miệng vẫn nói.
"Haizz con đi gặp người quen một chút thôi"
Giai phu nhân nhếch môi, bộ dang quý tộc lau bàn tay dính đầy nước dưa hấu nói.
"Đi đâu mặc kệ con, tối nay gia đình ta sẽ qua Âu gia một chuyến, sẵn tiện thăm thằng bé Thành Triệu một chút"
Nghe tới đây, tâm trạng mệt mỏi của Lạc Ân Nghiên liền bay hết đi, thay vào đó là sự giật mình hoảng hốt.
Cô ngồi thẳng dậy nhìn mẹ mình, Giai phu nhân cũng nhìn cô chằm chằm không nói.
Lạc Ân Nghiên chịu thua, cô không thể đấu lại ánh mắt này của mẹ được.
Bình thường thì rất dịu dàng, hiền hậu, lúc nghiêm tục thì rất đáng sợ, trông như chị đại vậy.
Cô với lấy một miếng dưa hấu sau đó dựa vào ghế thoải mái cắn một ngụm.
Nước ngọt của dưa mát lạnh tràn vào miệng, tâm trạng cô cũng thoải mái được phân nửa.
Lạc Ân Nghiên lúc này mới nhẹ giọng lên tiếng.
"Tối nay con bận cha mẹ đi đi, con không đi đâu"
Giai phu nhân nhíu mày, giọng nói cũng trầm xuống.
"Sao lại không đi? Cha mẹ sang mà con không sang thì nhìn ra thể thống gì.
Dù gì chỉ có hai đứa ở Trung Quốc với nhau không người thân thì phải biết quan tâm đùm bọc lẫn nhau chứ"
"Không đi cũng phải đi! Ngoan cường nữa thì đừng trách mẹ!"
Thật sự là Lạc Ân Nghiên không muốn đi chút nào, cô không có lên tiếng trả lời, phải đến lúc ăn xong miếng dưa Lạc Ân Nghiên mới đứng dậy.
Vừa vươn vai một cái vừa đáp.
"Haizzzz chiều con đã đi thăm cậu ta rồi, cũng tới gặp Lê phu nhân rồi nên con không đi nữa.
Cha mẹ đi đi, tối nay con còn có công việc của công ty trong con"
Không giấu diếm nữa cô thẳng thắng nói quỵt tẹt ra việc mình gặp Lê phu nhân.
Nếu mà giấu nữa chắc chắn mẹ sẽ không buông tha cho cô mà bắt ép đi bằng được tới đó thì thôi.
Lúc này Giai Ánh Tuyết mới hài lòng gật đầu, bà cũng không nói gì về việc đến thăm Âu Thành Triệu nữa.
Nói thật thì bà đã biết cô đi gặp Lê Ngọc Nhi từ lúc trưa rồi, Lê Ngọc Nhi đã gọi cho bà.
Nhưng về hỏi cô thì lại bảo đi chơi nên Giai Ánh Tuyết mới một mực tính kế bắt ép cô khai thật.
Bà mỉm cười nói.
"Được rồi! Lên phòng đi, mẹ sẽ không bắt con đi"
Được buông tha Lạc Ân Nghiên không chần chừ mà phóng thẳng lên lầu.
Để lại hai vợ chồng già ở dưới phòng khách.
Lạc Minh Đông tiến lại ôm vợ mình, vùi hõm cổ hôn cổ bà, miệng từ nãy tới giờ vẫn cười không ngớt.
Nhìn vợ và con gái chơi mèo vờn chuột với nhau mà không thể nào không ngóng tình hình thú vị này.
"Vợ à em thật là ghê gớm đó nha.
Hù doạ con bé đến mức chạy hì hục thế kia"
"Phải như thế để nó bỏ cái tính nói dối đó đi.
Đúng là giống anh mà, con nào cha nấy chuyên đi lừa dối người khác"
Lạc Minh Đông tổn thương, khuôn miệng mếu máo đầu dựa vào vai bà lên tiếng.
"Anh làm gì như thế cơ chứ, từ lúc bị em dạy dỗ anh đã không còn nói dối nữa rồi mà"
Giai phu nhân không nhịn được cười thành tiếng, nhìn bộ dạng như con nít của ông bà chỉ muốn ăn hiếp cho bỏ ghét.
Bà không nói gì tay đưa lên xoa đầu ông như khi còn trẻ bà hay làm.
Cả hai vừa xem phim vừa chìm đắm trong khung cảnh hạnh phúc của mình.
Về phía Lạc Ân Nghiên sau khi lên phòng cô liền đóng sầm cửa lại.
Tay để lên ngực thở phào một hơi, mới về Mĩ một ngày mà đã gặp liên tục chuyện gì đâu.
Khiến cho cô mang tâm trạng không mấy vui vẻ gì, đầu thì cả ngay đau như búa bổ, hết chuyện này rồi chuyện kia ập đến.
Cuộc sống càng ngày càng nhàm chán, tự nhiên cô lại muốn thành con cá muối.
Cả ngày chỉ ăn ngủ rồi bơi trong nước, chả phải bận tâm về tiền tài, công việc, tình cảm.
Cô đi vào phòng tắm, đứng trước bồn rửa mặt ngắm khuôn mặt phờ phạc của mình trong gương.
Quần mắt thâm đen, vì Lạc Ân Nghiên không tô son nên thấy rõ một cái môi tái nhợt, nứt nẻ khô khốc.
Không biết mấy tháng rồi Lạc Ân Nghiên đã bỏ bê bản thân.
Từ ngày bị Âu Thành Triệu uy hiếp, cô đã không còn quan tâm đến mọi thứ nữa, ngay cả công ty đôi khi cũng bị cô bỏ lơ.
Bây giờ Lạc Ân Nghiên chỉ có một ý nghĩ trong đầu, đó là làm sao cắt đứt mối quan hệ trái ngang này.
Với tình hình của Âu Thành Triệu dù cô lạnh nhạt hay làm bất cứ cách nào cũng không xi nhê gì tới cậu.
Vì cậu có quan tâm đâu, suốt ngày chỉ làm mấy hành động vô tác dụng, lẽo đẽo như cái đuôi không buông.
Như một đưa con nít lên ba ngỗ nghịch, hoàn toàn không tiếp thu được lời nói của ai cả.
Lạc Ân Nghiên mở vòi nước ra liên tục tạt nước vào mặt.
Cảm thấy đã đủ tỉnh táo thì cô mới ngưng lại, tay chống lên thành bồn nghĩ ngợi, nhớ lại những thứ Lê phu nhân nói khi nãy đột ngột trái tim cô lại nhói lên từng chút.
Cảm giác đau đớn vô cùng, ôm lấy ngực mình ở vị trí trái tim, cô chậm rãi đi ra bên ngoài.
Nhìn bên ngoài thông qua cửa sổ, bầu trời hơn giờ tối đã bắt đầu tối đen.
Những vì sao cũng dần dần được hiện ra, khung cảnh này thật đẹp nhưng nó chỉ đẹp đối với nhưng người không tràn đầy tâm trạng như cô.
Đi ra ngoài, Lạc Ân Nghiên ngồi xuống giường tay rút điện thoại từ trong túi xách bấm một dãy số quen thuộc gọi tới.
Rất nhanh đầu dây bên kia đã bắt máy, một giọng nói trong trẻo vang lên.
[Em nghe đây sếp!]
Là giọng nói của Vi Yến, Lạc Ân Nghiên gọi Vi Yến là để thăm dò tình hình của công ty.
"Ừm dạo này công ty như thế nào rồi?"
[Rất ổn ạ! Chị yên tâm em sẽ giúp chị quản lý trong thời gian này nên chị không cần phải lo.
Chị cứ thăm cha mẹ đi ạ, với lại cho em gửi lời hỏi thăm đến chủ tịch ạ]
"Ừ chị sẽ nói lại với ông ấy.
Thế mấy việc quảng bá sản phẩm, và xuất ra thị trường vẫn ổn chứ?Được công chúng đón nhận nhiệt tình không? Gần đây chị bận một vài việc nên không kĩ càng lắm.
Sợ sản phẩm sơ suất mà xuất ra thị trường thì ảnh hường tới danh tiếng thương hiệu và công ty"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười giòn tan.
[Công chúng đón nhận rất đông đảo, được đánh giá rất ổn.
Thương hiệu của chúng ta đang đứng đầu về độ an toàn, hiệu quả trên thị trường nên chị đừng lo.
Với lại mấy bữa nay chị Thanh Nghi thường hay tới công ty xem xét nên chắc chắn là không có gì bất trắc xảy ra đâu ạ]
Lúc này Lạc Ân Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm một chút, cô gật đầu mỉm cười nhàn nhạt.
"Vậy được rồi chị chỉ muốn hỏi đôi chút về công ty thôi.
Sắp tới chị về chúng ta sẽ chuẩn bị mở ra thêm về mảng thời trang, đợi khi nào công trình xây store bên cạnh công ty hoàn thành xong thì chúng ta khánh thành.
Còn bây giờ thì em tập trung quản lý và quan tâm về các sản phẩm của công ty trên thị trường nhé, nếu có sơ suất gì về sản phẩm thì phải thu hồi sản phẩm lại rồi khắc phục ngay"
[Vâng em biết rồi ạ!]
"Ừ thế thôi nhé chị tắt máy"
Nói xong Lạc Ân Nghiên nhanh chóng ngắt máy rồi để điện thoại qua một bên.
Cô thả người trên cái giường êm ái, công ty đã trở lại vị trí vốn có của nó, trở lại đứng top đầu những thương hiệu nổi tiếng nhất giống lúc trước nên cô cũng vui được một phần.
Nghe xong tình hình của công ty thì mới nhẹ nhõm được một chút thôi, bây giờ thứ cô cần làm và chú ý nhất là vấn đề Lạc thị và cha mình.
Lạc Ân Nghiên sực nhớ, cô ngồi dậy mở hộc tủ bên đầu giường ra.
Bên trong có một cái laptop nhỏ được để ngăn nắp và một USB nhỏ màu đen, cô đem chúng ra bỏ lên giường cắm USB vào rồi khởi động máy tính.
Rất nhanh máy tính cũng hiện lên, đập vào mắt cô là hình ảnh cô và cậu lúc mới quen nhau.
Hai người lúc đó đang ôm hai con cún nhỏ, mà cô rất yêu thích hai con cún này.
Trong hình cô chỉ mỉm cười nhàn nhạt, nhìn qua không có cảm xúc nào là vui vẻ, vì lúc ấy cô đang buồn về chuyện Phong Lãnh Thiên.
Còn Âu Thành Triệu cười đến vui vẻ, nụ cười sáng lạng như ánh mặt trời, bàn tay còn ôm chặt lấy eo cô.
Lạc Ân Nghiên rất nhiều máy tính, cái hình này cô đặt từ rất lâu rồi.
Từ lúc mà cả hai mới yêu nhau, nhưng vì không dùng đến máy này nhiều nên cô cũng không để ý lắm.
Cô nhanh chóng bấm vào file ảnh, xoá đi bức ảnh này ra khỏi file rồi đổi lại hình nền.
Những dấu vết này nên xoá bỏ chúng thì cô mới không còn đau lòng nữa.
Thứ đã cũ thì không cần phải giữ để rồi nói là kỉ niệm làm gì, đã cũ thì không có kỉ niệm.
Với lại mối tình này cũng không có gì đáng để lưu lại kỉ niệm cả.
Một mối quan hệ đầy xiềng xích, gò bó.
Hoàn thành xong vài thao tác thừa thãi trên máy tính Lạc Ân Nghiên mới bắt đầu bấm vào file dữ liệu.
Cô bắt đầu đọc kĩ càng từng chi tiết, liệt kê ra những bằng chứng việc làm phi pháp của Âu Thi và Lạc Thị để xem xét.
Những việc này chắc chắn là khi bác Âu và cha cô còn trẻ đã làm.
Cô cũng từng nghe nói việc hai người ở trong hắc bang gì đấy.
Mặc dù không mấy quan tâm nhưng cô vẫn không lạ gì với những việc liên quan tới tiền bẩn như này.
Chủ yếu Lạc Ân Nghiên muốn tìm hiểu rồi thu thập lại, sau đó dạy cho Âu Thành Triệu một bài học, vừa chấm dứt được mối quan hệ này vừa trả thù được cậu.
Nếu cô thu thập đủ bằng chứng có thể buộc tội Âu Việt Minh ra toà thì lúc đó không cần phải lo việc Âu Thành Triệu hại cha cô nữa.
Cả hai đều huề nhau, cậu sẽ không còn lý do gì để trói buộc cô.
Cô nghĩ thầm trong bụng.
Thật xin lỗi bác Âu vì lợi dụng bác để chống lại Âu Thành Triệu.
Nhưng cô chỉ hù doạ một chút thôi chứ không có ý hại Âu Việt Minh.