Âu Thành Triệu đi nhanh xuống nhà.
Tay bấm nghe điện thoại, giọng nói không nóng không lạnh.
“Alo?”
“Anh trẻ…dạo này không thấy anh kiếm em? Nghe nói anh bị tai nạn có sao không?”
“Không sao!”
“Ừm, mai rãnh không? Chúng ta đi ăn một chút, lâu rồi không gặp, nhớ anh muốn chết”
Âu Thành Triệu nghe giọng nói nũng nịu bên đầu dây bên kia, âm thầm cảm thấy chán ghét không muốn nghe, ánh mắt cậu nhìn lên lầu sau đó mới lạnh lùng nói với La Ly.
“Không rãnh, anh bận cúp máy nhé!”
Mặc kệ đầu dây bên kia nói gì đó, cậu cũng lạnh nhạt cúp ngang.
Hiện tại bây giờ Âu Thành Triệu cảm thấy La Ly không còn giá trị lợi dụng nữa, cái gì cũng làm xong hết rồi cần thiết gì phải dai dẵng với cô ta.
Cậu mặc kệ quay người lên lầu, lúc vừa đi tới cửa phòng Lạc Ân Nghiên thì cô bất ngờ bước ra, cậu khựng lại giật mình một cái sau đó mỉm cười ôn nhu.
“Chị đi đâu vậy?”
“Tôi đi uống nước, sao cậu không đi ngủ còn ở đây làm gì?”
“À…em…em mới coi tivi lên ấy mà”
“Ừm”
Cô ừm một tiếng lạnh nhạt sau đó lách người đi ngang qua cậu, Âu Thành Triệu đồng thời cũng quay lại nhìn, cậu cắn môi suy nghĩ gì đó xong lại quay người về phòng của mình.
Lạc Ân Nghiên đi xuống nhà rót cho mình một ly nước mát, cô uống ực mấy hơi rồi thoải mái “a” lên một tiếng.
Xong xuôi cô tắt đèn trong nhà chỉ để lại vài ánh đèn vàng nhạt nhỏ đủ sáng cái cầu thang.
Vừa hoàn thành xong dự án nên cô liền đi vào phòng tắt đèn, tiến lại chiếc giường êm ấm của mình, thoải mái đặt lưng xuống.
Vì cả ngày mệt mỏi nên vừa nằm xuống cô đã chìm trong giấc ngủ sâu.
Tưởng chừng như lúc này ai ai cũng đã ngủ thì bỗng dưng tiếng mở cửa phòng vang lên.
Âu Thành Triệu như một tên trộm chỉ dám mở he hé cửa, lén lút nhìn vào bên trong thăm dò.
Thấy Lạc Ân Nghiên đã ngủ cậu mạnh dạn mở cánh cửa ra từ từ, mọi hành động đều giống như một tên trộm thái.
Khép lại cánh cửa phòng cậu từng bước đi lại gần chiếc giường, ánh mắt nhìn xuống người con gái đang say giấc nồng, cô mặc bộ đồ ngủ màu đen làm nổi bậc lên màu da trắng nõn, đôi môi hồng tự nhiên.
Trong bóng tối có vài ánh đèn nhạt, nhìn khuôn mặt cô trở nên quyến rũ biết bao, mái tóc xoăn màu nâu được bung xoã trên cái gối.
Khi ngủ môi Lạc Ân Nghiên cũng hơi he hé mở ra.
Âu Thành Triệu nhìn thấy cảnh này thì nổi lên vọng trong mình, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống giường khiến một bên cái nệm bị lún xuống.
Bàn tay to lớn có chút chai sạn, xoa lên đôi má mịn màng trắng hồng, đôi mắt híp lại, nhìn cậu bây giờ giống như đang nhìn con mồi của mình vậy.
Người cậu từ từ cúi xuống, đôi môi khô khốc chạm vào đôi môi hơi hé ra kia.
Đâu lưỡi vươn nhẹ ra lim môi cô, xong từ từ tiến xuống cái cổ thiên nga trắng ngần, Âu Thành Triệu nhẹ nhàng lim lên làn da nóng ấm sau lại mt nhẹ, không bao lâu sau đã có một vết tích tròn xoe như quả dâu được in trên cổ.
Cậu vùi đầu vào hõm cổ hít lấy hít để mùi thơm của cô như một tên nghiện ma tuý.
Cơ thể này chính là thứ mà mấy ngày qua cậu hằng mong ước, muốn đến nổi cả lúc ngủ Âu Thành Triệu cũng bị mộng xuân.
Đặt bàn tay thô ráp của mình lên gò bông mềm mại cậu xoa nhẹ.
Chắc vì có cậu đến đây nên Lạc Ân Nghiên không có thoải mái mặc áo nhỏ đi ngủ, cũng may cô không có đề phòng cậu mà khoá cửa lại, nếu mà khoá cửa chắc Âu Thành Triệu bên ngoài cả đêm sẽ phát điên mất.
Lạc Ân Nghiên bị cái gì đó làm nhột cô “ưm” lên nột tiếng sau đó lại thản nhiên ngủ như không có gì.
Âu Thành Triệu nghe tiếng cô kêu thì lập tức ngồi nhổm dậy, cậu nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp kia xem xét, thấy cô không tỉnh liền tiếp tục hành động của mình.
Tay đưa lên cởi đi hai cúc áo đầu, mảng da trắng nõn được lộ ra, đâu đó lấp ló bên trong còn thấy được đường khe quyến rũ.
Âu Thành Triệu nhếch môi cười một cái thâm sâu, sau lại cúi người xuống hôn vào đường khe ấy.
Vì tay Lạc Ân Nghiên không để trước ngực nên cậu có thể thuận lợi cởi hết hàng cúc.
Áo nhỏ bên trong được phơi bày hoàn toàn, Lạc Ân Nghiên vì ngủ quá sâu nên cô không biết được có tên thanh niên thái này đang làm gì mình.
Cậu cởi cái áo ngủ của mình ra, một thân thể đẹp đẽ rắn chắc hiện ra, Âu Thành Triệu áp sát thân thể trần của mình vào cô, hai làn da nóng ấm trực tiếp dán vào nhau, cậu thoả mãn cảm nhận độ ấm của cơ thể Lạc Ân Nghiên.
Môi không kiềm được cúi xuống hôn lên mặt cô như bão táp.
Bàn tay đặt lên cái áo nhỏ xoa nhẹ bên ngoài.
Nhìn cậu bây giờ trong giống một tên thái, lén lút đi người.
Lúc này tay cậu bắt đầu trực tiếp cho vào áo nhỏ, trực tiếp tiếp xúc với gò bông núng nính, cậu vang lên tiếng cười trầm thấp quyến rũ, từ từ trượt người xuống dừng ngay trước ngc cô, tay vạch nhẹ áo nhỏ ra để lộ bông hoa hồng hào hấp dẫn lòng người.
Âu Thành Triệu không kiềm chế được con thú dữ trong người mình nữa, cậu cúi người xuống hôn nhẹ lên bông hoa ấy, rồi chậm rãi há miệng ngậm hết vào.
Thật giống một đứa trẻ đang thèm sữa mẹ, căn phòng vốn yên tĩnh giờ lại vang lên một tiếng mt chùn chụt.
Lạc Ân Nghiên lần này cảm nhận được trước ngc mình ẩm ướt, có gì đó lạnh lạnh.
Cô mơ màng mở đôi mắt ra, bàn tay đồng thời cũng đưa lên sờ soạn, cảm nhận được có gì đó tròn tròn lại giống như tóc cô liền mở mắt ra nhìn, một cảnh tượng đập vào mắt, thanh niên kia đang mt ngc cô.
Lạc Ân Nghiên giật mình ngồi dậy tay đặt lên trán đẩy cái đầu nhỏ ra, Âu Thành Triệu đang hăng say thì bị động tác này làm bất ngờ.
Hai đôi mắt híp lại mơ màng, phía bên trong còn long lanh ánh nước, môi hơi mở ra lại có chút ẩm ướt, nhìn khuôn mặt cậu trông vô cùng kì quặc mà thái.
Cô nheo mắt lại nhìn xuống dưới, áo ngủ hoàn toàn mở ra bại lộ trước mặt cậu, áo nhỏ thì lộn xộn không ra đâu với đâu “shh” lên một tiếng cô lạnh nhạt hỏi.
“Cậu làm gì vậy?”
Nói rồi ánh mắt lại nhìn về thân thể để trần bên trên chỉ mặc độc nhất một cái quần ngủ của cậu.
Cô đẩy cậu ra ngồi thẳng dậy
Âu Thành Triệu vẫn mơ màng như mông dụ, cậu cúi gằm đầu xuống, giọng nói khàn khàn vang lên.
“Em…nhớ…chị…muốn…chị”
“Cậu đừng nói với tôi là mộng du đấy nhé? Cậu cũng lắm bệnh thật đấy!”
Nghe cô nói giống như mỉa mai, cậu cũng không có trả lời, vẫn cúi gằm mặt xuống như một đứa trẻ làm sai chuyện.
Một lúc sau, cậu nằm xuống, gác đầu lên cái chân của cô xong trực tiếp nhắm mắt ngủ như không biết gì.
Lạc Ân Nghiên nheo mày, môi cô cong cong lên khó hiểu, tay quay đầu cậu lại thì thấy thanh niên kia ngủ mất xác.
Biết cậu giả vờ trốn tránh nhưng cô cũng không muốn vạch trần, chỉ bình thản điều chỉnh, cài lại cái áo của mình, xong kéo người cậu dậy cho cậu nằm nghiêm chỉnh trên giường, tay không quên kéo chăn lên đắp cho Âu Thành Triệu.
Cô bước xuống giường đi lại mở cái tủ ra, lấy bên trong ra một cái chăn nhỏ sau đó đi lại ghế sofa nằm trên đó ngủ.
Âu Thành Triệu lúc này mới mở mắt ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô gái nằm trên cái ghế xa xa đó, bàn tay để trong chăn âm thầm siết chặt, răng nghiến lại vang lên tiếng ken két.
Kiềm lại cơn tức giận muốn bộc phát của mình cậu quay người về phía bên kia tránh nhìn thấy cô, vọng sẽ không có nổi lên.
Trong căn phòng ngủ lại trở nên yên tĩnh, hai người từng hằng đêm âu yếm nhau bây giờ lại mỗi người một nơi.
- ---------------
Sáng sớm khi Âu Thành Triệu thức dậy theo thói quen sẽ nhìn về phía cái ghế sofa.
Đúng như cậu đoán, Lạc Ân Nghiên đã đi từ bao giờ, cậu thở dài ra một hơi đi về phòng mình sửa soạn sau đó liền đi lên công ty.
Ngồi trong phòng làm việc, bàn tay liên tục gõ lên bàn.
Âu Thành Triệu dựa lưng vào ghế suy nghĩ kế hoạch, để có thể khiến Lạc Ân Nghiên thả lòng với cậu, cả buổi sáng Âu Thành Triệu hoàn toàn không thể tập trung vào công việc.
Trong tâm trí cậu tràn ngập gương mặt lạnh nhạt không quan tâm của cô, không hiểu sao nghĩ tới đó cậu đã muốn phát điên lên rồi.
Bỗng dưng tiếng gõ cửa vang lên.
Cậu lạnh nhạt phun ra một chữ.
“Vào!”
Thanh Nghi đi vào để lên bàn một tập hồ sơ.
Hai tay khoanh lại không kiên dè buông lời mỉa mai Âu Thành Triệu.
“Bản thân là sếp trẻ mà tôi thấy cậu hơi lơ là công việc đấy!”
“Liên quan tới cô?”
“Xuỳ…Đây là dự án phim và tham gia chương trình show của minh tinh Cố Dư.
Họ khai máy cùng một thời điểm, sếp trẻ thấy cái nào nên đồng ý đây, tôi thấy nên cho Cố Dư tham gia đóng phim thì hơn”
Âu Thành Triệu chậm rãi gật đầu song lạnh nhạt lên tiếng.
“Vậy thì kí hợp đồng tham gia đóng phim đi.
Còn việc tham gia show chương trình chúng ta có thể để show khác cũng được”
“Vậy được, tôi đi ra ngoài đây”
“Khoan đã” Không để Thanh Nghi đi ra khỏi phòng Âu Thành Triêu bất ngờ kêu lên.
Thanh Nghi cũng giật mình quay lại nhìn cậu nói.
“Gì vậy?”
“Ừm…cô có biết Ân Nghiên thích cái gì không?”
Nghe câu hỏi ngớ ngẩn của cậu cô liền bật cười khanh khách, Thanh Nghi không tin một tên suốt ngày trưng bộ mặt lạnh lùng này lại có ngày hỏi cô Lạc Ân Nghiên thích gì.
Mặc dù buồn cười nhưng Thanh Nghi vẫn nghiêm túc chống cằm suy nghĩ.
“Tôi nhớ không lầm thì Ân Nghiên rất thích mấy con động vật lông xù mà nhỏ nhỏ ấy.
Đặc biệt là màu trắng đó, có lúc Ân Nghiên qua nhà tôi chơi thấy con mèo Anh liền ôm lấy nó không buông cả ngày.
Hơi khác người là Ân Nghiên thường không thích hoa đâu, nên cậu có tặng thì đừng tặng hoa là được”
“Nhưng chả phải lúc trước tôi tặng hoa cô ấy vẫn nhận sao?”
“Chắc cậu là trường hợp đặc biệt đó” Nói xong cô quay người đi ra ngoài.
Nghe Thanh Nghi nói xong Âu Thành Triệu mới sực nhớ ra, khi bên Mĩ Lạc Ân Nghiên rất thích hai con chó nhỏ của cậu.
Cô còn trực tiếp đăng ảnh chúng trên mạng xã hội, trên trang cá nhân cô không đăng bất cứ ảnh nào nhưng vẫn luôn lưu giữ bức ảnh hai con chó.
Nghĩ tới đây Âu Thành Triệu tặc lưỡi một cái đứng dậy cầm áo khoác ra ngoài..