Mặc cho cô chửi xối xả, Âu Thành Triệu vẫn không nói gì, cậu đứng nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu, môi cong lên nụ cười có chút quỷ dị.
Lạc Ân Nghiên cảm thấy như cậu sắp điên rồi vậy, cô nhăn mặt tay đẩy người cậu sang một bên, muốn tận dụng cái đường nhỏ bé ấy để lách đi ra ngoài.
Nhưng khi chân chưa bước ra được khỏi cửa, bỗng nhiên bất ngờ phía sau có một ngọn gió nhẹ ùa tới, một cái ôm ghì chặt đột ngột ập vào người Lạc Ân Nghiên.
Cô giật mình khựng lại trong giây lát, đang tính lên tiếng chuẩn bị quát, thì lại nghe được một giọng nói nũng nịu mà cả tháng này cô chưa từng nghe.
"Đừng như thế mà! Rất nhớ chị, nhớ đến điên rồi.
Chị cho em nạp pin đi, em sắp cạn kiệt sức lực mất rồi, ôm một cái nạp pin thôi"
Nói xong vòng tay cậu lại càng siết chặt hơn, khuôn mặt đẹp đẽ đang vùi vào hõm cổ cô hít hương thơm ngát vốn có.
Lạc Ân Nghiên chỉ trầm tư một chút sau đó cô dứt khoát thoát khỏi vòng tay như xiềng xích kia.
Cô quay lại, gương mặt không chút nào rung động, thậm chí có phần lạnh nhạt hơn.
"Đừng làm mấy trò điên khùng này nữa, nuốt không trôi!"
Dứt lời cô không chút nào lưu luyến mà quay người đi ra ngoài, chỉ để một mình Âu Thành Triệu đứng đơn độc trong nhà vệ sinh.
Lúc này đôi mắt mới đây còn chứa đầy sự cưng chiều yêu thương, bây giờ lại chứa cả giông bão, báo táp, đôi mắt đào hoa ấy vô cùng dữ tợn đang nhìn bóng lưng cô chằm chằm.
Bóng lưng này đã khiến cậu ám ảnh cả một tháng qua, khi nhìn thấy nó chỉ thấy toàn sự vô tình của Lạc Ân Nghiên mà thôi.
Bàn tay để bên người nắm chặt lại, chặt đến mức gân xanh cũng nổi lên ghê rợn.
Âu Thành Triệu híp mắt, trong miệng còn lẩm bẩm đôi ba câu.
"Chị đừng hòng thoát! Chị phải là của em, chị phải quay về bên em!"
Vừa nói cậu vừa nghiếng răng nghiếng lợi, trong bầu không khí yên tĩnh, còn có thể nghe được tiếng ken két phát ra.
Cậu đứng trong vệ sinh liên tục tạt nước vào mặt mình, hòng giảm bớt cảm xúc quá đà của mình hiện tại, phải kiềm nén không nên cho cô thấy bộ dạng mất bình tĩnh như thế này.
Khoảng vài phút sau Âu Thành Triệu mới đút tay túi quần thong dong bước ra nhà bếp như không có chuyện gì.
Bây giờ trên bàn ăn mọi người đã ngồi đông đủ, Lạc Ân Nghiên cũng đã ngồi vào chỗ, cô không thấy cậu mà đang tập trung xới cơm cho cả nhà.
Âu Thành Triệu nhẹ nhàng liếc nhìn cái ghế đối diện, trong lòng chỉ muốn vụt tới thật nhanh để chiếm lấy.
Nhưng bề ngoài cậu vẫn thản nhiên như không có gì, chậm rãi từng bước đi lại, bàn tay thon dài xinh đẹp kéo ghế ra tạo nên tiếng vang chói tai.
Âu phu nhân liếc nhìn cậu một chút, nhẹ giọng nói.
"Thành Triệu con nhẹ tay thôi!"
Cậu quay lại nhìn mẹ mình gượng gạo mỉm cười không nói, khi nãy đôi mắt dữ tợn bao nhiêu thì bây giờ lại trở nên đáng thương bấy nhiêu.
Trong đôi mắt xinh đẹp, ai nhìn vào cũng cảm thấy như cậu sắp khóc vậy, chỉ thấy đôi mắt đỏ ửng cùng hốc mắt ướt át, sợ rằng chỉ một tiếng động nhẹ có thể nó sẽ rơi ra lúc nào không chừng.
Vừa ngồi xuống cậu lại bắt đầu nhìn Lạc Ân Nghiên không rời, mỗi phút mỗi giây đều dán chặt ánh mắt vào người cô, như một cái camera theo dõi nhất cử nhất động.
Lạc Ân Nghiên cũng cảm thấy nhưng cô đều phải cô gắng không để ý tới.
Lúc này Giai phu nhân ngồi bên kia mới nhận thấy bầu không khí khác thường giữa Lạc Ân Nghiên và Âu Thành Triệu.
Nhưng bà cũng im lặng không hỏi đến, bữa cơm diễn ra trong bầu không khí vui vẻ, cha mẹ cô và cha mẹ cậu đều nói chuyện rất rôm rả.
Chỉ riêng Lạc Ân Nghiên và Âu Thành Triệu là im lặng như hến, từ đầu tới cuối đều không mở miệng nói gì.
Phải đến lúc mọi người đều ăn cơm xong, phòng bếp cũng yên ắng trở lại.
Bên trong chỉ còn hai mẹ con Giai Ánh Tuyết mới khều nhẹ cô, bà ngoắc tay ý bảo Lạc Ân Nghiên ra một chỗ để nói chuyện.
Hai mẹ con cùng nhau đi lên phòng ngủ của bà và chồng, lúc này dưới lầu cũng có ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người, đến khi hai người khuất dạng sau bức tường Âu Thành Triệu mới miễng cưỡng dời ánh mắt đi.
Sau khi đi vào phòng ngủ, Giai phu nhân mới từ tốn khép nhẹ cánh cửa lại, bà kéo tay cô đi lại giường ngồi xuống.
Lạc Ân Nghiên lúc này cũng không biết bà đang muốn nói gì nên cô cũng bình thản mà ngồi xuống.
Giai phu nhân nhìn thẳng vào mắt, giọng nói hiền hoà.
"Nghiên Nhi! Con với Thành Triệu có chuyện gì đúng không?"
Lạc Ân Nghiên nghe xong thì khựng lại, cô gượng gạo nhìn mẹ mình sau đó thì quay mặt đi chỗ khác, miệng cũng không quên mà đáp lại.
"Sao mẹ lại hỏi vậy?"
"Mẹ thấy Thành Triệu rất hay nhìn con, giống như một phút một giây đều không thể rời vậy!"
Cô thở dài một hơi mệt nhọc.
"Không có chuyện gì đâu mẹ! Con với cậu ta không có quan hệ thì làm sao mà có chuyện gì được ạ"
"Chẳng lẻ hai gia đình ta có thân thích như vậy mà hai đứa không hề thân thiết với nhau sao?"
"Không đâu mẹ! Người như cậu ta con không thích?"
Không biết có phải nghe bên trong câu nói của Lạc Ân Nghiên có hàm ý hay không, Giai phu nhân híp mắt lại cảm thấy hoài nghi.
Nhưng bà cũng không hỏi nhiều nữa, nếu con gái đã nói như vậy bà cũng không có lý do gì mà dò hỏi thêm.
Giai Ánh Tuyết gật đầu, đánh lạc hướng sang nhiều vấn đề khác, bà hỏi về sự nghiệp công ty cô hiện tại, mà hai người ai cũng đều không biết phía bên ngoài cửa có một ánh mắt lạnh lùng nhìn vào bên trong.
Âu Thành Triệu đứng bên ngoài đều nghe hết thảy, cậu trầm mặc thái độ hoàn toàn vô cảm.
Nhưng ai biết được ngón tay đã nắm đến in hằn dấu vết trong lòng bàn tay.
Cô chối bỏ quan hệ như một người không quen biết, thậm chí còn nói không thích cậu.
Nghĩ tới đây thôi Âu Thành Triệu đã cảm thấy có ngọn lửa nóng trong lồng ngực.
Muốn chối bỏ cậu ư? Nằm mơ đi!
Cậu nhanh chóng quay người đi xuống phòng khách, vì khi nãy Âu Thành Triệu giả vờ có chút đau bụng đi vệ sinh nên lúc xuống phòng khách cũng không ai có nghi ngờ gì cả.
Rất nhanh chỉ vài phút sau Lạc Ân Nghiên mới cùng mẹ đi xuống nhà, Âu Thành Triệu vẫn ngồi chỗ cũ dường như chưa có sự việc cậu đứng nghe lén vậy.
Lúc này Lạc Minh Đông thấy con gái mình đi tới thì mới sực nhớ ra vấn đề gì đó, ông cưng chiều nói.
"A con gái, tối này cha có một cuộc hẹn cùng đối tác.
Con đi cùng ta nhé!"
Lạc Ân Nghiên tròn xoe mắt ngạc nhiên, ngón tay cô tự chỉ vào mình hỏi lại một lần nữa.
"Con sao ạ?"
"Đúng rồi!"
"Nhưng mà con có biết gì đâu mà đi"
"Cần gì phải biết chứ.
Chủ yếu chính là đi cùng cha để đưa cha đi đi về về thôi!"
Cô hiểu được ý cha nên cũng gật gù chấp thuận.
Lúc này Âu Việt Minh mới lên tiếng hỏi.
"Ông bạn đi gặp đối tác bàn về đất đai sao?"
Lạc Minh Đông gật đầu, thẳng thắng trả lời.
"Đúng vậy! Lần này dự án này rất tốt, mảnh đất ngoài vùng ngoại ô tôi thấy khá ổn, nếu lấy được dự án này chả phải rất có lợi đấy sao"
"Vậy thì chúc ông bạn già thành công nhé!"
Dừng một chút Âu Việt Minh lại lên tiếng nói tiếp.
"À hay Thành Triệu cũng nên đi theo bác Lạc để học hỏi đi.
Cha thấy về bất động sản con làm cũng rất tốt, nên đi học hỏi rồi quay về quản lý Âu Thị đi, cha không thể nào để con nhởn nhơ chui rúc vào mấy nơi không ra gì kia được"
Âu Thành Triệu nhìn qua Lạc Ân Nghiên một chút, thấy cô hiện tại cũng đang nhìn cậu chằm chằm.
Cậu bèn bày ra dáng vẻ giả bộ không cần thiết, nhưng bên trong khi nghe thấy có cơ hội được gần cô thì đã mừng muốn điên rồi.
"Như vậy có phiền bác Lạc quá không ạ?"
Nghe thấy sự ngại ngùng của Âu Thành Triệu, Lạc Minh Đông mỉm cười, ông lắc đầu nói.
"Không gì phải khách sáo cả, chúng ta đều là người nhà cả mà.
Ta thấy cha con nói rất đúng, nên đi học hỏi sau đó về quản lý Âu Thị cũng rất tốt.
Với lại con và Lạc Ân Nghiên chạc độ tuổi với nhau, nếu đi cùng Ân Nghiên sẽ không bị cô đơn"
Thấy ông nói vậy Âu Thành Triệu liền lấy được cớ để đi cùng cô nên liền lập tức đồng ý.
Cả nhà ai cũng tràn ngập trong vui vẻ, chỉ duy nhất một mình Lạc Ân Nghiên không thể nào vui nổi, cô cảm giác như Âu Thành Triệu đang tìm cách để bám lấy mình vậy.
Hiện tại cô không thể nào hình dung ra được cậu đang suy nghĩ gì, đang có ý đồ gì, rõ ràng chính cậu là người nói những lời nói tổn thương cô.
Vậy mà bây giờ lại vờ như không có gì, từng phút từng giây đều dõi theo cô.
Điều này khiến Lạc Ân Nghiên vô cùng khó chịu, đã khó chịu đến muốn điên rồi đi.
Nhưng cô cũng chỉ biết ngấm ngầm tức giận trong lòng, dưới tình thế này Lạc Ân Nghiên không thể cứ vậy đứng lên rồi cho cậu một bạc tai được.
Nhìn thấy đôi mắt kia cứ lúc nào cũng nhìn chằm chằm mình cô liền không chịu nổi nữa.
Lạc Ân Nghiên xin phép lên phòng nghỉ vì mệt, nói là mệt nhưng thật ra cô đang chạy trốn.
Cô không muốn thấy cái bản mặt đáng ghét kia nữa.
Một lúc sau tiếng nói chuyện dưới nhà cũng dần dần bớt đi, căn nhà đã trở nên yên ắng lạ thường.
Cô còn nghe được tiếng động cơ xe đi ra khỏi cổng, Lạc Ân Nghiên biết được Âu Thành Triệu đã ra về, tâm tình đè nặng trong lòng mới được thả lỏng ra đôi chút.
Cô thở dài ra một hơi, cầm lấy điện thoại lên tính lướt weibo giải trí một chút.
Nhưng khi vừa mở điện thoại thì đột nhiên trên màn hình hiện lên tin nhắn gửi đến của Âu Thành Triệu.
[Yêu chị!]
Dòng tin nhắn chỉ đơn độc hai chữ đơn giản, nhưng đủ để khiến Lạc Ân Nghiên cảm thấy hơi sợ hãi.
Cả ngày hôm nay cô thấy thái độ của cậu rất khác lạ, giống như mấy tên nam chính chiếm hữu thái mà cô từng đọc trong truyện vậy.
Lạc Ân Nghiên cảm thấy có chút rùng mình, "shhh" lên một tiếng không trả lời mà lập tức để điện thoại qua một bên.
Cô lấy cái laptop ra rồi bắt đầu làm việc theo dõi tình hình ở công ty mấy ngày gần đây.
Đi xa nên Lạc Ân Nghiên cũng giao công ty lại cho Thanh Nghi quản lý tạm thời, cô rất tin tưởng cô ấy nên tâm tình cũng không có lo lắng lắm..