Một khúc kết thúc.
Mọi người bao gồm cả cá heo, vẫn chưa thấy đã.
Anh chàng phóng viên người Tây Ban Nha trên chiếc thuyền kia lấy khăn giấy ra lau khóe mắt, đây là một phóng viên đa sầu đa cảm, anh ta rất xúc động nói với Văn Tinh Trạch:
"Không biết tại sao, mặc dù não tôi rất vui khi nghe nhạc cụ bạn chơi, nhưng tim tôi vẫn luôn đau nhói, giống như có chuyện gì đó đã xảy ra với Kikujiro..."
Những người nước ngoài khác cũng gật đầu.
Văn Tinh Trạch vỗ vỗ vai anh ta, an ủi: "Yên tâm đi, Kikujiro không có chuyện gì."
Nghe thấy Kikujiro không có chuyện gì, mọi người đều an tâm.
Sau đó, hai chiếc thuyền bắt đầu la ó đòi thêm một bài nữa, chỉ có các nhiếp ảnh gia cả hai bên vẫn chăm chỉ gánh camera để ghi lại đêm huyền diệu này.
Chắc chắn là tư liệu sống vô cùng tốt cho chương trình.
Chúc Bác: "Đêm cô quạnh, ba mẹ không ở nhà, không muốn di chuyển một mình, nhanh lên đến gia nhập với hội nhảy disco mũi tàu nào."
Văn Tinh Trạch: "Anh mà còn như vậy sẽ bị khóa chương đó."
Chúc Bác lập tức cấm khẩu, sốt sắng nhìn chung quanh một chút: "Xét duyệt đại nhân, không có nội dung trái pháp luật, nó hoàn toàn phù hợp với giá trị quan...!A Trạch, chúng ta lặng lẽ nhảy disco, đừng bắn."
Văn Tinh Trạch: "..."
Thổi cũng hơi mệt, Văn Tinh Trạch cầm chai nước rít một hơi, mới phát hiện cảm xúc của cá heo đã ổn định một cách thần kỳ.
Một trong những con cá heo lại nhảy lên, nhẹ nhàng cọ vây đuôi vào tay Văn Tinh Trạch, lúc này, lần này Văn Tinh Trạch dĩ nhiên nhìn thấy kiểu chữ màu xanh lục nhạt nổi trên đầu nó: 【 Thích disco! Tới thổi cho ông đây thêm bài nữa nào! 】
Một con cá heo trắng mũm mĩm khác chen chúc với con cá heo này, trìu mến hôn vào lòng bàn tay Văn Tinh Trạch, kiểu chữ lơ lửng trên đầu: 【 Nhân loại đều ngu ngốc, thanh niên thổi còi xe này trông cũng có não cũng không quá thông minh.
Nhưng lại thổi khá hay, miễn cưỡng thích cậu ta một chút vậy 】
Văn Tinh Trạch: "???"
Văn Tinh Trạch chấn động.
Những chú cá heo trắng bề ngoài mềm mại dễ thương là vậy, mà nội tâm của chúng lại
sắc bén mà bá đạo.
Chưa bao giờ nghĩ chúng là cá heo như vậy.
Văn Tinh Trạch giờ đây không có chút mong đợi nào sẽ nghe thấy tiếng lòng động vật, vạn nhất con mèo dễ thương nhà hàng xóm là một ông chú béo ục ịch...
Nói đi nói lại, đây là hiệu quả Lục Quất đi, chơi hai bài suona đã tăng phèo độ thiện cảm sao? Đam mê kỳ lạ à?
Trong nháy mắt, toàn bộ con thuyền lại bị vây quanh bởi cá heo, đầu tròn vo ngẩng cao, cọ vào nhau, lộ ra nụ cười thuần khiết như thiên thần, âm thanh mỏng manh.
Thiên Sứ Mỉm Cười chi danh không phụ hư truyền.
Nhóm phóng viên, thợ chụp ảnh trên hai chiếc trên thuyền nhỏ đều bị manh đến hôn mê, Văn Tinh Trạch cũng muốn gia nhập đội quân mất lý trí với bọn họ, nhưng kiểu chữ trên đỉnh đầu cá heo lại thật chói mắt:
【 Moe không? Ha ha ha, nhân loại ngu xuẩn, Moe moe cũng không phải của nhà ngươi 】
【 nhân loại ngu xuẩn, Thổi! Cho! Ông! 】
【 Ông đây muốn disco, thổi lẹ, thổi lẹ!!! 】
Văn Tinh Trạch: "...??????"
Văn Tinh Trạch cũng khá phản nghịch, cá heo bạo lực bất ổn, Văn Tinh Trạch không muốn thổi.
Cậu để kèn xuống: "Tao mệt, không muốn thổi nữa."
Nhóm cá heo đứng hình.
Nhóm cá heo nhất thời không vui.
Con cá heo trắng mũm mĩm bật dậy giận dữ — trong mắt những người khác, nó chỉ lộn mèo một cách đáng yêu ——— pi p hai tiếng với Văn Tinh Trạch, đỉnh đầu: 【 Tại sao không thổi! Thổi cho ông! Đây là vinh hạnh của ngươi! 】
Văn Tinh Trạch nghiêm túc vạchchỉ ra: "Bởi vì tụi bây không có lễ phép."
Con cá heo trắng này hiển nhiên là thủ lĩnh của băng cướp cá heo, ngay khi nó nhảy lên, những con cá heo khác đã yên lặng vây quanh thuyền.
Con cá heo đầu đàn không ngờ Văn Tinh Trạch có thể nói chuyện với nó, trầm mặc chốc lát, sau đó mở to đôi mắt đen bất khả tư nghị nhìn Văn Tinh Trạch, đỉnh đầu: 【 Ngươi, đang, dạy, ta, làm, việc á? 】
Văn Tinh Trạch: "..." Đây là lãnh đạo trung niên lên tiếng?!
Văn Tinh Trạch: "Đúng vậy."
Đầu lĩnh cá heo thiếu chút nữa tức chết, đuôi vểnh lên, cái bụng trắng lộ ra: 【 Fuck???! 】
Tiếc nuối duy nhất là cảnh tượng đối chọi gay gắt này trong mắt người khác, là Văn Tinh Trạch và cá heo trắng đang hài hòa nói chuyện bằng ngôn ngữ của riêng họ.
Văn Tinh Trạch ánh mắt sạch sẽ đáng yêu, cá heo thì ngây thơ vô tội.
Cá heo trắng không chỉ thỉnh thoảng phát ra tiếng pi pi gấp gáp, mà cuối cùng nó còn hào phóng để lộ bụng cọ vào thuyền.
Đoạn clip này sẽ được lan truyền rộng rãi như một trong những cảnh quay cảm động và ấm lòng nhất trong " Du Thuyền Ảo Tưởng " và phim tài liệu...
Đây là một cố sự bi thương.
"Thế nên" Văn Tinh Trạch hỏi cá heo đầu lĩnh "Tụi mày sao lại công kích du thuyền?"
Động tác vẫy đuôi của con cá heo trắng hơi ngưng lại.
Những con khác cũng choáng váng.
Cá heo trắng không muốn trả lời Văn Tinh Trạch, mà nội tâm lại không tự chủ được, Văn Tinh Trạch chậm rãi đọc mấy chữ trên đỉnh đầu: 【 Đang đợi một đám nhân loại ngu ngốc khác, sao bọn họ còn chưa tới, nếu không đến tụi này sẽ đi đó 】
Văn Tinh Trạch: "Có phải đang ám chỉ những bác sĩ thú y đã giải cứu tụi mày không? Đang cố ý chờ họ sao, tấn công thuyền là để thu hút sự chú ý?"
Đỉnh đầu cá heo: 【 Đúng thì thế nào.
】
Sau đó, những con cá heo ngừng nói nữa, một số con cá heo thậm chí còn lặng lẽ lặn trở lại đáy bắt đầu thổi bong bóng.
Văn Tinh Trạch nhớ lại những tờ báo và tin tức cậu đã đọc.
Mối quan hệ giữa những con cá heo này và bác sĩ thú y thực sự rất tốt.
Người ta nói rằng ban đầu chúng bị thương nặng khi mắc cạn.
Không có phương pháp đặc biệt hiệu quả nào để chữa trị cho chúng.
Tất cả đều phụ thuộc vào các bác sĩ.
Họ đã không bỏ cuộc, cuối cùng cả chục con cá heo đều được cứu sống...
Cố tình vào đêm cá heo được thả, các bác sĩ không thể đến.
Lần này, không biết có cơ hội gặp lại nhau hay không nên bọn chúng đã dùng phương thức cực đoan để thu hút sự chú ý của nhân loại.
Văn Tinh Trạch bỗng cảm thấy trong lòng có chút chua xót, nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia: "Tụi bây rất thích bọn họ, đúng không?"
Cá heo: 【 Thích thì thích, nhưng quan trọng nhất là họ còn nợ tiền ta chưa trả.
】
Những con cá heo còn lại đều gật đầu phụ họa.
Văn Tinh Trạch: "?????"
Văn Tinh Trạch hoàn toàn vỡ mộng với đàn cá heo này..
Đậuu, nhân loại làm sao còn có thể nợ tiền cá heo, đây đến cùng là cái thao tác gì?
Văn Tinh Trạch cầm souna, ngẫu hứng thổi một đoạn giai điệu trữ tình đau thương, theo gió đêm chậm rãi tản đi.
Một vài ký tự giận dữ xuất hiện trên đầu cá heo: 【 Ngươi muốn đưa ta đi sao? Thổi cầu siêu làm quái gì vậy?! 】
"..." Văn Tinh Trạch không muốn để ý đến chúng nó, yên tĩnh thổi hết đoạn.
Gió đêm khinh nhuyễn, tinh hà xán lạn.
Mọi người có mặt đều đã nghe thấy tiếng suona rất vui nhộn và vui vẻ, không nghĩ tới rằng suona có thể có một khoảnh khắc nhẹ nhàng như vậy.
Các âm sắc được đè thấp, để lộ ra một ít uyển chuyển cùng...!ờ, những rung cảm giống như bầu không khí tang lễ.
Chúc Bác: "Rớt nước mắt."
Nhiếp ảnh gia nước ngoài: "Chờ đến đám tang của tôi, hi vọng cậu có thể cầm dù đen, mặc một chiếc áo khoác.
Siêu ngầu luôn."
Văn Tinh Trạch: "..."
Dù như thế nào, tổng thể bầu không khí xây dựng cũng coi như tạm được.
Các bác sĩ ở trạm cấp cứu đã đến, như đã nói ban đầu, họ vừa rời khỏi khoa cấp cứu đều mặc áo khoác trắng.
Ngoài ra còn có một người đàn ông nước ngoài trung niên tóc đỏ mặc áo sơ mi hoa và quần đi biển.
"Nghe nói nhóm cá heo đang...!À, không phải rất tốt sao?"
Ngay sau khi các bác sĩ đến, những con cá heo đang hét lên rất tức giận ban nãy ngừng gây ồn ào ngay lập tức, chậm rì rì bơi tới thuyền của bác sĩ, lặng lẽ đi cùng với thuyền.
"Toby, Jack, Alice" một trong số các bác sĩ cúi xuống, đọc tên của những con cá heo với một nụ cười, chào tạm biệt từng con "Tạm biệt, hãy chăm sóc tốt cho bản thân."
Những con cá heo lặng lẽ quan sát cô, mắt đen nho nhỏ sáng ngời ôn nhu.
Trên thuyền chỉ có vài ngọn đèn lác đác, lúc này cả thế giới đều yên lặng, mặt biển yên tĩnh giống như bầu trời đêm phản chiếu khói lửa nhân gian.
Rất đẹp.
Làm cho trái tim mềm mại.
Những chú cá heo được cứu trợ và các bác sĩ ở trạm cứu hộ đã nói lời từ biệt, núi non sông rộng, thời gian gặp nhau mang tất cả những ý nghĩa nhẹ nhàng và quý giá nhất.
Thuyền chậm rãi tiến về phía trước, mọi người đều lấy điện thoại g ra chụp bức ảnh này, đại ca camera một khắc cũng không bỏ sót.
Văn Tinh Trạch ngồi trên thuyền nhỏ, nếu như không phải điện thoại bị tịch thu, cũng muốn chụp lại khoảnh khắc này.
Đương nhiên, tiền đề là bỏ qua những từ bật ra trên đầu cá heo:
【 rốt cuộc cũng tới, nhóm nhân loại ngu xuẩn】
【 trễ tí nữa liền không đợi đấy, thời gian của ông rất quý giá 】
【 dù sao cũng cám ơn các ngươi đã cứu ta, từ nay về sau các ngươi chính là anh em không tiếc mạng sống bảo vệ nhau của ta 】
【 trả tiền đi!...!Thôi, không cần trả lại, ta quyết định đem khoản nợ của các ngươi ghi vào trên đầu một người khác.
】
Văn Tinh Trạch: "?" Một người khác chắc không phải chỉ cậu đâu nhỉ??
Lại chạy một đoạn, thuyền nhỏ lần lượt ngừng lại.
"Tụi ta chỉ có thể đến được đây" tất cả các bác sĩ đều đứng trên mũi tàu vẫy tay chào tạm biệt cá heo.
Các bác sĩ nhỏ tuổi đều sụt sịt ôm nhau để xoa dịu nỗi buồn chia tay thực sự.
"Đừng ngu ngốc mắc kẹt nữa, tạm biệt ——"
"Pi —— "
Lần này cá heo không đứng yên mà dần dần bơi đi, mà một bên bơi một bên lưu luyến không rời mà bồi hồi quay đầu lại nhìn các bác sĩ.
Ánh đèn, ống kính và năm tháng cùng nhau chứng kiến khoảnh khắc này.
...!Đây là một trong những cảnh kinh điển nhất của bộ phim tài liệu nổi tiếng "Back To Nature".
Văn Tinh Trạch nhìn đàn cá heo đang dần dần rời đi, nhỏ giọng chế nhạo: "Một đám gia hỏa khẩu thị tâm phi, ngoài miệng nói phải đợi trả tiền lại, thân thể ngược lại là rất thành thực...!Thôi, lần sau nếu như tụi bây muốn đến thăm các bác sĩ, có thể tới tìm —— "
Gió biển mang theo giọng nói của Văn Tinh Trạch truyền đến.
Những con cá heo đằng xa bỗng sững lại.
Tất cả mọi người: "?"
Văn Tinh Trạch: "?"
Khoảng ba giây sau, do đầu lĩnh băng cướp White Dolphin dẫn đầu, đàn cá heo khí thế hung hăng bơi trở về.
Nhưng mục tiêu lần này của chúng không phải là các bác sĩ, mà là Văn Tinh Trạch, người đang ôm suona ở giữa thuyền.
"Pi —— "
Cá heo trắng phát ra âm thanh thẹn quá hóa giận, trực tiếp từ dưới biển nhảy lên, dùng trán đè lên Văn Tinh Trạch quăng một thân đầy nước cho cậu.
Giống như việc các kỵ sĩ thời trung cổ tháo găng tay trắng và ném vào mặt nhau khi họ tuyên thệ quyết đấu, hành động của cá heo trắng rõ ràng mang cảm xúc và tinh thần chiến đấu như vậy.
Văn Tinh Trạch vẫn ở trong không khí nhẹ nhàng hoài niệm vừa rồi, đôi mắt màu nâu nhạt trong trẻo chớp động.
Chữ viết hoa.
NGU.
Chữ trên đỉnh đầu cá heo: 【 Lần sau muốn gặp các bác sĩ, ta sẽ tìm đến ngươi, chờ cho ông! Nhân tiện, ngươi vẫn còn nợ tiền tụi ta đó! 】
Nói xong câu này, nhóm cá heo lần nữa khí thế hung hăng quay thân rời đi.
Khác với màn chia tay bi thương ấm áp vừa rồi, lần rời đi này nhóm cá heo dương dương tự đắc, ngẩng đầu ưỡn ngực, như những đấu sĩ trở về sau chiến thắng ở Đấu trường La Mã cổ đại.
Mà trên thuyền nhỏ, để lại Văn Tinh Trạch toàn thân bị nước biển làm, chỉ còn có những giọt nước rơi xuống từ đầu tóc.
Văn Tinh Trạch: "???"
Văn Tinh Trạch chậm rãi giơ ngón giữa vào bóng lưng những con cá heo.
...! Đây là cảnh thứ hai trong số những cảnh kinh điển nhất trong bộ phim tài liệu nổi tiếng sau này chính là sau đó trứ danh phim tài liệu "Back To Nature".
Văn Tinh Trạch cũng là sau đó mới biết, ông chú tóc đỏ mặc quần đi biển đang xem náo nhiệt ở bên cạnh chính là nhà sản xuất của bộ phim tài liệu này và cũng là một trong những người chế tác bộ phim tài liệu nổi tiếng nhất châu Âu.
Ánh mắt của ông ấy sắc bén mà độc đáo, đã một tay tạo ra bộ phim tài liệu giành được giải thưởng quốc tế, sau khi "Back To Nature" được phát hành, con số này sẽ tiếp tục được làm mới.
Lúc này, ông chỉ chuyên chú đánh giá Văn Tinh vui vẻ bên cạnh, huýt sáo: "Tôi có thể đăng Twitter không? Đoạn clip này rất hài hước."
Dưới sự điều hướng của ông.
Bao quát hoàn đắm chìm trong bi thương trong không khí các thầy thuốc ở bên trong, tất cả mọi người dùng di động, ghi chép xuống này khó giải thích được khôi hài một màn, đồng thời phối hợp từng người thuyết minh:
Bao gồm cả các bác sĩ vẫn đang đắm chìm trong bầu không khí buồn bã, tất cả mọi người đều dùng điện thoại nhắm vào Văn Tinh Trạch, ghi lại cảnh tượng hài hước khó giải thích này và thêm vào dòng bình luận của riêng mình:
"Ha ha ha."
"Em trai Châu Á này, cậu ấy bị nhóm cá heo tuyên chiến."
"Giơ ngón tay giữa là tuyên ngôn quyết đấu sao? Ngầu vãi!"
Đoạn video ngắn dài một phút rưỡi này cuối cùng đã thành công đứng đầu Twitter và vòng kết nối bạn bè vào đêm hôm đó...
Người trong cuộc Văn Tinh Trạch: "..."
Không có lương tâm!
- -------------------------------------
Đế chế Muse.
【 Pudding dâu tây: Đáng ghét, đám cá heo có phúc mà không biết hưởng 】
【 Không có nến đốt: Ngay cả bộ dáng giơ ngón tay giữa của Bệ hạ tôi cũng thấy rất moe,
còn có thể cứu được không? 】
【 Liệt Hỏa: Hết thuốc chữa, kiến nghị hoả táng, rồi hãy giao bé cưng cho quân bộ chúng tôi 】
【 Bất Tri Hạ: Ha ha, hóa ra Ning là người mơ mộng lớn trong truyền thuyết 】
...!
Livestream game kéo dài chậm nhất đến mười giờ tối.
Sau đó, bất kể bé con đã ngủ hay chưa, trên màn hình sẽ hiển thị dòng chữ Bé con đang nghỉ ngơi và màn hình sẽ chuyển sang màu đen.
Máy móc tinh E, đoàn tàu da xanh phát ra một hồi còi dài.
Cây trung tâm của Thành phố Máy móc, mặc dù tên của nó là cây từ đầu đến cuối lại không liên quan gì đến cây xanh.
Đây là một cái cây được điều khiển bởi AI trung tâm, được ghép từ đủ loại linh kiện, vũ khí hạt nhân và vật liệu kim loại hỗn hợp.
Phần trung tâm bao bọc viên nang năng lượng của robot.
——Lộn xộn.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của tất cả những ai bước chân vào căn cứ địa.
Công nghệ ở đây đã đi trước toàn bộ vũ trụ hàng trăm năm, ngay cả những con ốc vít được ném xuống đất ở đây cũng đủ khiến tất cả các nhà khoa học của Liên minh vũ trụ phải chảy nước miếng.
Nhưng ở đây lộn xộn một cách đáng ngạc nhiên, với đủ loại sách vở, dụng cụ, cờ lê và thậm chí là cả những cánh tay robot của người máy bị ném khắp sàn, những giá dụng cụ cao kéo dài đến tận trần nhà, cả căn phòng là một tông màu xám xịt lộn xộn, một ngọn đèn mỗi khi bật là chiếu sáng toàn căn cứ.
Sau khi màn hình ( Kế hoạch nuôi dưỡng ấu tể) chuyển đen, các phụ huynh Người Máy vẫn cứ ngồi ở trước màn hình.
Mặc dù chương trình cốt lõi của chúng đã được sửa chữa, nhưng phản ứng của các robot vẫn còn chậm nửa nhịp, chúng nghiêm túc nhìn chăm chú vào màn hình, như thể chúng nghĩ rằng bé con sẽ xuất hiện từ đó.
Phải mất khoảng mười phút để các robot hoạt động trở lại.
đứng lên.
Vị đã từng cỗ máy giết chóc người chậm rì rì dịch đến thùng dụng cụ, ngồi xổm xuống mở hộp công cụ nhỏ của mình.
Ở lớp trong của hộp đồ nghề, có một bức ảnh cũ để ở nơi quý giá, trong ảnh thiếu niên mắt cong cong, nửa khuôn mặt vùi vào chiếc khăn len dày do người máy đan nên, lệ chí ở đuôi mắt có chút chói mắt.
Tấm hình này được chụp cách đây năm, vào mùa đông khi Muse vừa được thành lập.
Giống như những người máy khác, số nhìn vào tấm hình một cách trầm mặc mà ôn thuần, đèn thở nhấp nháy quy luật lâu dài.
: "Lễ vật, sửa chữa, kiểm tra."
Mặc dù đó là một từ rời rạc, nhưng những Người Máy khác thực sự hiểu ý hắn, tự giác bắt đầu hành động.
Trên bàn làm việc, đèn tụ quang được bật sáng, các người máy đầu vuông chụm lại, cầm dụng cụ sửa chữa bắt đầu kêu cạch cạch.
Bọn họ đang chuẩn bị cho vương một món quà.
Thực ra món quà này đã được chuẩn bị từ rất lâu, từ rất lâu trước khi hệ thống hậu cần Quang Tháp mở, những Người Máy đã kiên nhẫn thiết kế, chế tác nó.
Ngày đầu tiên khai trương hệ thống hậu cần Quang Tháp, các người máy đã xếp hàng từ rất sớm ở văn phòng thủ đô tinh.
Dẫn đầu bởi số , họ lên chuyến tinh hạm đầu tiên, mang theo những hộp dụng cụ nhỏ rách nát của mình, đến Quang Tháp trước bình minh và bắt đầu xếp hàng hẹn trước.
Sau đó vẫn bị Huyết tộc giành trước.
Sau đó Nhân Ngư tộc dùng năng lực đồng tiền cường thế chen ngang.
Sau đó Long tộc liền bắt được nhược điểm của Quang Tháp...
Là một trong số ít các chủng tộc trung thực trong đế chế Muse, các người máy không thể làm gì khác hơn là tha thiết mong chờ đếm ngày, chờ ngày đến lượt chúng gửi một thứ gì đó.
Cuốn lịch cũ lật hết trang này đến trang khác, quà tặng đã được soạn thảo và hoàn thiện đã lâu, cũng đã qua sửa chữa thay thế mấy lần từ đó đến nay.
Thế nhưng vẫn chưa đến lượt họ gửi.
Lại kiên trì chờ một chút.
"Hoàn thành."
Lần thứ chín trong tháng này, đem món quà cất vào hộp và niêm phong, sau đó các robot quay lại ngồi dưới màn hình bắt đầu môn học bắt buộc mỗi ngày——
Đọc "Ảnh hưởng cuộc sống của trẻ nhỏ, Bộ ba giáo dục trẻ nhỏ: Cách dạy trẻ vị thành niên dưới tuổi".
Mở chương thanh xuân, tiêu đề trang đầu tiên viết chữ lớn Nguy Hiểm Của Yêu Sớm.
...!Ôm thái độ thận trọng và có phần e ngại, các người máy cẩn thận xem lại trang này một lần nữa.
- ---------------------------------------
Du thuyền, h tối.
Trải qua cả ngày lẫn đêm uể oải, cuối cùng Văn Tinh Trạch đã về lại phòng ngủ.
Đừng để xảy ra tai nạn nữa, đội ngũ chương trình cũng đừng lộn xộn, Văn Tinh Trạch xuất phát từ nội tâm mà ước nguyện, sau đó đi vào buồng tắm.
Thiết kế phòng tắm của căn phòng sang trọng bí ẩn hướng biển này có chút phản người, không gian phòng tắm không nhỏ nhưng ba mặt đều có vách kính trong suốt, bên ngoài là nước biển và cá cảnh.
Nói như thế nào đây, tuy thoạt nhìn có vẻ rất lãng mạn, nhưng khi thực sự đi tắm, xung quanh là các loại cá sống động hai mặt nhìn nhau, luôn cảm thấy sởn tóc gáy.
Thần kỳ nhất chính là đám cá cảnh cũng có dòng chữ xanh nhạt trên đỉnh đầu.
Văn Tinh Trạch không ngờ bọn nó đối với cậu ưu ái cao như vậy, điều này hoàn toàn không hợp lý! Nhóm cá này cũng là những con nhan cẩu chết tiệt sao?!
Văn Tinh Trạch tùy ý nhìn lướt qua nội tâm đám cá:
【 vóc dáng người đẹp tốt ghê! 】
【 vòng eo thật đẹp, muốn nằm trên xương quai xanh bơi bơi thổi phì phò 】
【 cởi nhanh, cởi nhanh!!! Đừng thô lỗ như vậy, mặc ít như thế, không phải là cho cá nhìn sao? 】
Văn Tinh Trạch: "???"
Văn Tinh Trạch gõ cửa kính, chờ cá phấn khởi đến gần, cậu bỗng nhiên ấn mũi làm mặt quỷ làm tụi nó hoảng hốt.
Sau đó Văn Tinh Trạch một bên hát "Từng giấc mơ bay ra cửa sổ ở mái nhà", một bên kéo màn che lại.
Làm đám cá tức đến mức thổi bong bóng: "..." Đáng ghét, quỷ hẹp hòi!
Bây giờ cuối cùng có thể tắm trong bình yên.
Hơi nước ấm áp vây quanh, Văn Tinh Trạch nằm trong bồn chỉ cảm thấy đốt sống đuôi đến lưng mềm nhũn, cả người lười biếng.
Rất nhanh liền buồn ngủ.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Văn Tinh Trạch nghe thấy bên ngoài có người bước chân, trong tiềm thức tưởng là phụ huynh huyết tộc, gần nhất là Lilith sắp tới.
"Lilith" Văn Tinh Trạch ngáp một cái "Có thể giúp ta lấy khăn tắm không? Cảm ơn."
Tiếng bước chân ngoài cửa ngừng.
Sau đó người kia dường như phát ra một âm tiết ậm ờ.
Nhưng bởi cách lớp thủy tinh, Văn Tinh Trạch không hề nghe rõ.
"Nhắc tới, sau khi nâng cấp lăng kính Huyết tộc, sẽ giống như biến thành ma cà rồng muốn hút máu" Văn Tinh Trạch mơ mơ màng màng nghĩ "Vậy lăng kính Nhân ngư thì sao nhỉ?"
Nhớ lại chiếc vảy mà cậu chạm vào sau tai khi mở lăng kính nhân ngư lv trước đó.
Liệu lăng kính nhân ngư có thể biến thành người cá không?
Không biết biến thành người cá sẽ có bộ dạng gì nhỉ.
Đương nhiên, Văn Tinh Trạch hy vọng rằng tốt hơn là không nên thay đổi.
Nhưng trong trường hợp nó thay đổi, nó sẽ có vây tai và sau đó là đuôi.
Đúng, giống như cái đuôi cá này.
To lớn, màu bạc, vây đuôi nửa trong suốt, vảy trơn bóng lộng lẫy.
Văn Tinh Trạch cố gắng di chuyển đuôi, ánh sáng trên vảy cũng khúc xạ mà xoay chuyển góc độ.
Còn rất đẹp.
Rất đẹp.
Đẹp.
...?
Văn Tinh Trạch thử lắc đuôi rẽ trái, rẽ phải, giở cao, hạ thấp, chiếc đuôi dường như mọc trên người cậu, nó di chuyển đúng như cậu nghĩ.
Văn Tinh Trạch: "Như đuôi mình vậy hì hì."
Yên tĩnh giây.
Văn Tinh Trạch: "Fuck, đuôi...!đuôi mình mọc đuôi mất rồi!"
Trên bức tường không kính trong phòng tắm có treo một chiếc gương, lúc này gương đã bị hơi nước làm mờ, nhưng Văn Tinh Trạch vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy hình bóng in trên đó...!bóng cá.
Con ngươi xanh biếc, tóc bạch kim, xõa dài buông thõng đến thắt lưng, ngâm mình trong nước, vây tai trong mờ cùng màu với vây đuôi.
Ngũ quan vẫn là ngũ quan cũ, đuôi mắt cũng có nốt ruồi son, nhưng nhìn trái phải cũng không giống chính mình, tại sao cậu có đuôi và vây tai.
Bất quá mái tóc này rất dày, nó không giống với mái tóc mà một người thức khuya và chơi game hàng ngày nên có, đây là điều duy nhất khiến Văn Tinh Trạch cảm thấy hài lòng.
Văn Tinh Trạch nhìn người chết lặng trong gương, người sững sờ cũng nhìn lại cậu với ánh mắt kinh ngạc như cũ.
Ầm.
Xà phòng trong tay rơi xuống đất.
Văn Tinh Trạch cả người, không, cả một con cá đều sợ ngây người.
Cũng chính vào lúc này, người ngoài cửa tựa hồ nghe thấy động tĩnh, Văn Tinh Trạch nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp.
Sau đó cửa phòng tắm bị đẩy ra vội vã——
Cách hơi nước, Văn Tinh Trạch không nhìn rõ vẻ mặt của Trì Yến.
Bất quá, Trì Yến hiển nhiên đình trệ một hồi, cặp mặc đồng kia hơi nheo lại.
Trì Yến ban đầu chỉ cầm nắm cửa bằng sức mạnh bình thường, nhưng sau ba giây, anh nhận ra rằng nắm cửa bằng kim loại đã xoắn lại theo hình vòng cung kỳ lạ trong lòng bàn tay.
Trì Yến: "..."
Trì Yến trước tiên phải vứt bỏ tay nắm cửa rõ ràng không bình thường, bởi vì độ cong bình thường không thể khôi phục lại, cho nên anh chỉ có thể tháo ra rồi ném đi.
Rồi anh mới cầm lấy chiếc khăn tắm mà Văn Tinh Trạch cần bước vào phòng tắm.
Đối mặt với Văn Tinh Trạch vào lúc này, Trì Yến nỗ lực để giữ giọng bình tĩnh hỏi:
"Chuyện gì?"
"..."
Một người đàn ông xuất hiện trong phòng ngủ của cậu một cách không thể giải thích được.
Một cái đuôi xuất hiện trên người cậu một cách không thể lý giải được.
Văn Tinh Trạch đã không nhận rõ cái nào càng để cho người khốn hoặc hơn.
Bộ não của cậu bắt đầu tự động phát blog marketing: Văn Tinh Trạch mọc đuôi cá! Chuyện gì đã xảy ra? tin chắc mọi người đều biết Văn Tinh Trạch, nhưng điều gì đã xảy ra với cậu ấy mọc một cái đuôi cá? Hãy để tôi chỉ cho các bạn sự thật...
Văn Tinh Trạch nói: "Tôi không sao, tôi rất khỏe."
Vừa nói vừa trượt xuống, rồi vùi nửa khuôn mặt vào bồn tắm, phun ra một loạt bong bóng bối rối: "Ùng ục ùng ục —— "
Trì Yến: "...".