Mở cửa.
Đứng ở ngoài cửa là mấy người đàn ông thân hình cao lớn, người dẫn đầu đưa ra giấy chứng nhận, ngôn ngữ hành động cử chỉ nhìn lên vô cùng nghiêm cẩn, thái độ khách khí, anh ta nhìn Tố Tâm một cái, người kia nói: "Phó tiên sinh, chúng tôi yêu cầu ngài phối hợp điều tra cùng chúng tôi, mời ngài đi cùng chúng tôi một chuyến."
Giấy chứng nhận Tố Tâm không nhìn thấy là cái gì, cô chỉ cho rằng đây là cảnh sát, nhưng lại cảm thấy những người cảnh sát này dáng người thẳng tắp, không giống cảnh sát bình thường mà cô nhìn thấy, hơn nữa trên người đều có một loại khí chất kiên cường già giặn.
Trong nhà, con mè Anh lông ngắn nghe được động tĩnh, vươn người một cái đi ra khỏi lồng, nó nhảy một cái lên trên ghế sô pha, ngồi chồm hổm ở trên đó, ngoẹo cổ nhìn xem nam chủ nhân cùng những người đứng ở ngoài cửa, một mặt hồ đồ.
Phó Kiến Văn quay đầu lại nhìn xem Tố Tâm: "Đem áo khoác của anh lại đây."
Cho dù không tình nguyện, nhưng Tố Tâm vẫn là mở tủ lấy áo khoác ra, đưa cho anh.
Phó Kiến Văn động tác tao nhã trôi chảy mặc áo khoác vào, dáng người thẳng tắp, vô cùng nổi bật dưới ánh đèn, ngũ quan anh tuấn, đường nét cường tráng, cách nói chuyện tất cả đều là thong dong trầm ổn, khớp xương ngón tay thon dài ung dung thong thả sửa sang lại ống tay áo, sau đó nói với Tố Tâm: "Buổi tối em cùng Đoàn Đoàn ngủ sớm một chút."
Tố Tâm cắn răng, đưa tay kéo lại quần áo Phó Kiến Văn lại, không lên tiếng.
"Sợ cái gì! Lại không phải đi làm chuyện gì nguy hiểm!" Phó Kiến Văn mỉm cười, "Yên tâm!"
Tố Tâm gật đầu, buông quần áo của Phó Kiến Văn ra, ngoan ngoãn đến kỳ cục.
Cảm giác hoảng hốt theo lòng bàn chân của Tố Tâm lan tràn đến toàn thân, cô muốn cùng đi với Phó Kiến Văn, nhưng cô không thể bỏ lại Đoàn Đoàn.
"Anh đi đây!" Phó Kiến Văn đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Tố Tâm.
"Chờ đã!"
Tố Tâm nói một câu, sau đó giẫm lấy dép nhanh chóng chạy vào phòng ăn, ngồi xổm ở chỗ tựa lưng ghế sô pha, con mèo Anh lông ngắn cũng nhảy một cái nhảy xuống, bước bốn cái chân ngắn của mình đi đến sau lưng của Tố Tâm, kêu Miêu Miêu.