Bởi vì lạnh giá, quán cà phê ngoài trời hầu như không có ai, khách hàng đều tiến vào trong quán cà phê, cho nên Lý Mục Dương mang theo găng tay da, tay nắm chặt ba tong ngồi ở dưới ô lớn liền đặc biệt dễ thấy.
A Triển đứng ở bên cạnh Lý Mục Dương, thật xa nhìn thấy Tố Tâm, A Triển khom người nói ở bên tai Lý Mục Dương một câu.
Khoé môi Lý Mục Dương mỉm cười, thấy Vưu Nại Nại từ trong cốp sau lấy ô, căng ra che ở trên đỉnh đầu Tố Tâm...
Trong mưa tuyết, Tố Tâm chầm chậm mà đến, cô mặc áo cổ lông màu đen, tóc dài vắt ngang ở đầu vai, mang theo một chiếc khẩu trang màu đen, chỉ để lại cặp mắt sạch sẽ xinh đẹp ở bên ngoài, quanh thân lộ ra khí chất thanh lãnh.
Mặt mày của Lý Mục Dương tất cả đều là nụ cười ôn nhu, anh ta dùng sức cầm gậy ba tong, găng tay da phát ra tiếng vang nhè nhẹ.
Tố Tâm còn chưa lại đây, Lý Mục Dương liền nói với A Triển: "Gọi cho cô ấy một chén cà phê nóng!"
"Lão bản, bên ngoài quá lạnh rồi, có muốn cùng Tố tiểu thư đi vào trong ngồi hay không!" A Triển khom lưng nói ở bên người Lý Mục Dương, hỏi.
"Không cần, người ở đây ít, thanh tịnh." Lý Mục Dương tựa hồ rất hài lòng vì ở đây không có người khác, đối với lạnh giá cũng không quá lưu ý.
Lý Mục Dương mặc áo lông cao cổ màu xám nhạt, ngồi ở dưới ô lớn, đẹp cực kì, dẫn tới những cô gái đi qua đều nhìn về phía anh ta, thấy A Triển một bộ bảo tiêu cung kính nói chuyện cùng Lý Mục Dương, có thể suy đoán thân phận cùng cách ăn mặc của người này không dễ đoán.
Mặc dù da thịt của trắng xanh bệnh tật nhưng không thể phủ nhận nhan sắc đẹp như yêu nghiệt của anh ta.
Ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, áo lông cao cổ như tôn lên vẻ tao nhã như quý tộc thời Trung cổ, dẫn tới người qua đường liên tiếp quay đầu lại.