Lúc Phương Ngôn gọi điện thoại đến, Tố Tâm đúng lúc đang ngồi ở trong phòng làm lễ vật tặng Phó Kiến Văn.
Làm đến phần kết, trong lòng Tố Tâm không nói ra được dâng trào!
Thân thể của Phó Kiến Văn, Tố Tâm lấy tay đều đo được, áo lông hẳn là thích hợp!
Cô không có đi xem những thứ ngổn ngang trên internet, mà chỉ đem tất cả ý nghĩ đều đặt ở trên lễ vật...
Nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên, Tố Tâm thả áo lông trong tay xuống, tay nắm chặt sợi len, ấn nghe: “Alo, chị Ngôn!”
“Phía bên này của chị đã nhận được ảnh cưới rồi! Chị dự định sẽ tuyên bố vào lễ Giáng sinh, coi như là quà giáng sinh em tặng người hâm mộ, em cảm thấy như thế nào!” Phương Ngôn hỏi.
“Cái này chị Ngôn tỷ làm chủ là tốt rồi!” tâm tư của Tố Tâm đều đang đặt trên món quà giáng sinh của chính mình.
“Cái kia, còn có một việc không biết chị có thể làm chủ hay không!”
“Vâng, chị Ngôn cứ nói!”
“Không biết em có xem weibo hay không?...”
Tố Tâm hôm nay vì lễ vật mà bận bịu cả ngày, làm sao có thời gian đi nhìn cái gì: “Em vẫn chưa có xem, làm sao vậy!”
“Fans hâm mộ của em đều mạnh liệt yêu cầu em cùng Phó tổng làm chung một tiết mục, em cảm thấy như thế nào!” Phương Ngôn thăm dò hỏi.
Tố Tâm giương mắt: “Có ý gì!”
“Chính là tiết mục mới, đến một kỳ nào đó để cho chồng của em làm khách mời, em thấy như thế nào!” Trong giọng nói của Phương Ngôn mang theo cười nhẹ, “Kỳ thực đừng nói người hâm mộ, chị cũng rất muốn nhìn...”
Tố Tâm: “...”
Tố Tâm tưởng tượng ra bộ dáng mình và Phó Kiến Văn ở trên tiết mục, nói chuyện cùng anh khoảng ba câu nói chắc chắn anh sẽ nói ra mấy lời xấu xa, Tố Tâm mới không cần để cho người khác nhìn thấy!