“Em chuẩn bị quà Giáng sinh cho mọi người!” Tố Tâm nhấc từng túi lễ vật để vào trong tủ treo quần áo.
“Người Tố gia!” Phó Kiến Văn hỏi.
Tố Tâm nghiêng đầu nhìn về phía Phó Kiến Văn, anh chính là con giun trong bụng cô sao!
Khoé môi Phó Kiến Văn mang theo ý cười: “Hiện tại Tố Nhiên đã nghĩ thông suốt rồi, mọi người ở Tố gia cũng tới tham gia hôn lễ của chúng ta, lễ vật em đưa đi cũng không quá phận, hay là Tố Nhiên còn đang chờ em đưa cho người thân ở Tố gia, để cô ấy cũng tặng quà cho mẹ đây!”
Tố Tâm biết mẹ ở trong miệng Phó Kiến Văn, nói chính là Kỷ Vận.
“Anh vừa nãy đi làm cái gì vậy!” Tố Tâm đổi chủ đề.
Phó Kiến Văn cười thần bí: “Chuẩn bị quà giáng sinh cho em...”
Nghe được chính mình cũng có quà giáng sinh, Tố Tâm không nhịn được cười ra, cô nhìn trên tay Phó Kiến Văn cũng không hề cầm cái gì, cô không đợi Phó Kiến Văn cởi xong áo sơmi liền chạy chậm tới ôm lấy eo hẹp của anh...
Dưới lòng bàn tay chính là da thịt rắn chắc màu mật ong của Phó Kiến Văn, tay nhỏ non mềm của Tố Tâm ôm ở sống lưng anh, cô yêu thích không buông tay: “Lễ vật gì! Cho em nhìn một chút!”
Phó Kiến Văn cúi đầu nhìn một mặt mong đợi của cô vợ nhỏ, anh cởi áo sơmi xuống, tiện tay bỏ vào trong giường lớn, cứ như vậy trần một nửa trên ôm lấy Tố Tâm trong lồng ngực: “Thế nào cũng phải để cho anh đem quần áo mặc vào trước đã! Hử!”
“Em giúp anh!” Tố Tâm ôm hông của Phó Kiến Văn, cằm chống ở trong lồng ngực của anh, nhấc chân buộc Phó Kiến Văn phải lui về phía sau.
Khoé môi Phó Kiến Văn chính là không giấu được ý cười, phối hợp cùng Tố Tâm lui về phía sau, cảm giác được chân của mình chạm vào giường lớn mềm mại...
Tay nhỏ của Tố Tâm khe khẽ đẩy lồng ngực của Phó Kiến Văn một cái, để anh ngồi ở trên giường lớn, hai đầu gối quỳ ở hai bên thân thể của Phó Kiến Văn, cả người giạng chân ở trên đùi anh.