Tố Tâm nói rất khách khí, ý tứ Liễu Minh Thần lại hiểu rõ, anh đã bị Tố Tâm cự tuyệt.
Ý của cô rất rõ ràng, anh tặng hoa tươi cho cô, cô xem như là bạn bè tặng quà cho nhau sau lâu ngày gặp mặt, cho nên mới cần đáp lễ.
Lễ phép từ chối người khác qua loại chuyện này, Tố Tâm làm như quen tay, Liễu Minh Thần khóe môi nổi lên nụ cười cay đắng, đưa tay nhận lấy gói quà.
Liễu Minh Thần ở nước Anh đã tiếp thu được sự giáo dục tốt đẹp, hiểu được bị phụ nữ từ chối sau đó hẳn nên tôn trọng đối phương, đeo bám chỉ khiến người khác khinh bỉ mình hơn!
Tuy rằng anh đã thích Tố Tâm rất nhiều rất nhiều năm, nhưng bị cự tuyệt sau đó anh nhất định phải tôn trọng cô.
"Cái kia... Chúng ta có thể làm bạn không!" Liễu Minh Thần nắm chặt túi quà trong tay, tiếng nói khó nén trầm thấp.
"Đương nhiên!" Tố Tâm cười gật đầu.
Bút máy Pike phiên bản có hạn, Tố Tâm nhờ bạn mình gửi từ nước ngoài về, vốn là Tố Tâm định làm quà sinh nhật cho Tố Nguyên.
Vừa vặn, trước khi Liễu Minh Thần đến, Tố Tâm nhận được chuyển phát nhanh, liền dùng tới.
Ngay ở trước mặt Tố Tâm, Liễu Minh Thần mở hộp bút máy ra: "Bút em đưa so với hoa tôi tặng có giá trị hơn nhiều, bút này chính là bản số lượng có hạn, thời gian ngắn như vậy chắc hẳn là em không tìm được món quà tốt như vậy, càng sẽ không thể đoán trước để chuẩn bị quà..."
Liễu Minh Thần ngẩng đầu: "Đây là em muốn tặng cho người khác đúng không!"
Bị Liễu Minh Thần đoán đúng, Tố Tâm không nói dối, cũng không xấu hổ, gật đầu.
Liễu Minh Thần đóng hộp lại, cố gắng cười vui vẻ: "Vậy tôi làm tiểu nhân một lần, cướp quà của người khác vậy."
"Người kia không biết, không thể tính là cướp được!" Tố Tâm nở nụ cười điềm đạm.
Liễu Minh Thần liếc nhìn qua Tố Tâm, rõ ràng không có trang điểm, gương mặt lại trắng nõn tinh xảo, khóe môi nhợt nhạt hơi cười, cũng đủ để cho người khác động lòng.
Hình ảnh kia đẹp như tranh sơn dầu, Liễu Minh Thần hầu kết nhẹ nhàng trượt: "Cám ơn quà của em, vậy tôi đi trước!"
"Trên đường lái xe cẩn thận."
Hai tay Tố Tâm đút trong túi áo, nhìn theo Liễu Minh Thần rời đi, vừa mới xoay người chuẩn bị lên lầu, Phó Kiến Văn đỗ xe ở cách đó không xa lọt vào tầm mắt của cô, không hề có điềm báo trước.
Bước chân chân dừng lại.
Dáng người thon dài của người đàn ông đang dựa ở cửa xe, áo khoác âu phục mở rộng ra, lộ ra áo sơ mi màu trắng bên trong, một tay bỏ túi, một tay mang theo điếu thuốc đưa tới bên môi, tầm mắt thâm thuý nhìn Tố Tâm.
Khí chất so với Liễu Minh Thần không giống.
Trái tim Tố Tâm đột nhiên đập nhanh hơn, khiến cô hít thở có phần khó khăn.
Phó Kiến Văn đến bao lâu rồi cô không biết, lại yên lặng không tiếng động như vậy...
Cô nhớ tới hôm nay một mực không trả lời tin nhắn của Phó Kiến Văn, không biết có phải hay không là Phó Kiến Văn vì thế mà đi đến.
Đối với Phó Kiến Văn, Tố Tâm có bản năng kinh hãi.
Ở thời khắc Tố Tâm do dự, Phó Kiến Văn đã đứng dậy, đi tới chỗ cô.
Tố Tâm cục xúc đem tóc rối vén ra sau tai, cũng đi xuống bậc thang, tượng trưng đi về hướng Phó Kiến Văn đi vài bước.
Cho rằng Phó Kiến Văn sẽ hỏi về Liễu Minh Thần, nhưng Phó Kiến Văn mở miệng, giọng nói từ tính phát ra một câu: "Làm sao không trả lời tin nhắn!"
"Còn chưa nghĩ ra ăn cái gì..." Tố Tâm trả lời bừa một câu, vô cùng lúng túng, tầm mắt né tránh.