Vốn dĩ ông định để Phó Kiến Văn đi nghĩ biện pháp hòa hoãn quan hệ của hai người một chút, nhưng bây giờ Phó Kiến Văn bị tổn thương không muốn đi.
Mà Phó Thanh Tuyền lại đang nổi nóng... nhỡ đâu làm làm ra loại chuyện phải hối tiếc, Phó gia liền thật sự xong!
Diệp quản gia cắn răng, chỉ có thể tìm Phó Nước cùng Phó Thanh Hà rồi!
Chỉ mong hai người kia có biện pháp có thể khuyên Phó lão gia!
Nghĩ tới đây, quản gia Diệp không dám chậm trễ, lên xe nói với tài xế: “Lái xe, đi tới nhà Nhị gia!”
...
Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn vừa vào cửa, Tố Tâm liền nắm lấy tay của Phó Kiến Văn: “Phó Thiên Tứ bị mất tích, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!”
“Đứa bé kia không có xảy ra chuyện gì, em không cần lo lắng!” Phó Kiến Văn nói với Tố Tâm.
Tiểu Lục vừa vào cửa liền nghe thấy giọng điệu lo lắng cho Phó Thiên Tứ của Tố Tâm, đóng cửa lại, tiểu Lục Mở miệng: “Phu nhân, ngài yên tâm, Phó Thiên Tứ kia chính là gây họa không dám trở lại, ngày hôm trước tôi tận mắt thấy cậu ta ở khách sạn, cho nên gọi điện thoại cho Phó tổng, Phó tổng đã phái người đi theo, hai ngày nay Phó Thiên Tứ đều ở lại khách sạn...”
Tố Tâm gật gật đầu: “Phó Thiên Tứ ở nhà không tốt lẠi ở lại khách sạn làm gì!”
“Giống như là đã gây hoạ ở trường học...” Phó Kiến Văn lập lờ.
“Như vậy... cho nên nói cho cha mẹ của Phó Thiên Tứ một tiếng không!” Tố Tâm hỏi.
Hiện tại Tố Tâm đã làm mẹ, biết con mình xảy ra chuyện tâm tình của bậc làm cha mẹ chính là như thế nào.
Sở dĩ Tố Tâm hỏi do dự như thế, là sợ một khi Phó Kiến Văn nói ra Phó Thiên Tứ ở nơi nào, khó tránh Phó lão gia cùng Lư Thanh Mai còn tưởng rằng là Phó Kiến Văn ẩn dấu Phó Thiên Tứ.
“Tiền trên người của Phó Thiên Tứ có hạn, tiêu sạch tự nhiên sẽ trở lại! Trong thời gian này cho người theo dõi cậu ta để cậu ta không làm ra cái gì nhiễu loạn lớn là tốt rồi!”